SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Dù mối quan hệ giữa cô và Trương sư huynh có thân thiết hơn đi chăng nữa, thì Tô Trầm Hương cũng đã trở về nhà trong nỗi sợ hãi không rõ nguyên nhân.

Bất kể thế nào cũng không thể ngờ được rằng việc đến nhà khách hàng lại có nguy hiểm lớn đến vậy.

Không chỉ đi kiếm đồ ăn.

Ngoài ra còn phải hiến dâng phần gò má trắng bóc của lệ quỷ.

Vì công việc mà hy sinh nhiều đến vậy sao?

Đây liệu có phải là quy tắc ngầm không?

Cô che cái trán vẫn còn nóng hổi của mình, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Ngay cả Tô Cường cũng cảm nhận được việc con gái của mình ra ngoài làm việc, rồi khi trở về lại cho cảm giác tựa như tam quan* bị phá vỡ.

(*): 三观, từ này là một thuật ngữ trong văn hóa Trung Quốc, dùng để nói về cách một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự kiện trong thế giới, bao gồm ba khía cạnh quan trọng là nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan hay vũ trụ quan.

Ông có lòng muốn hỏi nhưng Tô Trầm Hương lại lẩm bẩm không tiện nói.

Tô Cường đành phải cho đứa trẻ có không gian riêng tư của bản thân.

Ông sẽ không hỏi thêm câu nào nữa.

Chỉ là trong hai ngày tiếp theo, chất lượng thức ăn trên bàn ăn rõ ràng trở nên tốt hơn nhiều.

Trần tổng vui vẻ dùng bữa ở nhà họ Tô, lén tháo hai cái cúc trên áo sơ mi, còn lén lút nói với Tô Minh rằng anh ấy cảm thấy chú nhỏ của Tô Minh hiện giờ ngày càng hiền lành hơn.

Tô Minh thì đang đau đầu khủng khiếp.

Không chỉ vì ông chủ có bụng dạ độc ác.

Mà còn do ông chủ thâm hiểm giao cho anh ấy quá nhiều việc đến nỗi anh ấy thậm chí không có thời gian ra ngoài ăn cơm với Tần Mỹ.

Không thể gặp mặt trực tiếp, chỉ có thể trò chuyện trên Wechat mỗi ngày. Tô Minh cảm thấy rằng cứ tiếp tục như vậy thì không được…

Anh ấy nghĩ về việc Trần tổng đang theo đuổi một ngôi sao nữ trong ngành giải trí và muốn đến đoàn làm phim cùng cô ấy. Anh ấy nghĩ rằng chỉ cần đuổi Trần tổng đi thì tốt rồi, liền nhắc nhở Trần tổng: “Anh nên chuẩn bị cho việc khởi công quay phim đi.”

Anh ấy đã sắp xếp tài liệu công việc của bộ phim này gần như hoàn tất rồi. Nếu Trần tổng đi, anh ấy sẽ có một ngày nghỉ nhàn rỗi, đúng lúc để nghỉ ngơi thật tốt.

Trần tổng nhịn không được mà cười như hoa nở.

Rõ ràng, nghĩ đến việc có thể hẹn hò với nữ diễn viên mà anh ấy theo đuổi suốt nửa năm ở trường quay, anh ấy cảm thấy mình vẫn có hy vọng.

“Vậy tôi sẽ cho anh nghỉ phép một ngày.” Anh ấy hào phóng nói.

Tô Minh lạnh lùng cười.

Cái miệng của ông chủ lòng dạ thâm độc, anh ấy tin mới lạ.

"Nhưng chúng ta phải đợi đến Tết đã.” Phần lớn bộ phim này có tình tiết diễn ra vào mùa đông, Trần tổng tính toán thời gian, nghĩ đến hiện tại thời tiết đã trở lạnh nên thúc giục Tô Minh: “Phải đẩy nhanh quá trình làm việc của đoàn phim. Cần chuẩn bị những thứ cần thiết, đừng để khi đến phim trường rồi lại nói chưa chuẩn bị xong.”

Anh ấy lẩm bẩm điều gì đó rồi rời đi với cái bụng căng tròn. Tô Minh đi làm với vẻ mặt ủ rũ, còn Tô Trầm Hương đương nhiên là cắp sách đến trường.

Bởi vì cảm thấy người sống quá nhiệt tình, cô luôn cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi.-

Dáng vẻ nhỏ bé bồn chồn, lo lắng nhưng vẫn cố gắng nghe giảng này khiến Trần Thiên Bắc liếc mắt nhìn cô. Tan học, cậu không nhịn được liền hỏi Tô Trầm Hương, người đang sờ trán chính mình: "Có chuyện gì vậy?”

Sau một ngày cuối tuần không gặp, sao nhìn Tô Trầm Hương như bị quỷ ám vậy… Ôi.

Trần Thiên Bắc chết lặng khi nghĩ như vậy.

Tô Trầm Hương đúng là bị quỷ ám kia mà.

“Trần Thiên Bắc, người sống… Ngày nay, khi muốn cảm ơn, người ta đều dùng cách hôn lên trán, hôn lên hai má sao?” Tô Trầm Hương cố nhịn nhưng không được, bèn nhỏ giọng hỏi Trần Thiên Bắc.

Cô ngơ ngác, đôi mắt nho nhỏ ngây thơ, mơ hồ nhìn anh.

Trần Thiên Bắc nhìn cô gái ngốc nghếch, ngây thơ đơn thuần này, trái tim chợt đập loạn một nhịp.

“Ai hôn cậu?” Chẳng lẽ có tên đàn ông nào đó lòng dạ bất chính, lấy danh nghĩa cảm ơn Tô Trầm Hương mà…

Trần Thiên Bắc lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho cảnh sát với vẻ mặt lạnh lùng.

“Chính là Trương sư huynh…” Tô Trầm Hương chậm rãi nói.

Khóe miệng Trần Thiên Bắc hơi giật giật.

“Gần đây thường xuyên hẹn hò với một chị gái.”

Trần Thiên Bắc nhìn Tô Trầm Hương đang nói một cách chậm rãi.

Cậu cất điện thoại đi và thở phào nhẹ nhõm. Nếu là một chị gái xinh đẹp thì không sao cả.

Đều là nữ sinh, một nụ hôn cũng không làm Tô Trầm Hương mất đi miếng thịt nào.

“Không sao đâu. Đây có lẽ là cách con gái thể hiện sự yêu mến của mình.” Mặc dù Trần Thiên Bắc không hiểu con gái nhưng cậu đã nhìn thấy con gái trong trường bày tỏ sự yêu mến bằng nhiều cách.

Chẳng hạn như tay trong tay dán sát vào nhau, cùng đi bộ, đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau, và ví dụ như ôm, hôn nhau một cái… Đây chẳng phải là quyền lợi đặc biệt của một tình bạn dành riêng cho con gái sao?

Vì Tô Trầm Hương không bị tổn thất gì nên cậu cũng yên tâm, nhìn dáng vẻ vẫn còn sợ hãi của cô, cậu giải thích: “Các bạn nữ đều như vậy, chứng tỏ chị ấy rất thích cậu.”

“Tất cả đều như vậy à?”

“Đều như vậy!” Trần Thiên Bắc khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Đối mặt với sự quả quyết của cậu,Tô Trầm Hương hơi do dự rồi cũng tin tưởng.

“Tôi không có thói quen tiếp xúc gần gũi với người khác như vậy.”

Cô thì thầm với Trần Thiên Bắc: “Nhưng nếu đây là cách kết bạn bình thường của các bạn nữ thì tôi, tôi sẽ cố gắng.” Cô đang cố gắng trở thành một người sống, dĩ nhiên phải giống như một người sống.

Cố gắng nghĩ lại những ký ức trước đây của Tô Trầm Hương, quả nhiên đã tìm thấy một số khoảnh khắc thân mật, vui vẻ với những nữ sinh có quan hệ thân thiết.

Tô Trầm Hương đã hiểu rồi!

“Đáng tiếc cậu không phải là nữ sinh.”

“Cái gì?”

“Nếu cậu là nữ sinh, tôi có thể hôn cậu. Cậu là người sống tôi thích nhất… là người bạn tôi thích nhất.” Tô Trầm Hương tiếc nuối nói.

Cô có rất nhiều bạn bè ở trường.

Nhưng người cô thích nhất chỉ có mình Trần Thiên Bắc thôi.

Đối với cô, Trần Thiên Bắc là người không thể thay thế được.

Trần Thiên Bắc lặng im nhìn cô bé tóc đen nhỏ giọng tiếc nuối nói muốn hôn trán, hôn mặt của cậu, dáng vẻ rất nghi ngờ cuộc sống.

Cậu có liên lạc với Trương sư huynh.

Vào hôm thứ bảy, đứa nhỏ tinh nghịch này lại đi săn thức ăn ngoài.

Ăn chơi bừa bãi bên ngoài, đến lúc trở về lại có gan nói với cậu rằng thích căng tin của cậu nhất… Một người cặn bã như Tô Trầm Hương lại có trái tim quá tốt.

“Cậu đã chuẩn bị cho tiết học tiếp theo chưa?” Trần Thiên Bắc lạnh lùng hỏi.

“Đã chuẩn bị rồi. Nhưng tôi vẫn phải xem lại một lần nữa để hiểu rõ hơn.” Tô Trầm Hương nghĩ đến những miếng đậu hũ hôi thối mốc meo ở nhà, vốn dĩ cô muốn tìm hiểu cách ăn như thế nào, nhưng sau khi nghe được câu hỏi của Trần Thiên Bắc, cô cất điện thoại đi và lấy sách giáo khoa ra tiếp tục chuẩn bị bài.

Cuộc đối thoại này chỉ có Vương Lập Hằng nghe thấy, người muốn lén sang đây để nói chuyện với Tô Trầm Hương.

Vẻ mặt của Vương Lập Hằng vô cùng kinh ngạc và khó hiểu, con gái người ta nói muốn hôn đại ca, đại ca cậu lại hỏi cô gái xinh đẹp học bài chưa. Một hồi lâu, dưới ánh mắt lạnh lùng của Trần Thiên Bắc, cậu ta rụt cổ bỏ chạy.

Cậu ta rất thông cảm nhìn Tô Trầm Hương.

Sau cái nhìn đầy thông cảm này, thiếu niên là cựu dân chơi nửa mùa không thể nhịn được mà liên tục quay đầu để lén nhìn cô trong giờ học.

Tô Trầm Hương cảm nhận được ánh mắt này, nhìn sang một cách đầy nghi ngờ.

Thấy đó là Vương Lập Hằng, cô chậm rãi thu lại ánh mắt.

Như một tia chớp, viên phấn viết đã rơi trúng đầu của Vương Lập Hằng.

Vương Lập Hằng tủi thân trước ánh mắt ấm áp nhưng sắc bén của cô Hứa trong tiết học, đáng thương không dám nói một lời, cố gắng nhìn vào cuốn sách giáo khoa toán trước mặt, mệt mỏi muốn ngủ.

Học sinh kém là kẻ đứng ở đáy chuỗi thức ăn trong lớp.

Thấy cậu ta thành thật, cô Hứa gật đầu hài lòng và tiếp tục giảng bài.

Kết thúc giờ học, Vương Lập Hằng lại bị kéo vào văn phòng.

Khi trở lại tiết học, cậu ta đang ôm một chồng sách tham khảo và khổ sở co rúm người trên ghế.

Gần đây lúc ở nhà, cậu ta phải gấp rút học bù, không thể ra ngoài chơi. Ngoài ra, trước bài học kinh nghiệm đi thử thách lòng can đảm rút ra từ em họ của cậu ta, gần đây gia đình không dám cho họ ra ngoài rong chơi khắp nơi nên cậu ta cảm thấy rất bức bối.

Nhưng những lời phàn nàn này, sau khi Lý Yên đưa cho cậu ta xem thành tích môn toán trong bài kiểm tra nhỏ gần đây của cô ấy với vẻ mặt vô cảm, Vương Lập Hằng bỗng nhiên sửng sốt khi bị đồng bọn phản bội.

“Tại sao cậu lại đạt điểm cao như vậy?”

Đều hẹn cùng nhau làm học sinh kém, vậy tại sao cô ấy lại leo lên bờ?

Còn có thể là bạn thân không?

Vương Lập Hằng nhìn Lý Yên bằng ánh mắt lên án.

Nhưng Lý Yên lại hừ một tiếng, nhìn qua Tô Trầm Hương đang miệt mài đọc sách và nghiêm túc nói với Vương Lập Hằng: “Cậu cũng nên ít nghĩ ngợi lung tung đi.” Vẻ mặt cô ấy rất bình tĩnh, chậm rãi nói với nam sinh thanh tú đang vô cùng ngạc nhiên: “Chúng ta đã là học sinh trung học rồi, trong nháy mắt sẽ lên đại học, phải trưởng thành lên. Chúng ta cũng nên nghĩ xem sau này nên làm gì, và phải làm sao để có thể chia sẻ gánh nặng với gia đinh.”

Hiện tại, công ty của nhà họ Lý đang được mẹ cô ấy chèo chống, cô ấy không muốn tiếp tục sống như lúc trước, chỉ biết chơi bời và quan tâm đến bản thân mình.

Cô ấy muốn cố gắng.

Nỗ lực học tập trước kỳ thi tuyển sinh Đại học toàn quốc, cố gắng đỗ vào một trường đại học tốt, học một chuyên ngành có ích cho gia đình. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy sẽ chia sẻ công việc với mẹ, để mẹ không phải một mình vất vả gánh vác hết việc của công ty và chèo chống gia đình họ.

Những điều này là những lời Tô Trầm Hương từng vô tình nói cho Lý Yên nghe.

Khi đó, Tô Trầm Hương nói những điều này một cách nhẹ nhàng nhưng chúng đã đánh mạnh vào tim Lý Yên, khiến cô ấy lập tức tỉnh táo.

Mẹ của cô ấy luôn yêu thương và bảo vệ cô ấy.

Và bây giờ, khi chúng ta bắt đầu trưởng thành từng ngày, cũng nên biết thế nào là trách nhiệm, thế nào là bảo vệ.

Cô ấy cũng nên bảo vệ và yêu thương mẹ của mình nhiều hơn.

Vương Lập Hằng may mắn hơn cô ấy, cậu ta có gia đình hòa thuận và cũng vô tư hơn.

Nhưng dù vậy cũng nên suy nghĩ về gia đình mình nhiều hơn.

Cậu ta và Lý Yên từng là bạn bè tốt nhất, Lý Yên muốn giúp cậu ta một phen, không để cậu ta tiếp tục đần độn nữa, tránh lãng phí những năm tháng tuyệt vời.

Ít nhất bây giờ nỗ lực, dù sau này bất kể có như thế nào, cũng sẽ không hối tiếc vì không cố gắng khi còn trẻ.

Cô ấy vừa nói, vừa ném cuốn sổ ghi chép của mình cho Vương Lập Hằng, thấy cậu ta ngơ ngác nhìn mình, một lúc sau dường như đã hiểu ra điều gì đó, đỏ mặt lật xem bút ký, cô ấy cũng không quan tâm nữa.

Đợi đến trưa, cô ấy tìm Tô Trầm Hương đi ăn cơm chung.

Nghe Tô Trầm Hương nhỏ giọng phàn nàn rằng cô bị chị gái xinh đẹp hôn hai cái, trong lòng Lý Yên hừ hai tiếng.

Lâm Nhã ngồi bên cạnh xụ mặt nghe.

Kể từ chuyện của An Gia Gia, cuộc sống của Lâm tổng không mấy dễ dàng.

Tất nhiên, đối với người có gia đình và sự nghiệp lớn như Lâm tổng, những đánh giá trên mạng không thực sự gây ra tổn hại lớn, dù sao thì Lâm tổng cũng không dựa vào danh tiếng trên mạng để kiếm sống.

Mặc dù không thiệt hại đến tiền bạc nhưng ai cũng đều biết những chuyện rắc rối, náo nhiệt trong nhà, liệu ông ấy có thấy bẽ mặt không?

Lâm tổng vẫn rất coi trọng thể diện. Khi Từ Lệ gây ra nhiều rắc rối, người trong nhà lại không có sự đoàn kết, Lâm tổng đã rất tức giận.

Lâm Nhã cảm thấy vô cùng đau lòng cho cha mình.

“Hiện tại, phong ba đều đã trôi qua rồi.” Tô Trầm Hương đến gần, quan tâm hỏi han.

Mặc dù sự việc bắt nạt trước đó đã gây chú ý lớn nhưng internet có nhiều điều mới mẻ như vậy, theo thời gian, rõ ràng đã không còn thu hút sự chú ý của mọi người nữa.

Cuộc sống của Tô Trầm Hương đã trở lại quỹ đạo thường ngày.

Mặc dù vẫn còn một nhóm nhỏ người chia sẻ về “Học bá xinh đẹp” nhưng đó chỉ là những trò đùa vui vẻ mà thôi.

Cuộc sống của cô rất bình yên, không có ai đến làm phiền nên cô cảm thấy chắc chắn nhà họ Lâm không có chuyện gì.

Lâm Nhã hiếm khi thấy Tô Trầm Hương quan tâm đến mình, hơi ngạc nhiên, nhìn cô một cách phức tạp.

Khi cô ấy tỏ ra nhiệt tình với Tô Trầm Hương, Tô Trầm Hương hận không thể tránh xa cô ấy tám trăm dặm.

Nhưng bây giờ, khi cô ấy gặp chuyện phiền lòng, cô lại chủ động đến gần an ủi, quan tâm cô ấy.

Tâm trạng lúc này của Lâm tiểu thư phức tạp không cách nào giải thích được.

“Không liên quan gì đến chuyện trước đó. Chỉ là…” Cô ấy giật giật khóe miệng, bĩu môi, nhìn thoáng qua Trần Thiên Bắc đang cau mày ngồi ăn cơm ở phía đối diện với Tô Trầm Hương, vẻ mặt như bị người ta nợ tám trăm vạn, kiêu ngạo nói: “Có người muốn làm thông gia với nhà họ Lâm chúng ta… Ha! Mơ đi!”

Ánh mắt của cô ấy rơi thẳng lên người Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc dừng lại một lúc, ngẩng khuôn mặt điển trai của mình lên.

Bình luận

Truyện đang đọc