-“Khi nào thì đến phiên ngươi nói chuyện? Dã loại! Ta nói cho ngươi biết, đây là sự tình Diệp gia chúng ta, ngươi còn không lăn đi rất xa cho ta!”
Diệp Vũ ở chỗ Diệp Tiêu bị đuối lý, tự nhiên không cam lòng, vừa nghe thấy Diệp Mặc nói chuyện, lập tức nói khích tướng.
-“Diệp Vũ, đưa cho ngươi xoài cảnh cáo còn chưa đủ à? Ngươi hiện tại ngay cả dã loại đều cũng không bằng, heo biến dị dùng để hình dung ngươi nhưng là rất thích hợp!”
Diệp Tiêu hừ lạnh một tiếng, nặng nề mà nện túi xách ở trên sofa, hai tay vây quanh trước ngực, trên mặt tươi cười rõ ràng lạnh như băng.
-“Thế nào? Cũng không chiếu chiếu gương xem xem bản thân đều thành cái dạng gì? mà còn ở tại đây giương oai?”
Diệp Tiêu ngồi ở bên cạnh Diệp Mặc, mỗi một câu đều đại khoái nhân tâm, Diệp Mặc quả thực là dùng sùng bái ánh mắt nhìn cô.
-“Diệp tiên sinh, đây là gia giáo của ngài sao? Chạy đến trong nhà người khác thị uy?”
Lần thứ ba, còn không chờ Diệp Vũ mở miệng nói chuyện, Diệp Tiêu liền đánh gãy cô ta.
Lúc này đây, dứt khoát đem ngữ điệu chuyển hướng về phía Diệp Mặc, ngụ ý đơn giản, ‘ngay cả ba của ngươi cũng không xứng nói chuyện với ta, huống chi là ngươi?’
Diệp Vũ bị cô bức đến nóng nảy, đứng lên mở miệng muốn mắng chửi người, ai ngờ, giây tiếp theo, Diệp Tường lại đã mở miệng.
-“Tiêu nhi, hôm nay Diệp Mặc vừa thi xong, chúng ta là tới chúc mừng cho nó, con xem, ba còn mua bánh ngọt đây!”
Diệp Tường cười cười, cứ việc ông cũng không nguyện ý thừa nhận Diệp Tiêu đứa con gái này, nhưng là, cô hiện tại là bạn gái của Mạc Thiên Hằng, ông thật sự rất cần Mạc Thiên Hằng một người con rể như vậy!
Thái độ Diệp Tường tựa hồ đã sớm ở trong dự đoán của Diệp Tiêu, cô nhợt nhạt cười cười.
-“Diệp tiên sinh thực sự nói giỡn… Vừa mới còn nói người ta là dã loại, giây tiếp theo lại đây mua bánh ngọt chúc mừng, không phải ngài chính mình đánh vào mặt mình là cái gì?”
Thời điểm Diệp Tiêu chuyển mục đích, dư quang khóe mắt đảo qua cha con Diệp Tường cùng Diệp Vũ, cuối cùng nhìn cha nuôi Trần Hải.
Trần Hải nuôi dưỡng cô hơn mười năm, thẳng đến cô cùng Diệp Mặc coi như cha đẻ của chính mình.
Thu nhập của ông không cao, miễn cưỡng cấp dưỡng gia đình, nhưng cho bọn họ đều là tốt nhất, không ở trên người chính ông dùng nhiều hơn một phân tiền.
Kiếp trước, cô bị Tôn Hạo bẩn trong sạch, Trần Hải vì thế đại náo, cuối cùng bị Tôn Hạo tiêu tiền mua được người giết chết ở tại trong xi măng.
Nay nhớ tới việc này, vẫn là rành rành trước mắt.
Cô có thể nào không hận?
Trần Hải tựa hồ cũng thấy được chuyển biến của Diệp Tiêu, không nói gì.
-“Tiêu nhi, con cũng biết em gái con không hiểu chuyện, lời nó nói sao có thể xem là thật đây?”
Thời điểm Diệp Tường nói chuyện, tươi cười trên mặt càng đáng khinh.
Vừa mới rồi lúc ăn cơm có mặt Mạc Thiên Hằng, ông tự nhiên không dám nói cái gì, nhưng bây giờ, không có Mạc Thiên Hằng, Diệp Tiêu luôn không thể mở miệng đuổi ông đi.
-“À?”
Diệp Tiêu cười, hếch mày, nghiền ngẫm nhìn người trước mặt…
-“Ông cũng biết không thể tưởng thật, vậy năm đó cô ta nói tôi làm bể bình hoa cổ của ông, ông thế nào lại tin mà cho rằng thực vậy?”
Diệp Tiêu như trước tâm bình khí hòa, một câu, tha chính Diệp Tường vào.
Diệp Tường nhíu nhíu mày, trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời… nguyên bản ngồi ở một bên Diệp Vũ cũng đã kiềm chế không được.
-“Diệp Tiêu, ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, ngươi bất quá chính là cái tiện nhân sinh ra, có cái tư cách gì! ! ”
Lời của cô chưa nói xong, chợt nghe đến ‘bốp --’ một tiếng, Diệp Tiêu đã cho một cái bạt tai ở tại trên mặt của cô.
Theo sau, giọng nói thanh lệ liền vang lên:
-“Diệp Vũ, ba của cô không dạy cô, tôi dạy cô!”
-“Nơi này là nhà của tôi, ngươi nếu đến làm khách, chúng tôi hoan nghênh, ngươi muốn làm chó, tôi không để ý hiện tại liền đuổi ngươi ra ngoài, để cho người những nhà kế bên hảo hảo nhìn xem, ngươi là thế nào khiếm khuyết quản giáo!”
Ánh mắt Diệp Tiêu vô cùng lạnh lẽo, toàn thân, thậm chí có loại khí chất không giận tự uy.
Người ở đây đều là ngẩn ra, một cô gái mười chín tuổi, phải làm đến bước này hẳn là rất khó mới đúng, nhưng là cô lại đem loại khí chất cao quý này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
-“Đúng vậy, nhà chúng tôi không chào đón ngươi, vẫn là đi thôi!”
Diệp Mặc cũng đã mở miệng, một đôi con ngươi đen giống như là linh tinh trong bóng đêm.
-“Này! ! ”
Diệp Tường chần chờ, ánh mắt hướng Trần Hải xin giúp đỡ…
-“Trần tiên sinh, Diệp Tiêu dù sao cũng là con gái của tôi, hôm nay đến, tôi thật sự hi vọng mang Diệp Tiêu về Diệp gia, ông có thể hay không nói hai câu?”
Lời Diệp Tường nói, đổi lấy Diệp Tiêu nhíu mày! Quả nhiên vẫn là gừng càng già càng cay, Diệp Tường ở trên thương trường nhiều năm như vậy, cũng coi như có được kinh nghiệm sa trường, nay cư nhiên kéo Trần Hải ra áp chế cô.
Cười lạnh một tiếng, đang muốn mở miệng, cửa đã bị người gõ.
“Thùng thùng thùng --”
Diệp Tiêu cùng Diệp Mặc đồng thời nhíu nhíu mày! Trong ngày thường, trong nhà này không có khách nhân gì, láng giềng kế bên cũng không thường lui tới, thời điểm này cũng không còn sớm, sẽ là ai đây?
Chần chờ một thời gian, cửa lại bị gõ lần thứ hai.
Bên ngoài loáng thoáng có âm thanh người nói chuyện, nghe như là thím Dần nhà kế bên.
Diệp Tiêu nhíu mày, đứng lên, đi mở cửa, nhưng mà, trong nháy mắt mở cửa, cô lại chợt ngẩn ra… thân ảnh nam nhân cao lớn, khoảng cách gần trong gang tấc để cho cô có chút không biết làm sao?
-“Sao anh lại tới đây?”
Giọng nói Thanh lệ vang lên, để cho vài người ngồi trong phòng khách đều là ngẩn ra.
Mạc Thiên Hằng nhìn cô, nhợt nhạt híp một đôi mắt đẹp.
-“Không mời anh vào nhà ngồi à?”