SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Trong hành lang yên tĩnh, giọng nói trong trẻo và ngây thơ của cô gái vang lên, tiếng vang thật kỳ lạ và không thể giải thích được.

Giống như một con cừu non không nhận thức được nguy hiểm.

Trần Thiên Bắc vừa đỡ dì Lý sắc mặt tái nhợt, khóe miệng giật giật vừa nhìn Tô Trầm Hương đang đứng trước cửa căn hộ.

Tô Trầm Hương, ngoan nào!

Cô cong mắt, mỉm cười với cửa kính, giống như một nữ sinh cấp hai bình thường đang đợi bạn mình.

Có lẽ sự ngây thơ không có một chút nhận thức nào về sự nguy hiểm này cũng khiến người trong cửa kính nhìn chằm chằm vào cô rất mãn nguyện.

Ngay sau khi Tô Trầm Hương trả lời lại, một âm thanh trong trẻo - tiếng khóa cửa kính được mở ra ðột nhiên vang lên.

Răng rắc.

Trần Thiên Bắc nheo mắt lại.

Hai người phía sau không dám lớn tiếng vì sợ gây thêm phiền phức, khiến tiểu thiên sư bị ảnh hưởng, hai vị phu nhân tỏ ra rất bất an và lo lắng.

Cánh cửa chung cư từ từ được mở ra trong sự yên tĩnh… Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, một màu tối đen từ trong chung cư cùng với một ɕảɷ giác lạnh lẽo truyền qua khe hở của cánh cửa, tràn ra ngoài hành lang.

Giống như có một cái gì đó rất đáng sợ đang từ từ thò đầu ra khỏi chung cư.

Trong tầm mắt bị bao trùm bởi màu đen của mọi người, một cái bóng mảnh khảnh xuất hiện sau cánh cửa đang chầm chậm mở ra.

Một nửa cơ thể của nó vẫn còn ở trong phòng nhưng thân trên dài lòng thòng của nó đã thò ra khỏi cửa phòng, mang theo vài phần hài hước, nó nhìn từ trên cao xuống, chậm rãi chắn trước mặt Tô Trầm Hương.

Hơi thở gian ác và đáng sợ đang dâng lên, còn có nửa bóng người vặn vẹo đến khó tả, khiến người ta ɕảɷ ŧɦấy vô cùng ngột ngạt.

Trần Thiên Bắc chỉ ɕảɷ ŧɦấy giờ phút này, cơ thể lạnh đến mức run rẩy.

Sắc mặt cậu thay đổi, vội vàng nhìn Tô Trầm Hương.

Cô bé ngây thơ đứng trước cánh cửa lớn, nhìn chằm chằm vào cái bóng màu đen gần như dán khuôn mặt phẳng lì của nó vào sát mặt cô bé.

Cô giống như bị hoá đá.

Trần Thiên Bắc không nói một lời, cầm lấy lá bùa Cửu Trọng An Thái trong túi, muốn…

Một bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết, ở gần trong tầm tay, gần như chạm vào khuôn mặt của bóng đen trước mắt mình.

Lúc này, trong hành lang lại càng yên tĩnh hơn.

Bóng người màu đen bất động.

Dường như bị khóa bởi cái dàm*, không thể di chuyển.

(*)Cái dàm: dùng để chỉ dây nịt dành cho vật nuôi thường có vòng cổ ở mũi và vòng cổ có thể buộc bằng dây thừng.

“A… Thậm chí khuôn mặt cũng không có. Cũng đúng, ngay cả cô bé đáng yêu như tôi mà cũng muốn bắt nạt, thật là không biết xấu hổ.”

Vẫn là giọng nói dịu dàng và mềm mại ấy, Tô Trầm Hương nắm chặt cái bóng màu đen như mực trong tay, không có bất kì chỗ nào phập phồng, khuôn mặt cũng hoàn toàn không có ngũ quan, bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết bất ngờ túm lấy đầu của cái bóng.

Nhưng cô túm lấy nó quá đơn giản, bóng ma màu đen không thể di chuyển, giây tiếp theo, cô gái xinh ðẹp dễ thương nhảy cao ba thước*!

(*)Thước: đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, bằng ⅓ mét.

Không nhảy cao một chút là không được đâu.

Con quỷ này cao hơn hai mét, không nhảy lên thì không dễ đánh bại đâu!

Còn dám hù dọa con gái nhà người ta, ngươi có phải người… Đúng rồi, ngươi vốn dĩ là quỷ mà! Bắt nạt người vô tội, đáng ra ngươi phải là một món ăn!

Tô Trầm Hương lẩm bẩm, không nói một lời, kéo bóng ma màu đen và dài ngoằng kia ra khỏi chung cư, âm thanh của vài cái tát phát ra từ góc phòng. Cô ngồi xổm ở góc hành lang, 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ tát lệ quỷ, mỗi một lần tát là một lần liệt kê lỗi sai của con quỷ, lẩm bẩm nói: “Cả người toàn mùi máu, chắc đã hại không ít người nhỉ?… Ngươi còn dám sống trong một căn biệt thự rộng lớn ư! Bổn đại nhân đây mới chỉ sống trong căn nhà với hai phòng ngủ và một phòng khách thôi đấy!”

Sao ngươi dám sống ở nơi thoải mái hơn ta hả?

Đồ đáng chết.

Cái này không ăn được luôn mà phải nhiều lời vậy sao?

Tấm lưng nhỏ bé ngọt ngào của cô gái quay mặt lại với mọi người, giảng giải vô cùng hợp tình hợp lý.

Không chỉ Trần Thiên Bắc, thậm chí cả Tô Minh, khoảnh khắc nghe thấy cô kể tội của con quỷ cũng rơi vào trầm tư.

Ngay lúc này, Tô Minh ɕảɷ ŧɦấy Tô Trầm Hương quả nhiên vẫn là Tô Trầm Hương của trước đây.

Không có biệt thự lớn để ở nên cô ấm ức lắm!

“Mẹ, dì Lý, chúng ta đi xem Lý Yên trước đi.” Trần Thiên Bắc nhận ra lòng ghen tị của cô bé, rồi quay qua nhìn thư ký Tô đang nắm chặt đôi bàn tay thon thả, chỉ ước có thể treo đứa em gái chỉ yêu biệt thự lớn này lên đánh, cậu khách khí mà nhỏ giọng nói: “Muốn kể tội thì sợ gì không có lí do. Cậu ấy chỉ đang tìm cớ để ăn thịt con quỷ này thôi.”

Bây giờ, cậu đã hiểu cô rất rõ.

Mặc dù lời này là thật nhưng sao chỉ mới vài ngày mà Trần thiếu đã biết rõ về cô em gái tham lam của mình đến thế?

Tô Minh càng ɕảɷ ŧɦấy nghẹt thở.

Nhưng thấy bóng đen ban nãy còn toát ra hơi thở khiến mọi người sợ hãi, bây giờ đã không còn chút sức lực để chống trả ở trước mặt Tô Trầm Hương, anh ấy thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ cần Tiểu Hương không gặp nguy hiểm là được.”

Mỗi lần Tô Trầm Hương muốn trừ quỷ, anh ấy luôn ɕảɷ ŧɦấy lo lắng.

Tất nhiên, thư ký Tô từ chối thừa nhận rằng đây là do anh ấy lo lắng cho em gái mình, nhưng… Dù sao thì anh ấy cũng là người giám hộ của cô trong thời gian này, tất nhiên cũng phải trông chừng cô.

Đến khi Tô Trầm Hương đã dọn dẹp con quỷ này xong rồi, Tô Minh cũng không bước vào nhà họ Lý.

Anh ấy và nhà họ Lý vốn dĩ là người xa lạ.

Có chuyện gì xảy ra trong chung cư thì đó cũng là chuyện gia đình nhà người ta, anh ấy không quan tâm.

Lúc này, điện thoại di động của anh ấy không ngừng reo lên.

Nhìn vào màn hình, cuộc gọi từ Trần tổng nhấp nháy không ngừng.

“Anh đi làm đi.” Trần Thiên Bắc không ngờ rằng anh họ của mình không thể buông tha cho thư ký Tô.

Cậu ɕảɷ ŧɦấy ở đây cũng không còn chuyện gì nữa, vì vậy nói với Tô Minh: “Ở đây không còn mối nguy hiểm nào nữa, anh đừng làm lỡ công việc của mình. Về phần Tô Trầm Hương,” cậu mím môi nói với Tô Minh: “tôi sẽ nhờ tài xế ở nhà đưa cậu ấy về sau.”

Tô Trầm Hương vẫn ngồi xổm trong góc, chế biến con lệ quỷ đó một cách 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ hạnh phúc.

Tô Minh do dự một lát.

Lúc này, em gái anh ấy quay đầu lại.

“Anh, anh về trước đi. Lúc nào cũng xin nghỉ phép là không được. Gần đây không phải công việc của anh rất bận rộn sao?” Tô Minh nghỉ phép nhiều rồi, công việc cứ tích tụ lại từng tí một, sau đó anh ấy lại phải thức khuya làm thêm giờ.

Tô Trầm Hương không muốn vì mình mà lúc nào cũng khiến cuộc sống của Tô Minh vất vả như vậy.

Cô vừa ngoan ngoãn lại còn hiểu chuyện như vậy, trong lòng Tô Minh thấy rất ấm áp, nhìn bầu trời, mặt trời đang chiếu sáng bên ngoài, lập tức dặn dò: “Vậy hôm nay em chơi ở ngoài 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ nhé.”

Anh ấy dặn dò Tô Trầm Hương hãy tắm nắng bên ngoài nhiều hơn, đi chơi và thoát khỏi sự bẩn thỉu sau khi trừ ma rồi mới rời đi.

Nhìn thấy anh ấy đi rồi, Trần Thiên Bắc từ từ đi tới trước mặt Tô Trầm Hương.

Bàn tay nhỏ trắng như tuyết đang cầm một chiếc bánh lava* chocolate lớn.

Bánh lava*: hay còn gọi là Too Soft, là một trong những món tráng miệng nổi tiếng của Pháp.

“Con quỷ này…”

“Rất hung hăng.”

Đợi Tô Minh rời đi, trong hành lang không còn ai, Tô Trầm Hương mới 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ đứng dậy, cầm chiếc bánh lava vẫn còn nóng hổi, nóng lòng muốn cắn một miếng.

Không phải là cô thèm ăn đến mức không thể tiết kiệm đồ ăn.

Nhưng mà bánh lava sẽ không còn ngon nếu để nguội.

Tất cả là tại cái bánh này!

ɕảɷ giác êm dịu và đậm đà của chocolate đặc tan chảy chỉ trong một lần cắn, còn có vị đắng ngọt nhè nhẹ trong miệng khiến Trầm Hương ngân nga vì hạnh phúc.

Cô không thể chờ đợi được nữa, lại cắn thêm hai miếng nữa, liếm chỗ chocolate chảy xuống đầu ngón tay một cách trân trọng, trước ánh mắt đờ đẫn của Trần Thiên Bắc.

Cô nói với vẻ hài lòng hết cỡ: “Thơm quá… còn đậm vị nữa.”

Lệ quỷ ở hạng mục Trung Hoàn cũng hung dữ nhưng cũng chỉ làm được một ít kẹo râu rồng.

Con quỷ không mặt màu đen này có thể làm thành bánh lava, bởi vì nó cực kì hung dữ.

Tô Trầm Hương thích những con quỷ hung dữ.

Không dữ thì không ngon.

“Con quỷ này không chỉ hung dữ mà cả người còn dính đầy mùi máu.” Tô Trầm Hương - người hay tự nói với bản thân rằng “đói cũng là một kiểu tu hành” - nhịn không được mà thưởng thức những món ăn cô chưa từng thử kể từ khi rời khỏi ngôi nhà cổ.

Cô nói một cách mơ hồ: “Nó từng hại rất nhiều người. Nhưng Lý Yên rất may mắn, con lệ quỷ này cho rằng cô ấy không chạy được nữa, muốn nhìn thấy người sống… Ý tôi là, nó muốn tận hưởng sự khoái cảm khi nhìn thấy nạn nhân sợ hãi nhưng lại không có nơi nào để trốn thoát, vì vậy đã không giết cô ấy ngay lập tức.”

Lệ quỷ đều có sở thích riêng của mình.

Bóng ma màu đen này, ཞõ ཞàŋɠ là đang tận hưởng nỗi sợ hãi của người sống khi họ phải đối mặt với cái chết.

Hắn giống như mèo bắt chuột.

Muốn chơi đùa với người sống cho đến khi họ thực sự sụp đổ, rồi tận hưởng sinh mệnh của người sống một lần nữa.

Có loại thú vui xấu xa tàn nhẫn kiểu này, Tô Trầm Hương cũng ɕảɷ ŧɦấy khá tốt.

Ít nhất đã cho họ một cơ hội để đến cứu người.

Nếu không, với sự hung dữ của con quỷ này, thật ra kể từ lần đầu tiên Lý Yên nhìn thấy hắn bên ngoài biệt thự, cô ấy đã bị nguyền rủa đến chết rồi.

“Nhưng tôi ɕảɷ ŧɦấy con quỷ này không giống như kiểu tự nhiên xuất hiện, có thể được nuôi dưỡng bởi ai đó.” Tô Trầm Hương rên rỉ, dù có nói chuyện thì cũng không thể cản trở cô ăn món ăn ngon quý hiếm này.

Lúc ăn, mũi cô nhỏ lại, quanh miệng dính đầy siro chocolate, cô vừa cho những đầu ngón tay trắng như tuyết dính siro vào trong miệng vừa đối mặt với vẻ mặt nghiêm túc của Trần Thiên Bắc, nhanh chóng nói: “Mặc dù con quỷ này không có dấu hiệu bị khống chế, nhưng tôi cảm nhận được từ trong kí ức của nó, nó luôn ẩn mình trong một biệt thự bỏ hoang, nhưng thỉnh thoảng sẽ có con mồi tự tìm đến cửa… Có phải nhà họ Lý đã đắc tội với ai đó không?”

Lệ quỷ hung dữ như vậy đang ẩn mình. Nếu là loại hoang dã thì đã gây ra sự hỗn loạn lớn từ lâu rồi, hơn nữa sẽ thu hút sự chú ý của giới thiên sư.

Con quỷ này luôn ẩn náu trong khu biệt thự bỏ hoang vắng vẻ kia, nhưng vẫn hay có người sống tự dâng mình đến cửa.

Tô Trầm Hương ăn lệ quỷ, cũng có thể tiếp nhận kí ức của lệ quỷ.

Nhưng con quỷ này có một số kí ức mơ hồ, dường như bị che đậy bởi một thứ gì đó.

Điều này thật bất thường, khiến cho Tô Trầm Hương theo bản năng nghĩ rằng, có lẽ là có liên quan đến con người.

“Đắc tội với người khác à…” Nhìn thấy Tô Trầm Hương nhanh chóng ăn hết một cái bánh lớn như vậy, Trần Thiên Bắc bắt đầu hiểu được lượng thức ăn mà cô bé này có thể ăn được.

Nghĩ đến sự nhiệt tình của Tô Trầm Hương đối với mình, khóe miệng Trần Thiên Bắc hơi co lại.

Nhưng lúc này, cậu không quan tâm đến chuyện đó, cậu vẫn cùng Tô Trầm Hương bước vào chung cư của nhà họ Lý, đợi đến khi cửa lớn đóng lại, Tô Trầm Hương bỗng khịt khịt mũi.

“Sao thế?”

“Trong căn phòng này vẫn còn sót lại một ít âm khí.” Căn cứ vào khẩu hiệu không được lãng phí, với phong thái thong thả, ung dung nhưng mang lại cho người ta ɕảɷ giác lạnh thấu xương, Tô Trầm Hương quấn âm khí màu đen âm u và lạnh lẽo lấy được từ trong phòng quanh đầu ngón tay trắng như tuyết từng chút một, nhỏ giọng nói: “Thật xấu hổ khi lãng phí đồ ăn.”

Cô tính toán kỹ lưỡng, một chút âm khí cũng không muốn bỏ lỡ. Trần Thiên Bắc ngẩng đầu, ɕảɷ ŧɦấy cuộc sống quá khó khăn khi cùng cô đi tìm kiếm xung quanh căn chung cư.

Mãi đến khi Tô Trầm Hương đi dọc theo âm khí, bước vào một phòng ngủ được trang trí vô cùng đẹp đẽ, nhìn thấy một hốc mắt giống như gấu trúc, trên mặt trông giống như tiểu văn hoá Trung Quốc* đang khóc trong lòng của dì Lý.

*Tiểu văn hoá Trung Quốc: gồm những người di cư trẻ tuổi ở thành thị, thường có trình độ học vấn thấp, với kiểu tóc quá lố, trang điểm đậm, mặc trang phục lòe loẹt, đeo khuyên, v.v.

Trông cô ấy có vẻ sợ hãi, khóc lóc và nói với mẹ mình: “Con, con chỉ không muốn làm phiền mẹ.”

Sẽ không sao nếu cô ấy chịu đựng nó một mình.

Nhưng sao cô ấy có thể đẩy mẹ mình vào sự nguy hiểm của con ma hung hãn ấy?

Hai mẹ con nhà họ Lý khóc cùng nhau.

Mẹ của Trần Thiên Bắc đứng bên cạnh lau nước mắt.

Nhìn thấy Tô Trầm Hương bước vào, bà vội vàng lau nước mắt đi tới, mỉm cười thân thiện với Tô Trầm Hương.

ཞõ ཞàŋɠ là một người phụ nữ chuyên nghiệp và có năng lực nhưng khi cười lại rất ôn hoà, không có một chút đạo đức giả nào.

“Tô Trầm Hương!” Trần Thiên Bắc nhăn mặt, giải thích trước ánh mắt dịu dàng đến mức khiến người ta tê liệt của mẹ mình: “Giúp con trừ quỷ, chỉ vậy thôi.”

“Tiểu thiên sư này có thể trừ quỷ sao?

Nhưng mẹ cậu đã hạ thấp giọng dưới ánh mắt từ chối của Trần Thiên Bắc, sợ rằng nếu to tiếng quá sẽ dọa mọi người bỏ đi.

Nhìn cô bé ngoan ngoãn và xinh ðẹp như một con búp bê sứ được chế tác tinh xảo, bà ấy 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ lẩm bẩm bằng âm thanh gần như không thể nghe thấy: “Giúp Tiểu Bắc trừ quỷ, đó có thể coi là… ân nhân cứu mạng, phải không?”

Bà có một suy nghĩ rất táo bạo.

Bình luận

Truyện đang đọc