SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Tuy nhiên, hiếm khi thấy giọng nói của Tưởng sư huynh lại ngạc nhiên và sợ hãi đến vậy.

Anh ấy vốn là một thanh niên điềm đạm.

Nhưng giọng nói lại cao vút đến chói tai.

Không giống như chuyện xấu, bởi vì giọng điệu của anh ấy rõ ràng là ngạc nhiên và mừng rỡ.

"Co rút?" Trần Thiên Bắc bỗng chốc yên tâm, nghiêm mặt lại, do dự một chút, mặc dù cảm thấy mình làm sư đệ thì không nên trách cứ sư huynh nhưng vẫn hỏi: "Sư huynh, không phải chúng ta nên tôn trọng đại trưởng lão một chút sao?"

Nào có thể nói một vị trưởng bối đức cao vọng trọng đang "co rút" chứ?

Như vậy có làm mất mặt trưởng bối quá không?

Không thể nói là... cơ thể hơi co giật hay gì đó tương tự à?

Nghe thấy giọng của Tưởng sư huynh, Tô Trầm Hương vừa gặm bánh mì mochi trong tay, vừa vểnh tai nghe.

Đại trưởng lão?

"... Không phải, không phải anh không tôn trọng đại trưởng lão. Mà là ông ấy thật sự đang co rút lại, cả người co rút mãnh liệt, giống như bị gì đó kích thích."

Tưởng sư huynh thực sự bị oan mà!

Anh ấy chỉ nói cho sư đệ nghe cảnh tượng được chứng kiến, không hề nói dối. Đương nhiên, bởi vì quá bất ngờ và vội vã, anh ấy chẳng kịp trau chuốt từ ngữ mà nói thật những gì xảy ra ở hiện trường.

Nhưng sự việc ngoài ý muốn này khiến cho Tưởng sư huynh cũng không để tâm đến việc trau chuốt.-

Lần này, Trần Thiên Bắc trầm mặc.

"Vậy anh nói co rút là ám chỉ…"

"Nói chung là em mau qua đây đi! Quan chủ cũng đến rồi, bây giờ bệnh viện có hơi loạn. Đúng rồi, anh phải gọi điện cho Tiểu Hương nữa, em ấy vẫn chưa gặp qua đại trưởng lão mà!"

Tưởng sư huynh lẩm bẩm muốn cúp điện thoại, thoạt nhìn có vẻ cuống quýt bận bịu không tả nổi, Trần Thiên Bắc bèn bảo rằng Tô Trầm Hương đang ở ngay bên cạnh mình. Khi Tưởng sư huynh thở phào nhẹ nhõm, cậu liền vội vàng hỏi: "Đại trưởng lão tỉnh rồi sao?"

"Hiện tại vẫn chưa. Nhưng có dấu hiệu cử động, giống như sắp mở mắt. Thật sự làm cho người ta bất ngờ mà. Chỉ là có chút kỳ lạ."

“Kỳ lạ?” Trần Thiên Bắc ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy. Trước đây không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh lại, chỉ đến hôm nay, khi đến lượt Trương sư đệ hầu hạ đại trưởng lão lau rửa, đệ ấy mới lật người đại trưởng lão, đại trưởng lão liền co giật, co giật dữ dội. Quan chủ đang kiểm tra, nói rằng ông lão có thể sẽ tỉnh lại. Đây là chuyện đại sự của Quan.”

Sau khi nói những lời trên, Tưởng sư huynh có lẽ còn bận việc ở đầu dây bên kia nên đã nhanh chóng cúp máy.

Sau khi cúp máy, Trần Thiên Bắc nhìn Tô Trầm Hương và nói: "Đi, chúng ta đến Bệnh viện Thái Khang."

"Đến bệnh viện làm gì?"

"Đại trưởng lão trong Quan có khả năng sẽ tỉnh lại. Nếu năm đó không phải đại trưởng lão đưa tôi ra khỏi Quỷ thành, tôi đã chết từ lâu rồi."

Ngay sau khi sinh ra, cậu đã bị biến thành "mắt" để thu hút lệ quỷ và bị ném vào tòa thành Quỷ.

Đứa trẻ yếu đuối có thể sống sót và thoát khỏi Quỷ thành đầy lệ quỷ chính là nhờ đại trưởng lão của Bạch Vân Quan không tiếc mạng sống mình để dẫn cậu ra khỏi toà thành Quỷ đó.

Ơn cứu mạng này, Trần Thiên Bắc cả đời không thể nào quên.

Cậu mím chặt môi.

"Đại trưởng lão..." Tô Trầm Hương luôn cảm thấy dường như mình đã nghe qua danh hiệu đại trưởng lão ở đâu đó. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô nhớ ra, đây là điều mà Tưởng sư huynh đã nói với mình khi nhắc đến Quỷ Môn.

"Chẳng phải đại trưởng lão đã hy sinh ở toà thành Quỷ rồi sao?"

Hy sinh, chẳng phải có nghĩa là mất mạng sao?

"Không phải vậy." Trần Thiên Bắc vừa đưa Tô Trầm Hương đi báo cáo với Minh Phong đang thất vọng, vừa cùng cô lên xe đi đến bệnh viện Thái Khang, kiên nhẫn giải thích: "Hy sinh có nghĩa là linh hồn của đại trưởng lão không thể thoát khỏi toà thành Quỷ. Lúc đó Tưởng sư huynh chỉ nói ngắn gọn thôi, còn nhiều điều chưa nói với cậu."

Cậu rũ mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng: "Năm đó tôi bị ném vào tòa thành Quỷ, Quỷ Vương xuất hiện, thiên sư của Bạch Vân Quan bị lệ quỷ áp chế không thể cử động. Đại trưởng lão bất đắc dĩ phải ly hồn, vứt bỏ thân xác, xông vào tòa thành Quỷ. Cứu tôi xong, để không cho Quỷ Vương xuất hiện, ông ấy lại một lần nữa xông vào toà thành Quỷ, đóng cửa toà thành từ bên trong, bản thân cũng ở lại trong toà thành Quỷ. Bao nhiêu năm nay, thân xác của ông ấy vẫn ở bệnh viện Thái Khang nhưng đã mất đi hồn phách, hôn mê bất tỉnh."

"Người thực vật." Tô Trầm Hương vô thức nói.

"Gần như vậy." Trần Thiên Bắc xoa xoa khóe mắt, mệt mỏi nói: "Nhưng vào mùa hè, sinh hồn của đại trưởng lão đột nhiên trở lại cơ thể. Đây là niềm vui bất ngờ, nhưng ông ấy vẫn chưa tỉnh lại."

Sinh hồn của đại trưởng lão bị mắc kẹt trong tòa thành Quỷ hơn mười năm, thực ra những người ở Bạch Vân Quan đều đau buồn và mặc định rằng đại trưởng lão sẽ không bao giờ quay trở lại.

Dù sao thì sinh hồn của người sống ở lại trong tòa thành quỷ đầy rẫy những lệ quỷ và Quỷ Vương thì làm sao có thể sống sót được.

Linh hồn của người sống có sức hấp dẫn vô song đối với lệ quỷ.

Dù đại trưởng lão rất mạnh mẽ thì cũng không thể chống lại vô số lệ quỷ.

Huống chi còn có một con quỷ vương hung hãn vô cùng.

Mặc dù đã mặc định rằng đại trưởng lão đã hy sinh nhưng họ vẫn không thể nỡ lòng từ bỏ thân xác của đại trưởng lão vẫn còn dấu hiệu le lói của sự sống.

Giống như một niềm tin, cũng giống như... sâu thẳm trong trái tim họ, vẫn luôn ôm ấp một hy vọng mong manh nhưng mãnh liệt.

Hy vọng rằng đại trưởng lão có thể trở về bên họ.

Họ luôn đặt thân xác của vị trưởng bối đã mất ý thức tại phòng bệnh riêng của bệnh viện Thái Khang. Để các đệ tử không quên trưởng bối, việc lật người cho đại trưởng lão, giúp cơ thể không bị co cứng teo lại, da không bị lở loét đều do các đệ tử trẻ tuổi thực hiện.

Vì chuyện năm xưa, các đệ tử đều vô cùng kính trọng vị đại trưởng lão này. Trần Thiên Bắc cũng thường xuyên đến chăm sóc vị trưởng bối đáng kính.

Năm xưa, cửa toà thành Quỷ mở toang, vô số lệ quỷ chuẩn bị gieo rắc tai họa cho nhân gian. Đại trưởng lão đã xông vào toà thành Quỷ, đóng cửa thành từ bên trong, nhốt toàn bộ lũ lệ quỷ trong thành.

Tai của Tô Trầm Hương rung lên bần bật.

"Thật là một vị trưởng bối đáng kính." Người sống luôn có tinh thần hy sinh.

Chuyện hồn lìa khỏi xác... vị đại trưởng lão này đã làm, Tưởng sư huynh dường như cũng đã làm.

Truyền thống của Bạch Vân Quan đúng là xấu, một lời không hợp liền để linh hồn lìa khỏi xác.

"Lúc trước khi tôi đến bệnh viện Thái Khang và gặp Trương sư huynh, đúng lúc anh ấy đến chăm sóc đại trưởng lão. Khi đó, linh hồn của đại trưởng lão vừa mới nhập thể." Tất nhiên, vào ngày hôm đó Tô Trầm Hương không chỉ gặp Trương sư huynh, mà còn gặp cả Trần Thiên Bắc.

Nghĩ đến cuộc gặp gỡ như định mệnh đã thay đổi cuộc đời mình, sắc mặt Trần Thiên Bắc càng trở nên phức tạp... Không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng.

Cậu nhìn Tô Trầm Hương, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô đang suy tư, hoàn toàn không để ý đến mình, cậu mím môi, tiếp tục nói: “Ban đầu, Quan chủ nói rằng, cho dù linh hồn của đại trưởng lão đã trở về nhưng vì đã ở trong toà thành Quỷ quá lâu, hồn phách bị tổn thương nặng nề, e rằng không thể tỉnh lại nữa. Nhưng lần này, đại trưởng lão có thể tự cử động, có dấu hiệu tỉnh táo, đây là chuyện tốt.”

Mặc dù không biết đại trưởng lão đã trải qua chuyện gì trong tòa thành Quỷ dữ dội đó nhưng chỉ cần người trở về là tốt rồi.

Trần Thiên Bắc hận không thể đi cúng bái thần linh.

"Mẹ tôi cũng sẽ đến bệnh viện ngay." Đại trưởng lão đã cứu Trần Thiên Bắc, Minh Phong dĩ nhiên ghi nhớ ân tình này suốt đời.

"Thì ra là vậy. Có nghĩa là sinh hồn đã trở về vị trí cũ." Tuy không biết sinh hồn của đại trưởng lão đã thoát khỏi tòa thành Quỷ bằng cách nào nhưng tim gan của Tô Trầm Hương bỗng đập thình thịch.

Trước đây, cô cảm thấy mình không có duyên với căng tin trong toà thành Quỷ, vì không biết tọa độ, muốn tìm cũng không thể tìm được.

Nhưng nếu sinh hồn đại trưởng lão đã thực sự trở về, còn có thể tỉnh lại, vậy chẳng phải là có thể đại trưởng lão vẫn nhớ vị trí của tòa thành Quỷ sao?

Nghĩ đến tòa thành đầy rẫy lệ quỷ, còn có một con Quỷ Vương hung tợn theo lời đồn, Tô Trầm Hương cảm động đến mức nước mắt lăn dài trên má.

“Nhất định phải cho tôi đến thăm đại trưởng lão.” Cô lau nước mắt nơi khóe miệng, vội vàng lục túi, lấy ra một nắm bùa hồn phách nhét vào tay Trần Thiên Bắc, nói: “Đại trưởng lão đã hy sinh rất nhiều cho thế giới này, thật đáng kính trọng và cảm động! Không cần tiền, cứ cầm cho đại trưởng lão!”

Cô vội nói: “Đừng khách sáo với tôi. Chỉ cần đại trưởng lão sử dụng được, tôi đều miễn phí cho. Đại trưởng lão cũng là trưởng bối trong sư môn của tôi, hiếu kính với trưởng bối là điều nên làm!”

Trần Thiên Bắc cầm một nắm bùa, không nói gì.

Tô Trầm Hương... chắc chắn đang có ý đồ xấu.

“Tôi khuyên cậu nên tránh xa đại trưởng lão.”

“?” Tô Trầm Hương chớp chớp mắt, nhìn Trần Thiên Bắc dè dặt hỏi: “Cậu, cậu ghen tị à?”

“Cậu nói cái gì vậy!”

“Trần Thiên Bắc, cậu yên tâm, cho dù tôi muốn chiếm lấy toà thành Quỷ nhưng trong lòng tôi, cậu cũng đặc biệt quan trọng. Tòa thành Quỷ có ngày sẽ bị ăn sạch nhưng cậu lại có thể liên tục nấu cơm…”

Tô Trầm Hương thấy sắc mặt của anh Bắc không được tốt cho lắm, vội vàng bày tỏ lòng trung thành với cậu: “Tôi chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm thôi, ăn cơm ven đường, chắc chắn sẽ quay về bên cậu. Cơm bên ngoài nào có thể sánh bằng cậu chứ!”

“Hừm…” Tốt, vậy là đã lộ rõ dã tâm của Tô Trầm Hương.

Cô muốn nuốt chửng cả toà thành Quỷ!

“Trong thành Quỷ có một con Quỷ Vương, cậu muốn ăn đến mức không cần mạng nữa à!”

Chỉ nhìn việc đại trưởng lão buộc phải dùng sinh hồn xông vào tòa thành Quỷ đã đủ biết con Quỷ Vương kia đáng sợ đến mức nào.

Cực kỳ hung dữ, đáng sợ.

“…Vậy chẳng phải sẽ đánh ra được cả một cái bánh ba tầng à.” Trong đầu Tô Trầm Hương đã tràn ngập những món ngon.

Quỷ Vương gì chứ?

Chỉ cần ngon là được.

“Đại trưởng lão không giống như Quan chủ. Ông ấy căm ghét cái ác, tính tình nóng nảy, lại dày dặn kinh nghiệm, chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra người hay quỷ.”

Trần Thiên Bắc nhìn Tô Trầm Hương đầy ẩn ý: “Mắt người khác không tốt, có thể lừa gạt nhưng đại trưởng lão thì không. Tôi nghe các sư huynh nói, trước đây có một lệ quỷ nhập vào người sống, lừa được cả các sư thúc sư bá ở Bạch Vân Quan nhưng đại trưởng lão chỉ một tát đã đánh bay lệ quỷ đó, đánh cho hồn phi phách tán.”

“Nóng nảy vậy sao?” Tô Trầm Hương hít một hơi thật sâu, hỏi: “Nóng nảy hại gan nhỉ?”

Người già không phải nên hiền hòa, tốt bụng hay sao?

Giống như ông lão nhà cô, cả ngày cười tủm tỉm luôn nói lời yêu thương và hòa bình.

“…Tóm lại, tốt nhất là cậu đừng đến gần đại trưởng lão.” Nhưng dù có dặn dò Tô Trầm Hương tránh xa, e rằng cũng không được.

Trần Thiên Bắc đau đầu nghĩ, hiện tại Tô Trầm Hương đã là “đệ tử cưng” của Quan chủ, thích đến mức treo áo lễ lên, để cho tất cả thiên sư biết Bạch Vân Quan có người kế vị.

Với cơ hội tốt như được gặp đại trưởng lão, Quan chủ sao có thể để Tô Trầm Hương bỏ lỡ.

Vừa rồi, chẳng phải Tưởng sư huynh cũng đặc biệt nói rằng sẽ gọi điện thoại cho Tô Trầm Hương, bảo cô đến bệnh viện Thái Khang hay sao.

Chỉ cần nghĩ đến việc nếu đại trưởng lão thực sự tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Tô Trầm Hương lén lút trà trộn giữa đám đệ tử, lại còn giả vờ chào hỏi mình thì sẽ xảy ra chuyện gì, Trần Thiên Bắc liền thấy trước mắt tối sầm lại!

Chắc chắn đại trưởng lão sẽ tát bay Tô Trầm Hương, khiến cô hồn phi phách tán.

Nghĩ đến đây, Trần Thiên Bắc lại hơi hối hận.

Mặc dù Tô Trầm Hương không thể không gặp đại trưởng lão mãi mãi nhưng vì sự an toàn của cô, liệu có nên trì hoãn một thời gian, để cậu dạy cô thêm kỹ càng.

Dạy cái gì?

Tất nhiên là dạy cô cách làm một "con người" tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc