SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


-“Nha đầu, ai tới vậy?”
Trần Hải đứng lên, nguyên bản phòng khách đã chật chội, nếu lại phải ngồi thêm một người, liền thật sự chật không chịu được.
Mạc Thiên Hằng hơi hí mắt, một đôi bàn tay to hữu lực nhẹ nhàng mà khoát lên đầu vai Diệp Tiêu, ý cười vòng quanh khóe môi phát ra rõ ràng.
-“Chú… chú khỏe không? cháu là bạn trai Diệp Tiêu, Mạc Thiên Hằng!”
Mạc Thiên Hằng vừa nói, một bên cầm hộp quà tặng trong tay đi vào phòng khách.
Bộ dáng nho nhã lễ độ, nơi nào còn có bá đạo trong ngày thường?
Diệp Tiêu giật mình, nam nhân này đang giở trò gì đây? Không phải đã nói rồi là sắm vai người yêu sao? Nay anh ta mang theo hộp quà đến nhà làm chi?
Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng! Nhưng là, không thể không thừa nhận là, cô có tư tâm.

Diệp Tường cùng Diệp Vũ đang ở tại đây, Mạc Thiên Hằng xuất hiện, không thể nghi ngờ là thời cơ tốt nhất để lợi dụng anh… Nhưng là, Diệp Tiêu lại có loại bất an phát ra từ nội tâm.
-“Bạn trai?” Trần Hải nhíu nhíu mày, đem ánh mắt dừng ở trên người Diệp Tiêu…, “Tiêu nhi, trước đây thế nào không có nghe con nói?”
Trần Hải nhìn Mạc Thiên Hằng từ trên xuống dưới, khi anh giơ tay nhấc chân đều lộ ra một cỗ quý khí.

Diệp Tiêu xấu hổ cười cười, nàng nếu sớm biết rằng Mạc Thiên Hằng sẽ đưa lên đến cửa, vừa mới đều không dùng ít sức cùng Diệp Vũ bọn họ nói nhao nhao.
-“Chú, việc này trách con, vì con quá bận với công việc.

Tiêu nhi đã nhắc với con thiệt nhiều lần, nói về nhà ăn bữa cơm, con lại luôn không có thời gian… Hôm nay nghe nàng nói em trai thi xong cao đẳng, cho nên đi lại nhìn xem!”
Mạc Thiên Hằng trên mặt tươi cười theo Diệp Tiêu nhìn thấy, vô cùng cứng ngắc.
Nghe Mạc Thiên Hằng nói như vậy, Trần Hải cũng không lại hỏi nhiều cái gì?
Nhưng Diệp Tường ngồi ở một bên, nhìn thấy Mạc Thiên Hằng chính là hai mắt tỏa ánh sáng.
-“Ngồi đi, Diệp Mặc, đi đổ nước!” Trần Hải thở dài một hơi, thúc giục.
-“Mạc tiên sinh, ngài cũng tới rồi......”
Diệp Tường ngượng ngùng cười, lời này vừa ra, làm cho Trần Hải ngẩn ra.
-“Tiêu nhi, anh mua bánh ngọt cho em trai em, không phải nói em ấy vừa thi xong à?”
Mạc Thiên Hằng giống như là không có nghe thấy lời Diệp Tường nói, cũng có chủ ý đảo khách thành chủ.
Diệp Tiêu nhìn nhìn cái hộp anh chỉ, mị hí mắt.
-“Anh đã đến rồi! Vậy cũng vừa vặn, ba cùng Diệp Mặc còn chưa có ăn cơm, chúng ta đi ăn cơm đi!”
Cô híp mắt, đơn giản là đang hướng Diệp Vũ cùng Diệp Tường hạ lệnh trục khách.
Khi nói chuyện, cũng đã lấy bánh ngọt từ trong túi ra, Diệp Tiêu đầu tiên là ngẩn ra, hiệu bánh ngọt này cô trước kia đã gặp qua, có thể nói là bánh ngọt quý nhất S thị… Tuy rằng không lớn, nhưng bốn người bọn họ căn bản là ăn không hết.
-“Diệp tiên sinh, nếu ta nhớ không lầm, tựa hồ đã hướng ông cho thấy thái độ, thế nào còn tại đây?”
Đợi cho Trần Hải vào phòng bếp, Mạc Thiên Hằng mới không nhanh không chậm mở miệng.
Lời này, Diệp Tiêu cũng nghe thấy, có thế này mới chu môi đỏ mọng mở miệng,
-“Anh yêu, anh là không biết! Vừa mới Diệp tiên sinh tại đây diễu võ dương oai, còn mắng chúng ta dã loại nữa?”
Lời Diệp Tiêu nói là lời nói thật, nhưng lại có chút hương vị cáo trạng.
Mạc Thiên Hằng đầu tiên là ngẩn ra, theo sau ngược tay lại kéo cô vào lòng.
-“À, thật không?”

Trong giọng nói trầm thấp hùng hậu lộ ra vài phần sủng nịch.
Vừa nghe lời này của Diệp Tiêu, Diệp Tường đầu tiên là cả kinh! Ông là đã nhận được cảnh cáo của Mạc Thiên Hằng, nhưng là Diệp Vũ lại không biết tốt xấu, trước một bước, chửi ầm lên.
-“Diệp Tiêu, ngươi cho là ngươi là ai? Rất giỏi à? Ngươi cáo trạng? Mẹ nó! ta cho ngươi cáo trạng!”
Diệp Vũ khó thở, đứng dậy, một tay chống nạnh, tay kia thì đi bắt tóc Diệp Tiêu, lại bị cánh tay hữu lực của Mạc Thiên Hằng ngăn cản.
-“Diệp Vũ!”
Anh mị mị một đôi mắt đẹp, từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng cười lạnh…
-“Ngươi tin hay không tin, ta hiện tại khiến cho người tuyết tàng ngươi!”
Tuyết tàng, đối với diễn viên trong vòng diễn nghệ mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích hữu lực nhất, người bị tuyết tàng qua, nếu muốn trở lại làm, cơ hồ phải phí rất lớn khí lực… Huống hồ là bị Mạc Thiên Hằng một người ở S thị cao cao tại thượng như vậy tuyết tàng.
Mạc Thiên Hằng tận lực áp giọng nói rất thấp, vừa đúng có năng lực đủ để cho Diệp Vũ nghe được.
Diệp Vũ mạnh ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Mạc Thiên Hằng, rốt cục thức thời ngậm miệng lại.

Năm đó cô thi cao đẳng thất lợi, vì muốn đưa cô vào học viện diễn nghệ, Diệp Tường vận dụng quan hệ đem cô thay thế Diệp Tiêu đã trúng tuyển.
Cho nên, Diệp Vũ mới có hôm nay.
Nhưng chỉ cần một câu của Mạc Thiên Hằng, hết thảy những việc mà cô làm trước đây liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
-“Mạc tiên sinh, chúng ta còn có việc… trước.....!Đi trước......”
Diệp Tường rốt cục ý thức được, Diệp Vũ chính là phù không dậy nổi A Đấu, có thế này mới thật cẩn thận hướng về phía Mạc Thiên Hằng nói lời từ biệt.

Mạc Thiên Hằng cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng đối với Diệp Tiêu mở miệng.
-“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm!”
Diệp Tiêu cười cười, chính mình nghĩ mọi cách đuổi Diệp Tường đi, nhưng không thành công, nhưng Mạc Thiên Hằng đến nơi này, nói một câu, người khác giống như có mãnh thú hồng thủy đuổi theo phía sau vậy.
Diệp Tường cùng Diệp Vũ ly khai, Diệp Tiêu có thế này mới thần thanh khí sảng ngồi ở trên bàn cơm.
Trần Hải cau mày đã mở miệng:
-“Thiên Hằng đúng không? Cậu cùng Tiêu nhi nhận thức đã được bao lâu?”
Nhìn cách ăn mặc của Mạc Thiên Hằng, thân phận địa vị hẳn là không kém, lời nói cử chỉ cũng đều là nho nhã lễ độ, diện mạo đoan chính, Trần Hải có thế này thoáng yên tâm.

Diệp Tiêu tuy rằng không phải con gái do ông sinh ra, nhưng là ông vẫn cưng chiều Diệp Tiêu ở lòng bàn tay.
-“Chúng con nhận thức đại khái là nửa năm!” Mạc Thiên Hằng mân môi nở ra một nụ cười tươi tao nhã, làm như nhìn thấu tâm tư của Trần Hải, có thế này mới không nhanh không chậm mở miệng.
-“Trong nhà con cũng không có người nào! Hiện tại là làm trong bộ quản lý của công ty Nhuệ Vũ, một năm thu vào cao thấp khoảng chừng có ba mươi vạn...”


Bình luận

Truyện đang đọc