SỦNG ÁI MANH THÊ TRÙNG SINH


-“Mạc Thiên Hằng, mày có ý gì?”
Lần này, người nói chuyện không phải là Tề Tam, mà là cha anh Mạc Hải, là cha ruột của Mạc Thiên Hằng, ông không nghĩ tới, con mình kết hôn, chính mình cũng là người cuối cùng biết được.

-“Tôi có ý gì......”
Mạc Thiên Hằng cười khẽ, giọng nói hơi ngừng lại,
-“…Thế nào? Chỉ cho phép ông di tình biệt luyến*, tôi lại không thể tìm kiếm chân ái của chính mình?”
(Chú thích: Di tình biệt luyến: đem tình yêu chuyển qua đối tượng khác, thay lòng đổi dạ)
Thời điểm anh nói chuyện, tận lực nhấn mạnh từng chữ một mà nói mang theo một nổi trào phúng nói không nên lời.

Mạc Hải cắn chặt răng, Mạc Thiên Hằng bây giờ, ông căn bản đối với anh một chút biện pháp đều không có.

-“Tao mặc kệ mày nghĩ như thế nào, mày chính là đã kết hôn, cũng phải ly dị cho tao, con dâu Mạc gia chúng ta chỉ có thể là Giang Ngọc! hiện tại mày liền trở về cho tao, bà nội mày muốn gặp mày!”
Mạc Hải lạnh giọng hạ xuống câu cuối cùng, sau đó nặng nề mà cúp điện thoại.

Mạc Thiên Hằng không ảo não, nhẹ nhàng cúp điện thoại, xoay người bước vào phòng.

-“Tan tầm?”
Diệp Tiêu không chút để ý liếc anh, vì phòng ngừa người nào đó sắc tâm nổi lên, tại nháy mắt anh đẩy cửa bước vào kia, cô cũng đã dùng chăn bông gói kỹ lưỡng chính mình.

-“Giúp anh, theo anh trở về Mạc gia!”
Mạc Thiên Hằng lạnh mặt, nếu nói Mạc gia còn có cái gì đáng giá khiến cho anh thấp thỏm như lời nói, vậy thì chỉ còn lại bà nội.


Mạc Thiên Hằng từ nhỏ đã không ngây ngốc qua ngày ở nhà, cuộc sống trôi nổi ở bên ngoài đã sớm tôi luyện anh trở thành một người lãnh huyết vô tình.

Tính lại, quả thật đã thật lâu anh chưa gặp qua bà.

-“Mạc gia à?” Diệp Tiêu ôn nhu hỏi.

Thời gian nhận thức Mạc Thiên Hằng không lâu lắm, nhưng người nam nhân này đối với cô bí mật cũng không nhiều.

Trước đó, anh chưa bao giờ nhắc qua chữ nhà này, thậm chí ở hôm lĩnh chứng đó cũng không có báo tin vui với bất kỳ ai, sự tình duy nhất làm qua chính là mang theo cô đi nghĩa địa công cộng nơi mai táng mẹ anh.

-“Ừ!”
Mạc Thiên Hằng lên tiếng, yên lặng nhìn cô, nói:
-“Em không cần để ý bọn họ có công nhận em hay không! Tóm lại quan hệ giữa anh cùng Mạc gia cũng không có tốt như vậy!”
Anh từ từ nói xong, một đôi con ngươi tối đen biểu lộ vài phần lạnh băng.

Mạc Thiên Hằng rõ ràng nhớ được, cũng rõ ràng hận, là những người đó đã cướp đi hạnh phúc nguyên bản hẳn là thuộc về anh, cuối cùng em gái cùng mẹ, đều trở thành vật hi sinh trong tràng tranh đấu ích lợi.

Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà gật gật đầu, Mạc gia có hai vị nổi tiếng ở S thị, không thể nghi ngờ, Mạc Thiên Hằng chính là một trong số đó, mà một người khác, còn lại là anh của anh Mạc Thiên Vũ.

Bất đồng với Mạc Thiên Hằng, cứ việc Mạc Thiên Vũ cũng được coi là bạch mã vương tử trong lòng những thiếu nữ ở S thị, nhưng mẹ những thiếu nữ này cũng không cho là như vậy, bởi vì không có người nguyện ý đem con gái chính mình gả cho một tên hoa hoa công tử.

Gần năm năm nay, đồng thời Nhuệ Vũ đang đi lên, thanh danh Mạc Thiên Vũ cũng càng ngày càng vang dội, nữ nhân đi theo bên người anh nhiều đếm không xuể, Mạc Thiên Vũ tham dự yến hội cơ hồ ba ngày đổi một cô bạn gái, đã trở thành sự tình mà mọi người tập mãi thành thói quen.

-“Tiêu nhi, có anh ở đây, anh sẽ không cho em chịu một chút ủy khuất nào!”
Mạc Thiên Hằng yêu thương vuốt vuốt tóc đen dài của cô, trong miệng mỗi một chữ, mỗi một câu đều khiến cho Diệp Tiêu cảm giác được một luồng ấm áp.

-“Mạc Thiên Hằng, vợ anh còn chưa có yếu đuối như vậy!”
Cô cười khẽ, như thay đổi kiếp trước, Diệp Tiêu nhất định thực ưng thuận khát vọng có một nam nhân đối chính mình hứa hẹn như vậy! Đáng tiếc, Tôn Hạo không có làm như vậy, khi đó cô cũng không nhận thức Mạc Thiên Hằng.

Nay, cô sớm đã không phải cô của năm đó!
-“Diệp Tiêu, em còn biết em là vợ anh à? Đến bây giờ, em có kêu anh là chồng không?”
Mạc Thiên Hằng tức giận liếc cô trắng mắt.

-“Vâng?”
Diệp Tiêu ngửa đầu, vẻ mặt vân đạm phong khinh nhìn nam nhân trước mặt,
-“Vậy phải xem tâm tình của em, anh tác cầu vô độ như vậy, cả người em đều đau nhức nè, cũng không có khí lực để kêu!”

Cô lười biếng híp mắt, thời điểm nói chuyện, ý cười trên mặt không giảm.

Mạc Thiên Hằng liếc cô, cười khẽ,
-“Một khi đã như vậy, ông xã ấn ấn cho em?”
Anh vừa thốt ra lời kia, Diệp Tiêu lập tức cảnh giác nhìn anh, về chút tiểu tâm tư này của Mạc Thiên Hằng cô thật sự nhìn không thấu? Luôn miệng nói cái gì ấn ấn cho cô, sau đó liền nhân cơ hội ở trên người cô ăn bớt, chút tiểu tâm tư này của anh, đã sớm bị Diệp Tiêu xem thấu.

-“Anh cách xa em một chút!” Cô cuốn chăn sau đó rụt lui.

Quả nhiên, giây tiếp theo Mạc Thiên Hằng liền đã mở miệng,
-“Bà xã, em quấn nhiều như vậy không nóng sao?”
Diệp Tiêu: “...”
Diệp Tiêu tức giận liếc trắng mắt, nhẹ nhàng xoay người một cái tránh thoát ‘ma trảo’ Mạc Thiên Hằng hướng tới chính mình xuống giường,
-“Đi thôi, không phải anh nói muốn về nhà sao?”
-“Không vội, còn sớm, bà xã, em để cho anh sờ một chút......”
Diệp Tiêu đã triệt để bại cho cái không tiết tháo của Mạc Thiên Hằng, tức giận nghiêng mặt nhìn nhìn anh, cười yếu ớt,
-“Mạc Thiên Hằng, anh không biết khắc chế như vậy, cẩn thận tinh tẫn nhân vong*!”
(Chú thích: Tinh tẫn nhân vong là Lao lực quá mà chết!!!!)
......
Ánh mắt Mạc Thiên Hằng lạnh lùng, ngược tay lại kéo cô vào trong lòng,
-“Em yêu, nếu anh muốn tinh tẫn nhân vong, cũng phải có em phối hợp mới được mà!”
-“Khụ khụ......”
Diệp Tiêu triệt để không còn lời nào mà chống đỡ.

-“Anh đừng náo loạn, nhanh chóng đi thôi, một lát sẽ kẹt xe!”
Mạc Thiên Hằng nghĩ nghĩ, liền buông lỏng cô ra, không phải lo lắng vấn đề kẹt xe, mà là thật sợ thân thể cô chịu không nổi.

Đơn giản sửa sang lại một chút quần áo hỗn độn, Diệp Tiêu sải một đôi giày cao gót đi theo Mạc Thiên Hằng đi ra văn phòng, cũng may, lúc này người cũng không nhiều, hơn nữa đi là thang máy tư nhân của anh, rất nhanh hai người đã an vị trên xe.


Tiêu Hạo từ phía trước quay đầu lại, nói:
-“Tổng tài, tư liệu mà ngài muốn!”
Thời điểm anh nói chuyện, trên ghế sau xe đã bày biện những thứ Mạc Thiên Hằng cần.

Mạc Thiên Hằng hơi hơi gật đầu, lại nghe giọng Tiêu Hạo lại lần nữa vang lên,
-“Tổng tài, anh đối đầu với Giang thị như vậy, không sợ......”
Lời anh nói còn chưa nói xong, liền chống lại ánh mắt lạnh như băng của Mạc Thiên Hằng.

-“Chuyện của tôi, không cần anh tới quản!” Mạc Thiên Hằng tức giận nhắc nhở, nơi đáy mắt lạnh như băng dần dần lan tỏa.
-“Ảnh chụp của Giang Ngọc đã tìm được chưa?” Anh lại lần nữa từ từ hỏi.

Ngồi ở phía trước lái xe Tiêu Hạo lập tức ngẩn ra, sau đó, gật gật đầu,
-“Tìm......!đã tìm ra, nhưng là......”
-“Tổng tài, anh làm như vậy, có phải hơi quá mức hay không?”
-“Vài năm nay Giang Ngọc âm thầm khống chế bên trong Nhuệ Vũ, tôi không phải không biết! Vốn nghĩ mở một mắt nhắm một mắt còn chưa tính, nhưng chính cô ta không biết phân biệt!”
Mạc Thiên Hằng tựa lưng vào ghế ngồi, ôm Diệp Tiêu.

Nói trắng ra, việc này trách không được người khác, ai bảo Giang Ngọc dám đụng tới nữ nhân của anh, Mạc Thiên Hằng thật sự không đến mức để cho nữ nhân của mình nén giận!
Tiêu Hạo rốt cục lựa chọn trầm mặc, trong lòng biết sự tình mà Mạc Thiên Hằng đã hạ quyết tâm, chính mình cũng cải biến không được.


Bình luận

Truyện đang đọc