SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Tiểu Bạch im lặng một hồi.

Cô ấy cảm thấy hình như những lời này của đại nhân cũng không sai.

Phục vụ nhân dân.

“Chuyện của cô khá là kỳ lạ.” Tô Trầm Hương nhớ đến đề tài được thảo luận mà cô nghe được khi đang làm bài, cô nói với Tiểu Bạch: “Bọn họ nói, cảnh sát đã lục soát toàn bộ căn phòng nhưng không tìm được thông tin cá nhân của cô. Nhưng hiện tại, thông tin cá nhân đã được cập nhật trên cổng thông tin liên lạc quốc gia nên việc tìm được người nhà của cô chỉ là vấn đề thời gian. Nếu như cô có thể cung cấp một số thông tin của cô thì việc liên lạc được với người nhà cô sẽ càng nhanh chóng hơn.”

Chắc chắn tên đàn ông kia không có ý tốt, vậy nên khi hắn làm xong chuyện xấu đã xóa sạch tất cả thông tin của Tiểu Bạch.

Cô ấy là người từ nơi khác chuyển đến, nhà cũng không phải của cô ấy. Khi mọi người phát hiện ra thì khuôn mặt của cô ấy đã bị hủy hoại hoàn toàn, không còn bất kỳ thông tin gì nên việc điều tra cũng rất khó khăn.

Tuy nhiên, đây cũng không phải là chuyện bất khả thi.

Nếu cô ấy từng sống và làm việc trong thành phố này thì nhất định sẽ lưu lại dấu vết của mình.

Đây là điều mà tên đàn ông kia không có cách nào xóa bỏ hoàn toàn.

Khi nghe Tô Trầm Hương nhắc đến người nhà của mình, con mắt đỏ như máu của Tiểu Bạch càng đỏ hơn, hai hàng huyết lệ chảy xuống từ khuôn mặt dữ tợn.

“Đáng lẽ tôi nên nghe theo lời bọn họ.” Vì muốn ở cùng với người yêu nên cô ấy đã không do dự xách vali theo hắn, rồi giận dỗi không liên lạc với người nhà nữa.

Ban đầu cô ấy tưởng rằng mình chỉ cần tình yêu mà không cần gì khác, giờ tình yêu không còn thì trong lòng cô ấy chỉ có thù hận, không nghĩ tới chuyện gì khác nữa.

Nhưng ngay khi Tô Trầm Hương nhắc tới cha mẹ cô ấy, Tiểu Bạch mới nghĩ đến người nhà của mình.

Cô ấy nghĩ đến cái chết của mình sẽ gây tổn thương đến gia đình mình như thế nào.

Cô ấy hối hận rồi. Tiểu Bạch ở trước mặt Tô Trầm Hương khóc đến mức huyết lệ không ngừng được nhưng Tô Trầm Hương vẫn rất thờ ơ.

Ma quỷ vốn không có trái tim.

Dĩ nhiên Tô Trầm Hương cũng không có.

Vậy nên, cho dù Tiểu Bạch có khóc đến mức cạn huyết lệ thì cô cũng không có cảm xúc gì.

Vì vậy, cô dùng mạch suy nghĩ của con người nhắc nhở Tiểu Bạch: “Cô nghĩ lại xem có còn bằng chứng nào khác không?” Cô dừng một chút rồi bắt đầu suy nghĩ xem tên đàn ông kia có thể sử dụng tà pháp gì để khống chế Tiểu Bạch, sau đó cô chậm rãi nói: “Chắc cô và hắn phải có chụp ảnh chung chứ, hoặc là đồ vật gì đó rất quan trọng mà cô gửi gắm tình yêu hay thù hận với hắn. Cô nhớ lại xem.”

Khi thực hiện loại tà pháp này, rất dễ bị phản ngược lại, vì để tránh việc phản phệ, chắc chắn hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Tiểu Bạch ngây người, chảy nước mắt nhìn cô rất lâu. Sau đó, cô ấy nghĩ tới điều gì đó, lập tức dùng bàn tay đầy máu đâm vào ngực mình.

Cô ấy cố gắng chịu đựng cơn đau, máu tươi không ngừng chảy xuống, cô ấy từ từ moi một cái nhẫn kim cương từ trong ngực ra.

“Đã ở cùng nhau nhiều năm nhưng hắn chỉ chụp chung với tôi một lần duy nhất. Hình thì tôi không tìm được nhưng tôi có cái này… Đây là chiếc nhẫn mà hắn đã dùng để cầu hôn tôi, tự tay hắn đeo lên cho tôi. Lúc đó tôi còn rất hạnh phúc.”

Cô ấy vừa nói vừa cúi thấp đầu, huyết khí bắt đầu bao trùm toàn bộ cô ấy. Tiểu Bạch khổ sở nói: “Vì hắn mà đầu óc tôi trở nên mê muội. Nhưng hóa ra ngay từ khi bắt đầu, hắn chỉ muốn giết chết tôi. Cũng may...” Cô ấy lầm bầm: “Tôi còn có một người em gái, ít nhất cha mẹ tôi còn có người an ủi.”

Hắn chưa bao giờ xuất hiện cùng cô trước mặt mọi người, đồng nghiệp cũng chỉ biết cô có một người bạn trai nhưng dáng vẻ hắn như thế nào, hắn làm nghề gì, họ đều không biết.

Hơn nữa, ở đây là một tiểu khu mới, vốn dĩ các nhà cũng không thân thiết với nhau lắm nên không có ai biết họ chung sống với nhau.

Tất cả đều được hắn lên kế hoạch từ ban đầu.

Nhưng cô ấy không hiểu, tại sao lại là cô ấy?

Ngay cả chiếc nhẫn kim cương hắn đã nhét vào ngực cô ấy, cuối cùng cũng chỉ vì muốn khống chế cô ấy mà thôi.

Tô Trầm Hương không có hứng thú nghe những lời này, cô đáp qua loa lấy lệ rồi cầm chiếc nhẫn kim cương lên nhìn một chút, sau đó cô đặt nó trước mặt mình.

“Tôi ăn một miếng đã, miếng cuối cùng.” Cô vừa nói vừa rầm rì xé miếng bánh mì nhét vào miệng, sau đó cô cầm quyển sách 《 Phải sống 》lên tiếp tục đọc.

Vừa lúc Tô Minh gọi điện xong, anh ấy thấy em gái nhà mình đã mở một bịch snack khoai tây to và một lon coca cola, khoanh chân nhàn nhã đọc sách.

Nhìn cô bây giờ vừa hiếu học vừa an tĩnh, lại còn ngoan ngoãn khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.

Nhưng khi thấy anh ấy đi tới thì lời nói của cô lại chẳng mấy ấm áp.

“Đây là chiếc nhẫn kim cương tên đàn ông kia mua cho cô ấy, coi như vật chứng. Còn nữa, mặc dù căn cước công dân đã bị hắn đốt nhưng em biết số căn cước công dân của cô ấy.” -

Tô Trầm Hương nhanh chóng viết số căn cước công dân của Tiểu Bạch cho Tô Minh, cô chân thành đưa cho anh mình, nói: “Nhưng mà chúng ta phải tìm một lý do phù hợp khi đưa ra chứng cứ này. Nếu không, anh có thể bị nghi ngờ đó.”

"Không sao đâu." Tô Minh nhận lấy rồi đáp.

“Vậy thì không được. Chúng ta phải làm điều tốt, em không thể để cuộc sống của anh bị ảnh hưởng, để anh bị người ta nghi ngờ được.”

Tô Trầm Hương sờ sờ chiếc cằm nhỏ trắng nõn của mình, vừa suy nghĩ vừa gặm miếng snack khoai tây. Nhìn cô bây giờ như đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống sinh hoạt của con người, cô bắt đầu nêu giả thiết: “Nếu không thì nói là em có khả năng ngoại cảm đi! Nếu bọn họ không tin, em biểu diễn tại chỗ cho họ xem luôn.”

Tô Minh sầm mặt nhìn đứa trẻ nghịch ngợm đang tính truyền bá mê tín dị đoan với chú cảnh sát.

"Không cần." Anh ấy vừa sầm mặt trả lời cô thầy bói nhỏ đang vui vẻ uống nước vừa bấm điện thoại gọi cho cảnh sát.

Nhưng anh ấy còn chưa kịp nói gì thì người ở đầu dây bên kia đã điềm đạm nói vài lời để anh ấy không cần lo lắng nữa.

Khi Tô Minh gọi điện thoại xong, Tô Trầm Hương nghiêng đầu nhìn anh mình, anh ấy bắt đầu giải thích cho cô: “Đã xác minh được danh tính của cô ấy. Trước đây, khi cô ấy đột nhiên mất tích, công ty không có cách nào liên lạc được với cô ấy nên đã báo cảnh sát.”

Có lẽ vì cô ấy và đồng nghiệp cũng không mấy khi liên lạc với nhau nên vụ án mất tích này vẫn chưa được giải quyết.

Cho tới hôm nay, sau khi nhân viên pháp y phục hồi khuôn mặt của cô ấy mới có thể so sánh với bức ảnh công ty cung cấp khi báo án.

"Những thông tin khác thì anh không biết." Tô Minh nói.

Bởi vì những thông tin khác đều được bảo mật và cũng không cần thông báo cho một người không quan trọng như anh ấy.

Tô Trầm Hương không thể truyền bá mê tín dị đoan nên cũng không nói gì thêm.

Nếu tìm được người nhà của Tiểu Bạch thì có thể tìm được tài khoản của cô ấy, vậy thì tiền tiết kiệm của cô ấy sẽ được trả lại cho cha mẹ cô ấy rồi.

Còn những chuyện khác, Tô Trầm Hương cảm thấy mình cũng không làm gì được.

Cô vừa xé túi ô mai vừa mở tivi to tiếng trong phòng khách. Tiểu Bạch rất hài lòng vì có thể nhanh chóng điều tra ra thân phận của mình, cô ấy không còn quan tâm gì nữa nên đã đi rồi. Còn Tô Trầm Hương thì mơ hồ nghe thấy Tô Minh nói với cô: “Anh đã nói với cha em chuyện của em rồi, chú ấy rất lo lắng cho em.”

Đứa trẻ còn chưa lớn đã bị người ta hãm hại, bị mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà, một mình lang thang ngoài đường lúc nửa đêm.

Tô Minh không hề giấu diếm những chuyện này, anh ấy đã nói hết mọi chuyện cho Tô Cường.

Anh ấy không quan tâm người cha ở đầu dây bên kia đau lòng như thế nào, nhưng mà hình như Tô Trầm Hương cũng không quan tâm đến chuyện này, cô đang thích thú xem chương trình thú vị trên tivi.

Khi còn ở căn nhà ma, mỗi khi rảnh rỗi, cô đều không có chuyện gì thú vị để làm.

Điều duy nhất mà cô có thể làm chính là đánh bài máu với ông lão.

Đúng là không ra ngoài thì không biết.

Vừa ra đến nơi thì Tô Trầm Hương lập tức phát hiện cuộc sống của ác quỷ nhàm chán đến mức nào.

Cả ngày ở trong nơi tối tăm tràn đầy âm khí cũng khiến bản thân cảm thấy ngột ngạt.

Cô vui vẻ chuyển hết kênh này sang kênh khác, đến khi nhìn thấy một cô gái quen quen thì cô lập tức dừng lại và bắt đầu xem chương trình giải trí này.

Đây là một chương trình giải trí ngoài trời, một số thực tập sinh của công ty giải trí đang nhộn nhịp đi xuống cầu thang bên ngoài tòa nhà hai tầng, chuẩn bị gặp gỡ người hâm mộ đang vô cùng phấn khích bên dưới.

Một nhóm gồm những cô gái mười sáu, mười bảy tuổi xinh đẹp, ngọt ngào, cool ngầu, ấm áp, thanh lịch. Tổng hợp tất cả những tính cách mà mọi người yêu thích.

Nhưng Tô Trầm Hương lại không để ý đến những người khác, cô chăm chú nhìn cô gái có nụ cười ngọt ngào đang đứng phía sau đồng đội.

Đây không phải là…

An Gia Gia sao?

Nghĩ đến chuyện mình bị tài xế nhà họ Lâm bỏ lại ven đường lúc nửa đêm, mà tất cả những chuyện này đều do An Gia Gia hãm hại, Tô Trầm Hương lại uống thêm mấy ngụm Coca Cola.

"Đây chính là An Gia Gia." Cô nói với Tô Minh.

Sắc mặt Tô Minh hơi trầm xuống.

“Nhìn thật rạng rỡ.” An Gia Gia làm việc tại công ty giải trí của nhà họ Lâm, hơn nữa, cô ta còn gọi Lâm Tổng là dượng thì những người trong công ty giải trí chắc chắn sẽ rất chiếu cố cô ta.

Như bây giờ cũng có thể thấy rõ ràng, cô ta đi cuối cùng trong số các cô gái, đứng ở vị trí cao nhất, đúng là rất kiêu ngạo phải không.

Nhìn An Gia Gia trang điểm tinh xảo và mặc một cái váy xinh đẹp, Tô Trầm Hương nhìn lại quần áo của mình.

“Cô ta rất xấu tính.” Tô Minh nói với Tô Trầm Hương: “Sau này khi đi học thì em cách cô ta xa một chút.”

An Gia Gia cũng học ở trường trung học Tín Đức.

Hình như là học sinh chuyên ngành nghệ thuật.

Nghĩ đến việc sau này sẽ học cùng trường với cô ta, Tô Trầm Hương nóng lòng muốn thử một chút, nhưng mà thấy sự lo lắng trong ánh mắt của Tô Minh, cô vội vàng gật đầu một cái.

Cô lanh trí đáp.

"Vâng ạ. Em sẽ cách xa cô ấy." Cô là em gái ngoan nhất.

Lúc này, Tô Minh mới yên tâm. Anh ấy nhìn đồng hồ rồi lấy đồ ăn mua từ bên ngoài về đi hâm lại, anh ấy muốn ăn tối với Tô Trầm Hương, sau đó về phòng tiếp tục làm việc.

Khi anh ấy đi hâm nóng đồ ăn, Tô Trầm Hương tiếp tục ăn đồ ăn vặt và xem chương trình giải trí. Lúc này, tiếng hoan hô phát ra từ tivi, cô thấy An Gia Gia khẽ nâng cái váy xinh đẹp, bước từng bước duyên dáng xuống cầu thang.

Giây phút này, cô ta là tâm điểm của sự chú ý.

Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt cô ta đột nhiên dừng trên người đồng đội trước mặt, qua ống kính có thể thấy sắc mặt của cô ta trở nên vặn vẹo, sự ghen tị trong ánh mắt hoàn toàn bộ ra.

Ngay sau đó, chỉ thấy cô ta nở một nụ cười xấu xa, rồi đột nhiên vươn tay định đẩy lưng đồng đội.

Hình như trước mặt cô ta xuất hiện cái gì đó, nên khi bàn tay của cô ta còn cách đồng đội một khoảng cách lớn thì đột nhiên tay cô ta chạm vào khoảng không.

Rõ ràng qua màn hình tivi, cô ta đang mỉm cười đắc ý, đột nhiên tiếng hét chói tai đầy hoảng sợ của cô ta phát ra rồi cô ta lăn xuống cầu thang ngay cạnh các đồng đội.

Nhìn cảnh tượng phát ra tiếng hét chói tai này, Tô Trầm Hương cũng sửng sốt một chút.

Chuyện này… Cô chỉ mới thổi tắt một ít dương khí của cô ta thôi. Nghĩ đến chuyện dương khí của An Gia Gia vốn đã yếu mà trong lòng có quỷ thì càng dễ hoảng sợ hơn, nhất định đã bị dọa sợ đến mức ngã cầu thang hai lần ở nhà.

Đúng là không ngờ được lòng dạ cô ta lại xấu xa đến vậy. Dương khí đã yếu mà còn không thể kiềm chế được ác niệm, lại còn dám làm chuyện xấu giữa ban ngày ban mặt.

Có thể thấy, làm người thì nhất định phải sống tử tế.

Cẩn thận nhé, đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Bình luận

Truyện đang đọc