-“Đúng rồi, Trần tiên sinh cũng không cần khách khí!”
Quả nhiên, ngay tại thời điểm Diệp Tiêu xuất mồ hôi hột, Trình Quốc Cường đã mở miệng.
Trần Hải nghe xong lời này, mới nhẹ nhàng thở ra, nói:
-“Thật đúng là phiền toái ngài!”
......!
Đợi cho Trình Quốc Cường ly khai, Trần Hải rốt cuộc mới chịu nằm ngủ, Diệp Tiêu cùng Mạc Thiên Hằng ngồi trên ghế tựa ở hành lang dài.
-“Mệt mỏi à?”
Thấy ánh mắt cô tan rã, Mạc Thiên Hằng híp đôi mắt đẹp mở miệng.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.
-“Cho em mượn bả vai dùng đở!”
Bàn tay to của Mạc Thiên Hằng nhẹ nhàng mà nhấn đầu cô, Diệp Tiêu tựa vào trên bờ vai của anh, dần dần khép lại mí mắt.
-“Nếu không, anh đi công ty trước đi? Không phải nói, còn có việc sao?” Cô ôn nhu hỏi.
Lúc này ánh mắt Mạc Thiên Hằng ôn nhuận như ngọc, gần trong gang tấc.
-“Không vội, cùng em!”
Như trước anh gió thoảng mây bay nói, Diệp Tiêu ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, bỗng nhiên trong lúc đó, có chút không dám tưởng tượng không có sinh hoạt của anh…
-“Anh đã một đêm không ngủ......”
-“Đừng nghe người làm trong nhà nói bậy, nếu anh một đêm không ngủ, tinh thần có thể tốt như vậy sao?”
Mạc Thiên Hằng cười khẽ, cứ việc đã có chút vô lực, còn là không hy vọng Diệp Tiêu lo lắng.
Bàn tay to ấm áp hữu lực của anh nhẹ nhàng mà ôm bờ vai cô.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mím môi mỏng, không lại tiếp lời anh.
-“Đi thôi, anh đưa em trở về!”
Không biết qua bao lâu, bình thường trầm tĩnh qua đi, Mạc Thiên Hằng từ ghế tựa đứng lên, trên cao nhìn xuống cô.
Bởi vì thay đổi phòng bệnh vip cho Trần Hải, trong phòng cũng đủ ba người nghỉ ngơi, bởi vậy sau khi trải qua xấu hổ ngày hôm qua, Diệp Mặc quyết định ở lại bệnh viện.
Diệp Tiêu nhìn Mạc Thiên Hằng, lắc lắc đầu, nói:
-“Chính mình em lái xe về thì được rồi, anh mau đi thôi!”
Cô thật sự không nghĩ tới bởi vì chính mình, sẽ liên lụy Mạc Thiên Hằng như vậy.
-“Ừ?”
Mạc Thiên Hằng nhíu mày, nghiêng mặt từ trên cao nhìn xuống xem cô,
-“Cho nên, anh có thể lý giải ý của em thành nguyện ý đi theo giúp anh làm việc?”
Anh lo lắng một mình cô trở về.
Diệp Tiêu nao nao, bất đắc dĩ mím môi gật gật đầu, nói:
-“Nếu như anh không để ý em ở trong văn phòng của anh không hề hình tượng mà ngủ!”
Lời của cô, chẳng những không có đổi lấy Mạc Thiên Hằng mất hứng, ngược lại lộ ra một chút tươi cười.
Hai người đi xuống lầu, xe chậm rãi chạy ra bãi đỗ xe.
Nửa giờ sau, trong bãi đỗ xe tập đoàn Nhuệ Vũ.
Thời điểm Mạc Thiên Hằng quay sang, Diệp Tiêu đã tựa vào trên ghế đang ngủ, ngay khóe môi còn có nước miếng óng ánh trong suốt làm cho anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Khom người từ trên xe bước xuống, kéo ra cửa xe phía bên cô, sau đó bế cô lên, liền vội vàng bước nhanh đi vào thang máy trong cao ốc.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà xoay người, quàng cánh tay qua cổ anh, môi với răng phát ra tiếng nỉ non không rõ ràng.
Cánh tay hữu lực của Mạc Thiên Hằng dần dần buộc chặt, ôm cô chặt hơn, một đôi mắt tối đen, thật giống như nhiễm mực nước, ở giữa ám dạ sáng quắc sinh huy.
Một hồi không lâu, thang máy tư nhân đã đến tầng năm mươi, Mạc Thiên Hằng xải bước đi ra thang máy, trùng hợp đụng phải Tiêu Hạo vừa mới từ trong đi ra.
-“Có chuyện gì đi vào nói!” Anh tận lực đè thấp giọng nói, sợ đánh thức thiên hạ trong lòng.
-“Tổng tài, tất cả mọi người đã đến phòng họp, ngài......” Tiêu Hạo cũng đè thấp thanh âm.
-“Để cho bọn họ chờ!”
Hơn mười năm, Nhuệ Vũ thành lập hơn mười năm, Mạc Thiên Hằng chưa từng có một lần đến hội nghị trễ qua, nhưng hôm nay, vì một nữ nhân, anh đánh vỡ thói quen của chính mình.
Tiêu Hạo có chút giật mình, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, đi theo cước bộ Mạc Thiên Hằng vào văn phòng.
-“Mở cửa gian kế bên, mở điều hòa ấm một chút, chuẩn bị một chút đồ ăn!”
Mạc Thiên Hằng vừa đi, mặt không biểu cảm vừa mệnh lệnh.
Nếu không phải giọng nói của anh trước sau như một lạnh băng như vậy, suýt nữa Tiêu Hạo cho rằng tổng tài nhà bọn họ đã đổi tính.
Phải biết rằng, trong ngày thường Mạc Thiên Hằng ở trên công tác bất cẩu ngôn tiếu*, rất ít có dáng vẻ cẩn thận như vậy.
(Chú thích: Bất cẩu ngôn tiếu là kẻ trầm mặc ít nói cười, kẻ nghiêm túc)
Tiêu Hạo nghe xong lời này lại không dám chậm trễ, vội vàng đi vào trong văn phòng.
Văn phòng Mạc Thiên Hằng có đặc biệt chuẩn bị một gian kế bên, vừa mới bắt đầu tu kiến là muốn có chỗ để anh nghỉ trưa, nhưng thân thể Mạc Thiên Hằng quả thực chính là làm bằng sắt, cơ hồ cho tới bây giờ anh không nghỉ trưa.
-“Ô --”
Người trong lòng không an phận hơi xoay thân mình, theo sau tiếp tục an ổn ngủ, Mạc Thiên Hằng có chút bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt như vậy, nếu như đổi đến trước mặt cấp dưới những người đã từng nhận thức anh, bọn họ đều sẽ hoảng sợ nói không nên lời.
Trong ánh mắt của anh mang theo nhu tình, giống như là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi còn tại trong luyến ái.
Rất nhanh, Mạc Thiên Hằng đã ôm cô đến trên giường.
Diệp Tiêu xoay người, lựa chọn tư thế thoải mái nhất, tiếp tục an ổn ngủ.
-“Được rồi, anh đi mua cho cô ấy chút gì để ăn! Tôi đi họp trước!”
Thời điểm trước khi đi, Mạc Thiên Hằng có chút không tha hướng về phía Tiêu Hạo công đạo hai câu, sau đó vì cô đóng lại cửa phòng.
Diệp Tiêu cơm chiều không thế nào ăn, Mạc Thiên Hằng lo lắng cô sẽ đói.
-“Được!” Tiêu Hạo nhẹ nhàng mà gật gật đầu, không dám nói nhiều một lời.
Mạc Thiên Hằng trái lại tự đi vào văn phòng, theo sau đứng ở phía trước ppt không nhanh không chậm bắt đầu hội nghị, người dưới đài cứ việc mỏi mệt, nhưng cũng không dám chậm trễ.
Nhưng tại thời điểm này, cửa văn phòng lại bị Tiêu Hạo gõ.
Mạc Thiên Hằng cực không kiên nhẫn quay mặt đi nhìn người phía sau, chợt nghe giọng Tiêu Hạo nói:
-“Tổng tài, phu nhân tỉnh, có thể đã bị bệnh!”
Nghe xong lời này, ánh mắt Mạc Thiên Hằng hơi hơi không rõ.
-“Các vị, tạm thời tôi có chút việc, có thể phải đi qua một chuyến, năm phút sau sẽ trở lại, vừa rồi dự án bày ra nếu có dị nghị, có thể phản ánh với trợ lý Tiêu!”
Sau khi Mạc Thiên Hằng hạ xuống một câu, không giả đăm chiêu liền xoay người rời đi.
Tất cả mọi người trong phòng hội nghị cơ hồ đều mờ mịt.
Ở trên công việc thái độ nghiêm cẩn trước sau như một bất cẩu ngôn tiếu Mạc Thiên Hằng cư nhiên sẽ bởi vì ‘Phu nhân’ trong miệng Tiêu Hạo liền không chút do dự nghênh ngang mà đi?
Vị phu nhân này kết quả là thần thánh phương nào, có thể mời đặng Mạc Thiên Hằng?
Thời điểm anh bước vào văn phòng, Diệp Tiêu đang tựa vào đầu giường, sắc mặt đích xác là không đẹp mắt.
-“Như thế nào? Nơi nào không thoải mái?”
Anh đi tới, một cái đã kéo cô vào trong lòng, thấy bộ dáng thống khổ kia của cô, Mạc Thiên Hằng cảm thấy cả trái tim mình đều tan nát.
-“Đau đầu!”
Diệp Tiêu cơ hồ dùng hết khí lực cả người, từ trong hàm răng bài trừ ra hai chữ.
Mạc Thiên Hằng cau mày, bàn tay to nhẹ nhàng mà sờ sờ trán của cô xác định cô cũng không có phát sốt, có thế này xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi.
-“Anh mang em đi bệnh viện!”
Anh hạ thắt lưng muốn ôm cô lên, đã thấy Diệp Tiêu cắn răng, lắc lắc đầu.
-“Đừng anh, có thể......!em bị cảm lạnh, anh cho em một ly nước ấm được không?”
Lời của cô rất nhẹ, mềm yếu nhu nhược.
Mạc Thiên Hằng nao nao, động tác trên tay cứng lại, sau đó dựa theo cô nói vì cô rót một ly nước ấm.
Diệp Tiêu tiếp nhận cốc nước, nhẹ nhàng thổi, cẩn thận tựa vào trong lòng anh.
Đợi cho uống xong một ly nước ấm không sai biệt lắm, cô mới khôi phục một chút khí lực, trên trán mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng chảy xuống.
-“Cảm giác thế nào? Hoặc là anh gọi bác sĩ tư nhân tới đây!”
Mạc Thiên Hằng có chút hoảng thần, cẩn thận ôm cô, có lẽ, chỉ có Diệp Tiêu mới có thể làm cho anh khẩn trương như thế?
Diệp Tiêu nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:
-“Không có việc gì, ngủ một giấc thì tốt rồi!”
Mạc Thiên Hằng hơi hơi híp mắt, giơ tay đấp chăn thay cô, nói:
-“Đừng chạy loạn, chờ anh trở lại, biết không?”
Giọng nói của anh trầm thấp hùng hậu, tựa như mang theo ma lực.
Diệp Tiêu không lên tiếng, cuộn tròn ở trong chăn.
Kỳ thật, đau đầu chẳng phải bởi vì cái khác, mà là ở trong đầu cô từng có một đoạn trí nhớ đã từng mất đi, kiếp trước thời điểm cô cơ hồ sắp nhớ tới, hết thảy lại hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Mạc Thiên Hằng rời đi, Diệp Tiêu lại tựa vào đầu giường, hoàn toàn không có khốn ý, đầu còn có chút đau, cô cũng liền lười từ chối.
Thế nhưng không qua bao lâu, chợt nghe ngoài cửa phòng có tiếng bước chân vang lên.
-“Tổng tài, lần này dự án hợp tác......”
Là thanh âm nam nhân, Diệp Tiêu loáng thoáng có thể nghe được, cô chỉ cảm thấy âm thanh này có chút quen tai, nhưng không có nghĩ nhiều.
-“Cũng không tệ!”
Mạc Thiên Hằng gió thoảng mây bay hạ xuống ba chữ, thời điểm nói chuyện dư quang ở khóe mắt theo bản năng dừng ở trên cửa gian kế bên, anh lo lắng Diệp Tiêu.
-“Vậy......!Không biết có phải hay không có thể......”
Người trước mặt híp mắt, đang đợi Mạc Thiên Hằng trả lời.
-“Đi phòng thiết kế, sẽ có người phụ trách dự án này!”
Mạc Thiên Hằng nhu nhu huyệt thái dương, không nhanh không chậm nói.
Ánh mắt anh lạnh băng như vậy, làm cho người ta nhìn mà sợ.
Nhưng đang lúc này, Diệp Tiêu híp mắt, một cảm giác bất an nói không nên lời chậm rãi mà đến.