SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


Thanh âm nghị luận chung quanh, Mạc Thiên Hằng thật giống như không có nghe thấy, vươn bàn tay to hữu lực ấm áp nhẹ nhàng mà nắm ở thắt lưng mảnh khảnh.

Sau đó, giọng nói rất nhẹ, tiến đến bên tai cô.

-“Anh biết em không nghĩ công khai quan hệ của chúng ta, mà lúc này là thời kì đặc thù, anh thế nào có thể nhìn thấy nữ nhân của Mạc Thiên Hằng anh chịu ủy khuất?”
Mạc Thiên Hằng tên này, giờ này khắc này nặng ngàn cân.

Diệp Tiêu cho tới bây giờ không nghĩ tới, Mạc Thiên Hằng thế nhưng chủ động cùng chính mình diễn xiếc như vậy.

Anh cao ngạo giống như thần, trong lúc giơ tay nhấc chân hơi thở bá đạo đủ để khuynh đảo tất cả… trong giọng nói trầm thấp hùng hậu mang theo sủng nịch không biết là bao nhiêu cô gái tha thiết ước mơ, nhưng lúc này, anh ở gần trong gang tấc, đối mình mọi cách sủng nịch, Diệp Tiêu lại cảm thấy có loại xa lạ nói không nên lời.

-“Diệp tiểu thư, cô tựa hồ đã quên lời ta vừa mới nói!”
Diệp Tiêu không nói gì, cái nháy mắt Mạc Thiên Hằng đứng ở bên người cô, cô cũng đã thắng.


Thời điểm Mạc Thiên Hằng nói chuyện, ánh mắt không chút để ý đảo qua Tôn Hạo ở một bên, càng như là cảnh cáo hữu lực nhất, con ngươi sâu thẳm nheo lại, như là không đáy, để người vô vọng bị cắn nuốt rơi vào giữa vực sâu không đáy.

-“Đây là một lần cuối cùng ta đối với ngươi dễ dàng tha thứ, Tiêu nhi là người của ta, lại để cho cô ấy nhận đến một điểm ủy khuất, hậu quả ngươi hẳn là rõ ràng!”
Giọng nói lạnh lẽo của anh một chút một chút tác động tâm Diệp Tiêu, rõ ràng là hướng Diệp Vũ cảnh cáo, nhưng lại làm cho trong lòng cô ấm áp nói không nên lời.

Xung quanh, đã có phóng viên lấy ra điện thoại di động, quay lại một màn bất khả tư nghị trước mắt này.

(Chú thích: Bất khả tư nghị là không thể tưởng tượng ra nổi, không thể giải thích nổi)
Tại Tòa thành thị này, Mạc Thiên Hằng chưa từng có truyền ra chuyện xấu, nhưng mà nữ hài tử quý trọng anh cũng là nhiều vô số kể, thậm chí một lần còn có người hoài nghi Mạc Thiên Hằng là gay, hôm nay, anh cao như vậy điệu về phía mọi người công khai quan hệ của chính mình cùng Diệp Tiêu, tự nhiên đều là làm sáng tỏ tất cả nghi ngờ.

Diệp Vũ gian nan từ trên mặt đất đứng lên, lúc này cô chật vật đến cực điểm, sợi tóc nâu đã tan tác xuống, lễ phục dạ hội hồng đào cũng bởi vì vừa rồi ngã sấp xuống mà hỗn độn không chịu nổi, cảnh xuân kiều diễm trước ngực, tức thì bị mọi người ở đây nhìn vào trong mắt.

Trình độ kình bạo này, không thua chút gì mấy tấm ảnh trước đó Diệp Tiêu chụp được ở trong phòng khách sạn.

Diệp Vũ khó thở, đứng lên liền chui vào ôm ấp của Tôn Hạo, lúc này mọi người mới giựt mình phát hiện, Tôn Hạo giờ này khắc này liền đứng ở bên cạnh.

-“Tôn tiên sinh, quản lý tốt nữ nhân của ngươi!”
Mạc Thiên Hằng híp đôi mắt đẹp, chậm rì rì cảnh cáo Tôn Hạo.

Bị Mạc Thiên Hằng nói như vậy, Tôn Hạo chỉ cảm thấy da đầu run lên, theo bản năng đã nghĩ muốn tránh đi Mạc Thiên Hằng.

-“Chúng ta đi thôi?”
Mạc Thiên Hằng quay sang, dùng một loại ánh mắt trưng cầu nhìn phía Diệp Tiêu, cô nhẹ nhàng mà mím môi đỏ mọng, đi theo phía sau Mạc Thiên Hằng.

-“Diệp Tiêu, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Diệp Vũ từ phía sau phát ra một tiếng quát chói tai, người chung quanh cũng chưa dự đoán được cô thế nhưng còn dám càn rỡ như thế, mạnh ngẩn ra.


Diệp Tiêu không nhanh không chậm quay sang, tao nhã giống như một công chúa.

-“Diệp Vũ, trước kia tôi luôn luôn coi cô trở thành em gái thân nhất của tôi, khắp nơi duy hộ cô chiếu cố cô, cô thích Tôn Hạo tôi không ý kiến, nhưng mà cô không thể bởi vì tôi cùng Thiên Hằng ở cùng nhau, liền khắp nơi khó xử tôi? Còn nữa phải nói, ăn nồi vọng bồn cũng không phải là cái thói quen tốt gì!”
Lời Diệp Tiêu nói lại để cho mọi người chung quanh cảm thấy hiểu rõ.

-“Tôi nói Diệp Vũ thế nào không chịu buông tha Diệp Tiêu đây, nguyên lai là đỏ mắt chị của mình so với mình tìm được bạn trai ưu tú mà!”
-“Hừ, Diệp Vũ loại ác tục tiểu tiện nhân này, cô ta lúc trước đã diễn qua vài cái diễn phối hợp, ta đều rất thích, không nghĩ tới dĩ nhiên là người như thế!”
-“Đúng vậy, nhìn không được chị của chính mình có chỗ tốt!”
Tránh không được tiếng nói bốn phía Diệp Tiêu lộ ra một chút tươi cười nhợt nhạt, theo sau, tiếp tục không chút hoang mang nói xong.

-“Từ nhỏ cô chính là bảo bối được cha nâng niu trong lòng bàn tay, tôi không thể so với cô, không làm cho người thích, mà tôi cho tới bây giờ đều hi vọng cô có thể hảo hảo, nhưng cô thì sao? Một lần lại một lần bức tôi!”
Diệp Tiêu mân môi đỏ mọng, dừng một chút, tùy tay từ trên bàn cầm một ly sâm banh, Mạc Thiên Hằng đứng ở một bên nao nao, đoạt đi ly rượu trong tay cô, lại đưa một ly rượu nho cho cô.

-“Uống cái này!”
Anh không có nói vì sao, Diệp Tiêu lại hơi hơi chần chờ, nửa tin nửa ngờ quay mặt lại nhìn nam nhân với khuôn mặt anh tuấn bên người.

-“Yên tâm đi, sẽ không hại em!”

Lời nói này của anh, càng như là hứa hẹn, Diệp Tiêu nghĩ nghĩ, bưng lên ly rượu, giọng nói thanh lệ dừng ở trong lỗ tai mọi người.

-“Các vị, chuyện hôm nay, đã để cho mọi người chê cười, ở trong này, tôi trước tự phạt mình một ly, còn lại tùy ý các vị!”
Cô tiêu sái hạ giọng xuống, liền uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Người chung quanh đều giơ lên ly rượu, Diệp Vũ cắn chặt răng, cũng từ trên quầy bên cạnh cầm một ly sâm banh, Tôn Hạo muốn ngăn cản cô cũng đã không còn kịp rồi, ngay sau đó liền nhìn thấy Diệp Vũ uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Hình tượng Diệp Tiêu nho nhã lễ độ biết đại thế lại xâm nhập nhân tâm, ăn vài thứ, cô liền không còn tâm tư ngây ngốc ở lại đây, muốn rời đi.

Tâm tư tựa hồ là bị Mạc Thiên Hằng nhìn thấu, anh nhếch mày.

-“Chúng ta nói chuyện!”
Nói vắn tắt bốn chữ để cho Diệp Tiêu có chút không rõ chân tướng, thế nhưng nghĩ lại một chút, chính mình hôm nay nương theo uy phong của Mạc Thiên Hằng ở trên yến hội nổi bật, nên hẳn là phải cảm ơn anh mới đúng.


Bình luận

Truyện đang đọc