SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

“Sườn heo om!” Tinh thần Tô Trầm Hương vui vẻ trở lại.

Dù không có thêm gia vị là lệ quỷ nhưng lúc nào người cha hiền lành của cô cũng nấu cơm vô cùng ngon.

Có điều, khi nhìn đôi mắt đỏ hoe và gương mặt tràn đầy nước mắt của cha, nụ cười trên mặt cô lại nhạt dần.

“Cha, cha cũng biết rồi à?” Tô Trầm Hương không thèm nhìn Từ Lệ, lúc này cô vẫn luôn an ủi cha mình: “Bây giờ thì không sao rồi. Trường học đã thanh minh cho con, mọi người đều biết là con trong sạch. Cha, mọi chuyện đều đã qua hết rồi.”

Tô Cường rầu rĩ khẽ gật đầu, dùng bàn tay to lớn một mực giữ chặt vai đứa trẻ, nhỏ giọng nói: “Đều tại cha vô dụng. Là lỗi của cha.”

Nếu, nếu như ông là người tài giỏi, có thể bảo vệ con gái mình thì làm gì có chuyện Tiểu Hương bị người ta bắt nạt trắng trợn đến thế.

Dù cho sự việc đã lắng xuống nhưng Tô Cường vẫn cực kỳ khó chịu khi nghĩ đến việc đứa nhỏ đã phải yên lặng chịu đựng trong những tháng ngày mà ông không biết.

Chỉ cần nghĩ tới là lửa hận trong lòng ông lại bừng lên.

Dù mọi chuyện đã qua nhưng ông vẫn không kìm được những hận thù trong lòng.

Tất cả những kẻ đã làm tổn thương con đều là mục tiêu căm hận của ông.

“Thật sự không có gì đâu, cha. Con không để chuyện đó ở trong lòng.”

Cô cũng không phải là người sống.

Cô không quan tâm đến những suy nghĩ của người sống.

“Không giống nhau.”

Tô Trầm Hương không để trong lòng là một chuyện.

Đứa nhỏ có bị tổn thương bởi ác ý hay không lại là một chuyện khác.

Việc đứa nhỏ chịu được tổn thương không hề liên quan.

Tổn thương chính là tổn thương.

Sự bao dung của nạn nhân không phải là lý do để tha thứ cho kẻ phạm tội.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Cường cảm thấy đau đớn không chịu nổi.

"Hơn nữa, cha không phải là một người cha vô dụng.”

Tô Cường đã cho Tô Trầm Hương một ngôi nhà.

Có lẽ cha của người khác sẽ mang lại cho con cái họ nhiều thứ hơn.

Nhưng trong mắt của cô, ông là người cha tốt nhất.

Vậy tại sao Tô Cường lại phải tự trách bản thân chứ?

Chẳng lẽ người hại cô là Tô Cường?

Từ Lệ và An Gia Gia ngang ngược làm tổn thương cô nhưng Tô Cường, người luôn yêu quý cô lại cảm thấy có lỗi.

Đây có lẽ là… tình yêu.

Tô Trầm Hương hừ một tiếng, buông Tô Cường ra, từ tốn đi tới trước mặt Từ Lệ đang mềm nhũn hai chân, sờ cái cổ đau nhức của mình.

Hiện giờ, Từ Lệ đã ly hôn với Lâm tổng, lại bị vạch trần một vài việc đã làm trên mạng nên dĩ nhiên bà ấy sống rất khổ sở.

Bà ấy già hơn trước kia, ăn mặc cũng không còn đẹp, trông cực kỳ chật vật. Thấy dáng vẻ này của bà ấy, Tô Trầm Hương nheo mắt cười.

“Sau này đừng xuất hiện trước mặt cha tôi nữa.” Cô nói thẳng.

Từ Lệ ngẩng đầu, miệng run rẩy nhìn tiểu quái vật trước mắt.

An Gia Gia dẫn dắt dư luận công kích Tô Trầm Hương nhưng trên người cô bé này lại không có vết tích gì cả.

Cô vẫn hồn nhiên vui vẻ như trước, hoàn toàn không buồn rầu chút nào.

Nhưng điều này rất đáng sợ.

Gương mặt vui vẻ nhưng lại thờ ơ ấy khiến Từ lệ cảm thấy cả người Tô Trầm Hương không có chút sức sống nào.

Nghĩ đến những cơn ác mộng gần đây vì những chuyện xảy ra hơn mười năm trước, Từ Lệ không khỏi run rẩy và rùng mình nhưng bà ấy vẫn cố gắng nói: “Tô Trầm Hương, mày đăng một video nói rằng mày đồng ý hòa giải với Gia Gia đi! Đều là người một nhà, Gia Gia là chị họ của mày, sao mày nhẫn tâm đuổi cùng giết tận như thế chứ?” -

“Khi cô ta hại tôi sao không nghĩ đến việc nương tay với tôi đi?”

Tô Trầm Hương lạnh nhạt nói.

“Nhưng mày không bị gì mà! Hơn nữa mày còn gặp chuyện may trong cái rủi, hiện giờ mày nổi tiếng rồi đấy! Mày biết hiện nay muốn nổi tiếng khó đến thế nào không!” Từ Lệ vội vàng nói với Tô Trầm Hương: “Nếu không thì để Gia Gia bồi thường tiền cho mày được không? Năm triệu tệ, có được không hả?”

Bà ấy nghĩ đến năm triệu tệ thì lòng đau như cắt, cảm thấy năm triệu tệ đã đủ bồi thường cho cha con nhà họ Tô nghèo khổ rồi.

Tuy nhiên, bà ấy nhìn thấy Tô Trầm Hương vẫn đang mỉm cười.

Không có sự giận dữ hay ngạc nhiên, cô nhìn bà ấy như thể đang nhìn một thứ gì đó mới mẻ và thú vị.

Thậm chí, cô bé tóc đen này còn ngồi xuống để đối mặt với bà ấy.

“Chắc là khoảng thời gian gần đây bà và cô ta cũng không dễ chịu gì nhỉ?” Đôi mắt xinh đẹp, trắng đen rõ ràng của cô nhìn chằm chằm Từ Lệ đột nhiên co rúm lại, cười hỏi: “Có phải có rất nhiều người mắng chửi, muốn lột da các người không? Không chịu nổi nữa hả? Nhưng mà chuyện các người trải qua bây giờ chính là chuyện tôi gặp phải lúc trước đó nha? Các người không chịu được thì sao lại cảm thấy tôi sẽ ổn hơn?”

Cô dừng một chút, nhìn chằm chằm Từ Lệ rồi nhỏ giọng nói: “Có vẻ ổn hơn là do người gặp phải những chuyện này là ‘Tôi’ mà thôi. Nếu như là một đứa trẻ khác, có bà là mẹ, bà cảm thấy nó còn sống nổi không?”

Giọng nói của cô mềm mại.

Nhưng Tô Cường đã ôm mặt, ngồi xổm trên mặt đất.

Nền đất trước mặt ông đã ướt một mảng.

“Ý mày là sao?”

“Ý của tôi là, tha thứ là chuyện không thể, cả đời này cũng không thể tha thứ. An Gia Gia đã dám hại người khác thì phải có can đảm nhận lấy tất cả hậu quả. Còn bà.”

Tô Trầm Hương đánh giá Từ lệ, khẽ cười và nói: “Bà coi An Gia Gia là con gái ruột của mình thì cùng chịu khổ với cô ta đi. Năm triệu tệ… Để các người giữ lại bồi thường tiền cho công ty giải trí đấy.”

An Gia Gia khó khăn lắm mới ký được hợp đồng với công ty giải trí khác, vừa mới nổi tiếng một chút đã dính vào bê bối hãm hại bạn học vô tội, sợ là công ty giải trí kia sắp thua lỗ rồi.

Cái này dĩ nhiên phải đòi lại từ An Gia Gia rồi!

Tô Trầm Hương nghĩ đến điều này thì lập tức cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Danh vọng, sự nghiệp, tiền bạc,... tất cả những gì họ quan tâm đều không còn nữa.

Từ Lệ không tin nổi nhìn đứa trẻ ác độc trước mắt.

“Mày, không ngờ mày lại ác độc như thế!”

“Không bì nổi với những điều mà các người đã làm đâu.” Tô Trầm Hương đứng lên, đi đến bên cạnh Tô Cường. Cô đỡ cha mình dậy, nghĩ đến điều gì đó nên liếc nhìn túi xách của Từ Lệ, cô từ tốn nói: “Mặc dù bà rất giàu có, vừa mở miệng là có thể bồi thường năm triệu tệ nhưng chúng tôi không thèm đòi bà phí dưỡng dục mấy năm qua đâu, bà cứ yên tâm đi nhé!”

Từ Lệ có thể đưa được bao nhiêu phí nuôi dưỡng chứ?

Tô Trầm Hương không muốn liên quan đến Từ Lệ chỉ vì số tiền ít ỏi đó nữa.

“Trước kia bà không chịu đưa trợ cấp đã chứng tỏ rằng bà không muốn có đứa con là tôi. Sau này tốt nhất nên làm vậy đi. Chúng ta không có quan hệ gì hết, bà đừng đến làm phiền cuộc sống của chúng tôi nữa. Nếu không, bà không chỉ thân bại danh liệt đơn giản vậy đâu.”

Tô Trầm Hương kéo Tô Cường đang lau nước mắt rời đi.

Giờ phút này, dáng vẻ tuyệt tình của cô đã để lại cho Từ Lệ một cảm giác quen thuộc.

Bà ấy cũng là một người phụ nữ vô lương tâm.

Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của Tô Trầm Hương, bà ấy chỉ cảm thấy cô còn nhẫn tâm hơn mình nhiều.

“Tô Cường, ông thật sự muốn bức chết tôi ư?” Cổ họng Từ Lệ rất đau nhưng bà ấy nhịn không được mà hét lên.

Một người đàn ông hiền lành, chất phác như thế kiểu gì cũng sẽ mềm lòng thôi.

Nhưng lần này, Tô Cường không quay đầu lại.

Hai người họ đi thẳng lên lầu, không để ý đến bà ấy nữa.

Tưởng Từ Lệ trắng tay trở về nhưng khi hai cha con đáng hận đó bước vào nhà, bà ấy nghiến răng đứng đó hồi lâu, đột nhiên móc từ trong túi ra một chiếc bút ghi âm nhỏ.

Đây là thủ đoạn bà ấy dùng với nhà họ Tô, muốn ghi âm lại một số lời nói có lợi cho bà ấy và An Gia Gia.

Nghĩ lại những lời nói ác độc vừa rồi của Tô Trầm Hương khác hoàn toàn với hình tượng cô bé ngoan ngoãn trên mạng, đáy mắt Từ Lệ lộ ra sự vui vẻ.

Bà ấy bật chức năng phát lại của máy ghi âm theo bản năng, muốn nghe thử những lời Tô Trầm Hương vừa nói có được ghi lại hay không.

Nhưng một giây sau, bút ghi âm chỉ phát ra những tiếng “rè rè”.

Một lát sau, bút ghi âm yên lặng và mất hẳn âm thanh.

Nó yên tĩnh như thể đã bị hỏng.

Từ Lệ kinh ngạc nhìn bút ghi âm mới toanh mà không nghe thấy gì, không biết bà ấy nghĩ tới điều gì mà hoảng sợ ném nó xuống đất rồi hoảng hốt bỏ chạy.

Bà ấy vừa chạy đi, một bàn tay đẫm máu nhặt chiếc bút ghi âm từ trên mặt đất lên, cầm nó trong tay hồi lâu, nhìn theo bóng lưng Từ Lệ rồi bĩu môi nói nhỏ: “Biết ngay là bà không có ý tốt mà!” Tiểu Bạch đứng ở phía sau Từ Lệ nhìn chằm chằm bà ấy hồi lâu, phát hiện bà ấy đang ghi âm... Thủ đoạn nhỏ này của người sống, trong mắt lệ quỷ không là gì cả.

Dù Tô Trầm Hương không ra tay thì Tiểu Bạch vẫn có thể khiến cho bút ghi âm này không thể ghi lại được gì cả... Không ghi âm tiếng quỷ khóc cho bà ấy đã rất hiền lành rồi đấy nhé!

“Không được lãng phí.” Tiểu Bạch đã học được tính tiết kiệm, biết chăm lo việc nhà từ khi đi theo lão đại.

Một chiếc bút ghi âm tốt, không bị hỏng, sau khi nhặt lên vẫn có thể sử dụng được.

Cô ấy vui vẻ trở về nhà với chiếc bút ghi âm vừa nhặt được.

Ở nhà, Tô Trầm Hương đang ngồi cạnh Tô Cường, cúi đầu nhận lỗi một cách ngoan ngoãn và thành thật.

“Giấu cha là con sai. Nhưng mà là do trường học có thể bảo vệ con. Cha thấy đó, sau đó không phải họ đã tung video giám sát lên mạng để trả lại trong sạch cho con rồi sao?”

Tô Trầm Hương vừa ngoan ngoãn vừa thông minh: “Có điều, con cũng rất may mắn, may là cô ta hại con. Con…” Cô tự nhận là cô kiên cường hơn so với Tô Trầm Hương trước kia, cô có thể chịu đựng được ác ý.

Cô vừa nói lời này, Tô Cường đã lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe nói: “Không hề may mắn.”

“Cha à?”

“Cha không thấy may mắn chút nào khi con là người bị hại. Con là con của cha… Không thể chỉ vì con kiên cường, con không quan tâm mà nói rằng đó là may mắn được. Trong lòng của cha, con… con là con của cha.”

Tô Cường là một người ăn nói vụng về, nói năng khó hiểu nhưng lần này không ngờ Tô Trầm Hương lại hiểu được.

Cô yên lặng ngồi trước mặt cha mình, suy nghĩ một lúc, lại gục xuống ôm lấy trái tim mình.

“Thật khó chịu. Tối nay phải ăn cánh gà Coca cola nhé cha ơi!” Cô yếu ớt nói.

Cô làm nũng với cha mình.

Thành công khiến người cha đang đau lòng vào bếp làm cơm.

Cô đã thành công thuyết phục người cha đang đau khổ của mình vào bếp nấu ăn.

Buổi tối không chỉ có sườn heo om mà còn có cánh gà Coca cola, thịt và rau kết hợp, có cả nấm hương với cải dầu.

Tô Trầm Hương gặm sườn, do hôm nay Trần tổng và Tô Minh không đến ăn nên hai cha con hiếm khi yên tĩnh ngồi cùng nhau như lúc này. Cô đang cúi đầu gặm sườn thì đột nhiên nói: “Con thật sự rất hạnh phúc.”

Tô Cường đang bóc vỏ từng con tôm cho cô, ngạc nhiên ngước lên nhìn. Cô ngẩng đầu lên, cười với ông và nói một cách nghiêm túc: “Lúc thấy cha hận không thể bóp chết bà ấy, con cảm thấy rất hạnh phúc. Cha ơi, con cảm ơn cha.”

Trong lòng ông, con cái vô cùng quan trọng.

Quan trọng đến mức có thể phá vỡ quy tắc sống của ông ấy.

Trong mắt Tô cường, đánh phụ nữ là hành động rất đáng hổ thẹn.

Nhưng ông lại có thể vì con mình mà ra tay với Từ Lệ.

Không để ý đến mặt mũi, cũng không quan tâm đến cái gọi là tình cũ.

Người cha như thế đối với Tô trầm Hương mà nói là người cha tốt nhất trên đời.

“Chuyện quá khứ cho qua đi. Dù sao chuyện này cũng đã lắng xuống, sau này họ cũng sẽ sống rất khó khăn. Sau này chúng ta không quan tâm đến bọn họ nữa, vui vẻ sống tốt là được. Cha, con muốn một ngôi nhà giống như trước đây.”

Tô Trầm Hương nghiêng đầu nhìn Tô Cường đang buồn bã nhìn cô, cô gắp cho ông nửa con tôm trong bát, mặt mày tươi cười, nói: “Cùng nhau ăn mới ngon!”

Dường như cô muốn quên đi những tổn thương mà bản thân đã phải chịu đựng.

Khóe miệng Tô Cường run run, ông muốn nói gì đó nhưng khi thấy nửa con tôm con gái gắp cho mình, ông cố gắng mỉm cười.

“Được.”

Ông là một người cha vô dụng.

Ông không thể bảo vệ và giúp đỡ con mình nhiều hơn, chỉ có thể nhìn con đấu tranh một mình.

Nhưng con đã nói rằng nó muốn có một ngôi nhà như trước.

Một ngôi nhà sẽ khiến con bé cảm thấy hạnh phúc.

Vậy sau này ông sẽ cố gắng làm cho con bé hạnh phúc.

Trong phòng khách sáng sủa, Tô Cường nở nụ cười.

Nhìn thấy nỗi đau thống khổ, tức giận và yếu đuối của cha mình dần dịu đi, Tô Trầm Hương thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn Tiểu Bạch đang ngó đầu ra cửa, trong lòng cô cảm thấy cha mình... quá dễ lừa.

Chỉ cần cô giả vờ đáng thương và làm nũng với ông một chút, cha sẽ muốn hái mặt trăng xuống cho cô luôn.

Tất nhiên, tất cả những gì cô hy vọng là Tô Cường không cần canh cánh trong lòng chuyện quấy phá của An Gia Gia.

Nhưng mà hiệu quả của việc làm nũng thật sự rất tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc