SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Tô Trầm Hương không hề khách sáo, tát hai con quỷ trước mặt Tưởng sư huynh hai cái.

Đánh thành một chồng đậu phụ dày.

Buổi tối, cô ăn thịt lợn muối Bắc Kinh, Tô Trầm Hương cuộn đậu phụ màu đỏ như máu lại, cho vào ba lô nhỏ của mình.

Cô cũng lễ phép mời Tưởng sư huynh: “Sư huynh tới nhà em ăn cơm nhé?”

Nhiều đậu phụ như vậy, cuộn với thịt lợn muối Bắc Kinh, rắc thêm tí hành lá, cắn một miếng… Tô Trầm Hương nuốt nước bọt, cúi đầu nhanh chóng gửi tin nhắn cho cha mình.

Tưởng sư huynh đẩy mắt kính, mỉm cười ôn hòa nhìn Tô Trầm Hương.

“Được. Để anh kêu Trương sư đệ mang món vịt cay đến.” Anh ấy mỉm cười xoa cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương, thấy cô thuần thục dụi vào lòng bàn tay mình, anh ấy tiếp tục cười.

Có điều, vẻ mặt anh ấy có hơi mệt mỏi, chắc hẳn gần đây rất bận rộn.

Tô Trầm Hương nghĩ tới việc anh ấy đưa đồ ăn cho cô, cũng coi như có để cô trong lòng nên quan tâm một chút tới người đưa thức ăn của mình, cô hỏi: “Sư huynh, gần đây anh không nghỉ ngơi đủ sao? Đừng bận rộn quá, anh vẫn chưa khỏe đâu.”

Sinh hồn bên trong bị thương nặng, không thể bình phục nhanh như thế, Tưởng sư huynh là đệ tử tinh anh của Bạch Vân Quan cho nên lúc nào cũng bận rộn với công việc, cứ tiếp tục như thế thì biết khi nào mới hồi phục sức khỏe đây.

Cô rất quan tâm anh ấy.

Dù gì thì sau này đồ ăn ở Bạch Vân Quan đều là Tưởng sư huynh đưa đến.

Có liên quan đến đồ ăn thì Tô Trầm Hương đều coi trọng.

“Không sao. Không vội vàng không được. Quan chủ cảm nhận được gần đây bên ngoài có chút động tĩnh lạ.” Tưởng sư huynh nhìn Tô Trầm Hương hào phóng lén nhét cho anh ấy thêm một lá bùa Cố Hồn, hào phóng đến nỗi làm anh ấy đỏ mặt. Anh ấy sờ lên quần áo, lấy mấy tấm vé xem phim đưa cho Tô Trầm Hương và nói: “Khách của Trương sư huynh tặng. Em cầm đi giải khuây một chút. Học tập quan trọng nhưng cũng nên kết hợp với nghỉ ngơi, đi xem bộ phim này đi.”

Anh ấy đưa vé xem phim cho Tô Trầm Hương. Tô Trầm Hương nhìn thấy số ghế liền kề nhau, cô đếm thì phát hiện có bảy tám cái, muốn đưa cho Tô Cường ngay khi quay về.

Cha cô đã ở đây lâu vậy rồi mà thậm chí còn chưa ra ngoài xem phim!

“Cảm ơn sư huynh.” Tô Trầm Hương ngoan ngoãn nói.

Sau khi nghe được tiếng cảm ơn nhẹ nhàng ấy, Tưởng sư huynh cảm thấy trái tim mệt mỏi vì lịch trình bận rộn của mình đã được chữa lành.

“Động tĩnh lạ là sao?” Trần Thiên Bắc bất lực nhìn Tô Trầm Hương bây giờ ăn đồ ăn ngoài cũng không dẫn cậu theo, cậu nhịn, mắt nhìn mấy tấm vé xem phim, mất hứng quay đi.

Điều cậu để ý là những gì Tưởng sư huynh nói.

Bọn họ đều có quan hệ mật thiết với Bạch Vân Quan, Tưởng sư huynh cũng không giấu giếm, đưa bọn họ lên xe, chở về nhà và khẽ nói: “Trong quan có người lần theo người sa lưới năm đó, phát hiện chút dấu vết mới, cậu không ở trong quan mỗi ngày nên không nhận ra. Có điều, gần đây lệ quỷ xuất hiện nhiều hơn so với trước kia.”

“Người sa lưới là gì?”

Nhìn thấy sắc mặt Trần Thiên Bắc đột ngột thay đổi, Tô Trầm Hương mù mờ hỏi. -

“Chuyện này liên quan đến sự kiện lớn xảy ra khoảng mười năm trước trong giới Thiên sư.” Tưởng sư huynh xoa cái đầu nhỏ của Tô Trầm Hương đang ngơ ngác, giải thích ngắn gọn: “Có một đám Thiên sư tà ma ngoại đạo, muốn dẫn Quỷ Vương đến thế giới này… Trên thế gian này có quỷ, có điều lệ quỷ tụ tập ở một không gian khác, không cùng không gian với chúng ta.”

“Không gian của lệ quỷ à.” Tô Trầm Hương hiểu ý, nói.

“Phải. Còn nhiều lệ quỷ hơn nữa trong một thế giới quỷ khổng lồ, tuy nhiên chúng không thể ảnh hưởng đến thế giới của chúng ta. Có điều, hơn mười năm trước, một giáo phái tà ác đã xuất hiện với quyết tâm giành lấy lực lượng của thế giới đó. Bọn họ không dám dung nhập toàn bộ thế giới lệ quỷ vào thế giới của chúng ta, bọn họ chỉ muốn mang lệ quỷ mạnh nhất ở thế giới kia vào thế giới này. Nếu bọn họ nắm giữ Quỷ Vương thì không ai có thể chống lại bọn họ, bọn họ có thể hô mưa gọi gió, có được bất cứ thứ gì họ muốn.”

Tô Trầm Hương hít một hơi thật sâu.

Thế giới của lệ quỷ.

Đó là thế giới gì nhỉ.

Không phải là căng tin tự nhiên à?

Nghe có vẻ có rất nhiều món ăn nha!

“Sao em lại không biết có một thế giới như vậy chứ?”

Thật là một thất bại khi làm lệ quỷ lâu vậy rồi mà cô không biết tí gì về thế giới phong phú kia cả.

Nếu sớm biết có loại thế giới đó thì liệu cô có chết đói trong ngôi nhà cổ không?

Điều khiến Tô Trầm Hương càng đau lòng hơn là cô nghe nói còn có một con “Quỷ Vương”.

Vua của các lệ quỷ.

Đó không phải là một lệ quỷ lâu năm thơm ngon sao!

Không biết có vị gì ta!

Nghĩ đến đây, Tô Trầm Hương cảm thấy đậu phụ trong cặp thật vô vị.

“Vậy thế giới lệ quỷ đó ở đâu?” Tô Trầm Hương háo hức hỏi.

Trông cô có vẻ rất nóng lòng muốn đi ăn, tâm trạng Trần Thiên Bắc không tốt nhưng khi nhìn thấy cô bé nghịch ngợm này ăn đồ ăn ngoài và còn không chung thủy, cậu tức đến bật cười.

Tưởng sư huynh nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của tiểu sư muội, biết cô lương thiện, trong lòng lo lắng cho sự an toàn của cả thế giới, anh ấy không khỏi cảm động, dịu dàng nói: “Thế giới đó không dung nhập chung với thế giới của chúng ta, nó ở… một chiều không gian khác?”

Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi giải thích bằng một tính từ mà học sinh cấp ba có thể hiểu được: “ Vốn dĩ nó nằm ngoài tầm với. Tuy nhiên, hơn mười năm trước, giáo phái tà giáo đó thông qua việc nuôi quỷ đã tạo ra một thông đạo cho những lệ quỷ mạnh mẽ, kết nối với thế giới đó và quả thực đã gây ra một trận hỗn loạn lớn.”

Khi nhắc đến chuyện này, sắc mặt anh ấy hơi u ám.

“Lúc đó, Tiểu Bắc đã bị biến thành “mắt”, bị ném vào thông đạo kia làm vật hiến tế, hy vọng có thể lợi dụng cậu ấy để thu hút Quỷ Vương.”

Đột nhiên, Tô Trầm Hương nhìn Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc rũ mắt xuống, nắm chặt hai tay, bàn tay to lớn có khớp nối đều chuyển sang màu xanh.

Khuôn mặt đẹp trai của cậu hơi khó chịu, rõ ràng đang suy nghĩ về những gì mình đã phải chịu đựng.

“Chẳng trách trong cơ thể Trần Thiên Bắc lại tràn ngập âm khí như vậy.” Một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại phủ lấy bàn tay to lớn, xanh xao và rắn chắc.

Trần Thiên Bắc ngơ ngác nhìn bàn tay nhỏ trắng như tuyết, cậu nghe được giọng nói rõ ràng của Tô Trầm Hương ở bên tai: “Chắc chắn là do nhà họ Trần làm. Trần Đường cũng có liên quan đúng không? Vậy ông ta thật sự đáng bị nguyền rủa đoạn tử tuyệt tôn.”

Lời nói của cô không lương thiện, cũng không an ủi Trần Thiên Bắc.

Nhưng chỉ với lời nói đơn giản như vậy cũng đã khiến Trần Thiên Bắc cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Cậu không cần sự đau lòng hay đồng cảm.

Chỉ cần…

Cậu chỉ muốn được đối xử bình thường.

Là một đứa trẻ bình thường.

Khóe miệng Trần Thiên Bắc lặng lẽ nhếch lên, ngẩng đầu nhìn Tô Trầm Hương.

“Sao vậy?” Tô Trầm Hương nhìn và hỏi thử.

“Gần đây cậu ăn nhiều, tay béo ra rồi này.” Trần Thiên Bắc để cô nhìn bàn tay mập mạp của cô.

Tô Trầm Hương cảm thấy đây là lời khen tốt nhất, vô cùng tự hào.

Mập lên, chứng tỏ không phải nhịn đói!

“Dinh dưỡng tốt, cũng không có cách nào khác. Sư huynh, vậy hiện giờ giáo phái tà giáo kia đâu rồi?” Cô nhớ mãi không quên được căng tin kia, vội vàng hỏi Tưởng sư huynh.

Tưởng sư huynh không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa của Trần Thiên Bắc, vẻ mặt hòa nhã nói với Tô Trầm Hương: “Dĩ nhiên những kẻ dị giáo tà ác như vậy đều bị trừng phạt. Lúc đó, hầu hết đệ tử của giáo phái tà giáo đều bị trấn áp. Nhưng một số ít đã trốn thoát, gần đây lại có tung tích của bọn họ, anh nghi ngờ vụ minh hôn trước cũng có liên quan đến bọn họ.”

Anh ấy xoa xoa ấn đường, lẩm bẩm: “Em phải đi học, sau đó lại có chuyện ầm ĩ trên mạng nên quan chủ không muốn làm phiền em. Gần đây, anh và Chu sư thúc đã giải quyết một vài vụ minh hôn rồi.”

Dạo này anh ấy rất bận rộn.

Nhưng không muốn tìm Tô Trầm Hương ra ngoài làm việc.

“Vụ minh hôn vẫn chưa xong ạ?” Tô Trầm Hương cảm nhận được sự quan tâm của Tưởng sư huynh, vội vàng cảm ơn: "Em còn chưa cảm ơn quan chủ đã giúp đỡ em."

Đoạn video giải thích được đăng tải trên blog chính thức của Tín Đức hôm đó có rất nhiều lượt đăng lại.

Tô Trầm Hương phát hiện blog chính thức của Bạch Vân Quan cũng đăng lại video giải thích đó.

Thật mới mẻ.

Bạch Vân Quan bán hương hỏa cũng có weibo nha.

Tuy nhiên, blog chính thức của Bạch Vân Quan vốn luôn rất kín tiếng lại đăng lại video của chính mình khiến Tô Trầm Hương cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Vì vậy, khi đưa bùa Cố Hồn cho Tưởng sư huynh, cô không hề nhắc đến chuyện tiền bạc.

Đều là người nhà nên cô không để bụng chuyện tiền bạc lắm.

Chỉ cần có đồ ăn là được.

Người trong nhà, đừng để con mình chịu đói.

“Phải vậy chứ. Em là đệ tử Bạch Vân Quan, đương nhiên quan sẽ giúp đỡ em.” Tưởng sư huynh không để chuyện này trong lòng, ngược lại nhắc đến một chủ đề khác với Tô Trầm Hương: “Quả thực bọn họ đã muốn dẫn thế giới lệ quỷ vào thế giới của chúng ta thông qua thông đạo nhưng chỉ kéo vào được một góc. Chỉ là một góc thôi, nhưng chúng ta…”

Anh ấy nói với vẻ mặt buồn bã: “Chúng ta đã bị tổn thất nặng nề. Sau đó, giáo phái tà giáo đó bị trấn áp, thông đạo nối với thế giới lệ quỷ kia bị phá vỡ, thế giới đó tách khỏi thế giới của chúng ta và rời đi.”

“Nói cách khác…” Tô Trầm Hương lẩm bẩm: “Căng tin này đã cách xa chúng ta rồi.”

“May mắn thay, năm đó anh còn nhỏ tuổi, chỉ thấy rất nhiều sư thúc và sư bá đi xử lý chuyện này.” Sắc mặt Tưởng sư huynh tái nhợt, có lẽ khi nghĩ đến thời điểm đáng sợ đó, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi, lẩm bẩm nói: “Đó là một tòa thành Quỷ khổng lồ, người bình thường nhìn nhiều sẽ đổ máu… Cho tới bây giờ, anh vẫn chưa biết tại sao tòa thành Qủy đó lại biến mất được.”

“Không phải do bị trấn áp à?”

“Không phải. Giống như…” Tưởng sư huynh nhớ lại, lẩm bẩm: “Giống như có cái gì đó bên trong trói buộc tòa thành ấy, dù sao lúc đó cũng rất hỗn loạn, anh ở xa nên không biết nhiều. Sau sự việc này, trong Quan nói năng rất thận trọng khi đề cập đến nó, dù sao…” Anh ấy thở dài, khẽ nói: “Đại trưởng lão của Bạch Vân Quan chúng ta đã hy sinh trong sự kiện này, mỗi khi nhắc đến chuyện này sẽ luôn cảm thấy khó chịu trong lòng.”

Vô số lệ quỷ quái dị và vặn vẹo từ từ xuất hiện trong tòa thành Quỷ, nhuộm toàn bộ sườn đồi trong bóng tối và máu me.

Nhưng giây tiếp theo, một móng vuốt nhỏ màu đen thò ra từ tòa thành và bắt tất cả những con quỷ này trở lại tòa thành Quỷ đó.

Những con lệ quỷ đó không thể chống cự lại và biến mất ở cánh cổng của tòa thành Quỷ.

Trong tòa thành yên ắng vang lên những âm thanh gặm nhấm và nuốt chửng kinh hoàng.

Sau đó là đám đệ tử điên cuồng của giáo phái tà giáo hét to gì mà “Quỷ Vương hiện thế.”

Tiếp theo, vô số Thiên sư bắt đầu chiến đấu.

Thật ra Tô Trầm Hương cũng không để ý nhiều đến người sống, cô chỉ giả vờ thở dài, biết căng tin này đã diệt vong.

Không ở thế giới người sống thì cô tìm không ra đâu nha!

“Quên đi, trước hết ăn chút đậu phụ này đã.” Tô Trầm Hương hạ giọng nói.

Nhân tiện, cô lén lút than thở với Trần Thiên Bắc.

“Trần Thiên Bắc, may là tôi còn có cậu.”

Biết căng tin sát vách không mở cửa mới nhớ tới cậu hả?

Trần Thiên Bắc cười khẩy, quyết định đình công một ngày để Tô Trầm Hương biết cái gì gọi là có phúc không biết hưởng.

Ít ăn trong chén, nhìn trong nồi lại.

“Cho nên, những tàn dư của giáo phái tà giáo này lại xuất hiện, còn muốn làm chuyện xấu.” Tô Trầm Hương nghĩ đến vừa rồi Tưởng sư huynh có đề cập sơ qua với cô, lập tức hưng phấn trở lại, cô vội vàng nói với Tưởng sư huynh: “Nếu như sư huynh cần, em nhất định sẽ giúp đỡ khi em được nghỉ học!”

Cô thật lòng muốn giúp đỡ, Tưởng sư huynh mỉm cười đồng ý, nghĩ đến hôm nay đã cuối tuần và ngày mai là ngày nghỉ của Tô Trầm Hương, anh ấy mời cô: “Nếu được, ngày mai anh sẽ dẫn em đi thăm nhà khách hàng.”

“Vậy chiều mai đi.” Tô Trầm Hương nói.

“Buổi sáng bận à?”

“Buổi sáng em đi xem phim với cha rồi.” Tô Trầm Hương vui vẻ nói.

Thức ăn quan trọng.

Nhưng dành thời gian với cha quan trọng hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc