SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

“Ngại…”

Tô Trầm Hương không ngờ rằng Lâm Nhã lại sa thải những người hầu và tài xế đó.

Cô ngơ ngác nhìn vào cô gái xinh đẹp đang nghiến răng nghiến lợi, rồi ngẫm lại mà sợ hãi.

Vẻ mặt ngơ ngác này khiến Lâm Nhã bật cười.

“Cô có cảm thấy tôi đang đi quá xa không?”

Có lẽ trong mắt người khác, Lâm Nhã làm chuyện này với đám người hầu cũng chỉ như đang trút giận thôi.

Hơn nữa, bọn họ đều đã làm việc ở nhà họ Lâm nhiều năm, dứt khoát đuổi việc họ như vậy, lại không để cho họ đường lui, Lâm Nhã làm thế cũng quá nghiêm khắc rồi. Nhìn qua thì cô ta không giống một người tốt biết bao dung mà giống như một đại tiểu thư ngang bướng hơn, không quan tâm đến sống chết của người khác, chỉ cần bản thân vui là được.

Lời nói như vậy, Lâm Nhã đã nghe nhiều rồi, thậm chí cô ta còn không thèm giải thích suy nghĩ của mình mà đuổi việc bọn họ, để nhà họ Lâm đã trả tiền bồi thường gấp ba lần cho họ.

Cô ta cười một cách lạnh lùng, Tô Trầm Hương chỉ bối rối gãi đầu, chậm rãi hỏi: “An Gia Gia thì sao?”

Lệ quỷ hẹp hòi và vô nhân tính nên sẽ không quan tâm đến những người hầu đã coi thường mình, ngược lại cô chỉ muốn biết An Gia Gia có phải nhận hình phạt hay không.

Lâm Nhã: …

Cô ta mở to mắt nhìn vào mắt cô gái còn nhỏ mọn hơn cả mình.

Trước đây cô ta không nhìn ra được đấy!

Tuy nhiên, khi thấy Tô Trầm Hương không hề tỏ ra bất bình khi cô ta sa thải người giúp việc, Lâm Nhã hừ một tiếng, khuôn mặt đang căng thẳng cũng dịu đi.

“Sau này cô ấy sẽ không liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa.”

Tàn nhẫn và bỉ ổi như vậy, miệng nói giúp cô ta trút giận nhưng thực ra lại khiến người khác tổn thương, ngược lại còn mang tội lỗi đổ hết lên đầu cô ta khiến Lâm Nhã vô cùng tức giận.

Bất cứ chuyện gì cũng là Lâm Nhã sai.

An Gia Gia có thể nói bản thân vô tội.

Bởi vì tất cả chỉ là trút giận thay Lâm Nhã!

Với trái tim độc ác như vậy, Lâm Nhã không muốn liên quan đến một người như thế.

Dù Từ Lệ có là dì của An Gia Gia thì Lâm Nhã cũng không cho Từ Lệ một chút thể diện nào cả, cô ta không chấp nhận việc An Gia Gia khinh thường và hãm hại mình.

Đại tiểu thư, chính là tùy hứng thích gì làm đó như vậy.

“Vậy nên cô ấy bị nhà họ Lâm đuổi đi rồi sao?” Tô Trầm Hương chậm rãi hỏi tiếp.

Nghe thấy An Gia Gia bị đuổi đi, trong lòng cô chợt cảm thấy vui hơn.

An Gia Gia nghĩ trăm phương nghìn kế để đuổi Tô Trầm Hương đi, cũng muốn dựa vào nhà họ Lâm để được ăn sung mặc sướng, Tô Trầm Hương nhìn không vừa mắt tí nào.

Nhưng nghĩ đến cảnh An Gia Gia lăn xuống cầu thang với tư thế oai hùng, tuy rằng Tô Trầm Hương không có chứng cứ và quả thật Lâm Nhã cũng không nhìn thấy, cô vẫn nhắc nhở: “Cô không thể vô duyên vô cớ mà ngã cầu thang được, tôi cảm thấy lúc An Gia Gia nhắc tới chuyện này, trong lòng cô ta có quỷ, chắc chắn cô ta là người làm.”

Lệ quỷ ngay thẳng không hề cảm thấy tội lỗi, mặc dù không có bằng chứng nhưng vẫn nói với đại tiểu thư.

Chuyện này nhìn thoáng qua thì giống như đang bắt nạt An Gia Gia và nói xấu cô ta với Lâm Nhã.

Khóe miệng Lâm Nhã giật giật, nhìn cô gái tự tin này, cảm thấy cô không xác định rõ ràng trọng tâm của chuyện này.

Điều quan trọng không phải là đã đuổi An Gia Gia ra ngoài sao?

Điểm mấu chốt không phải là cô đã được minh oan, có thể nói chuyện khác quan trọng hơn với cô ta không vậy?

“Chuyện này là do cha tôi hiểu lầm cô.” Lâm Nhã liếc nhìn Lâm tổng đang đứng cạnh giường bệnh, ông khẽ nhíu mày nhưng không phủ nhận lời nói của con gái. Cô ta kéo một góc chăn mà cảm thấy nghi ngờ, ánh mắt ngây thơ nhìn Tô Trầm Hương, cô ta từ từ nói: “Quả thật cô không làm gì sai, cũng đã phải chịu ấm ức vì tôi và trải qua một đêm sợ hãi. Cô có yêu cầu gì thì có thể nói với tôi.”

Dù gì thì cô ta cũng là đại tiểu thư, không nên chủ động nói ra điều gì đó, hy vọng Tô Trầm Hương có thể tự hiểu được.

“Yêu cầu á? Tôi không có yêu cầu gì cả.” An Gia Gia trộm gà không thành, đắc tội với đại tiểu thư nhà họ Lâm, bị nhà họ Lâm đuổi đi, bây giờ không phải đã tốt rồi sao.

Tô Trầm Hương cảm thấy chuyện này đã qua rồi, không cần bất cứ điều gì khác.

Lâm Nhã cũng xin lỗi cô rồi.

Trong chuyện này, Lâm Nhã cũng được coi là người vô tội và bị hại, vốn dĩ không cần phải xin lỗi cô.

Rõ ràng cô ta là một người vô cùng kiêu ngạo nhưng vẫn xin lỗi cô.

“Cô bị thương nghiêm trọng như vậy, hơn nữa Lâm tổng luôn quan tâm cô nên mới nói lời khó nghe với tôi. Quả thật cũng không có gì.” -

Nếu một người cha lại tha thứ cho cái người bị hoài nghi là làm con gái mình bị thương thì mới không còn gì để nói.

Tô Trầm Hương vén mái tóc bị người khác làm rối của mình lên và nói: “Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, tôi được trả lại trong sạch, cô cũng dưỡng bệnh cho tốt đi… Chúc cô sớm bình phục.”

Vẻ mặt của Lâm tổng vốn đang trầm ngâm, nhíu mày lắng nghe, nghe thấy những điều này, ông ấy ngẩn người, sắc mặt dịu đi, đưa mắt nhìn kỹ Tô Trầm Hương.

Sau nhiều năm làm trong lĩnh vực kinh doanh, ông ấy đã luyện được một đôi mắt sắc bén, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây không phải là lời dối lòng của Tô Trầm Hương.

Cô thực sự cảm thấy đó không phải là vấn đề lớn.

Cũng không đưa ra bất cứ yêu cầu bồi thường gì.

Tô Trầm Hương bây giờ hoàn toàn khác với người trước kia vẫn luôn cẩn thận, không dám chọc giận và muốn lấy lòng ông ấy.

“Ý tôi là cô nhanh chóng quay về nhà họ Lâm đi.”

Không phải là Tô Trầm Hương thích biệt thự nhà họ Lâm nhất sao?

Sao không đề cập đến chuyện quay về nhà?

Lâm đại tiểu thư lập tức cảm thấy giận dữ: “Cho cô cơ hội mà cô không tận dụng, tôi giận đấy.”

Cô ta cho Tô Trầm Hương cơ hội quay về nhà họ Lâm, vậy mà Tô Trầm Hương không biết nắm lấy.

Đã nói như vậy mà còn không hiểu ý, vô dụng hết thuốc chữa, Lâm Nhã nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp biến đổi, chỉ muốn xem Tô Trầm Hương là cái chăn trong tay mà xé nát vụn, cô ta không tài nào thốt lên những lời này ra khỏi kẽ răng… Chủ động muốn đồ rắc rồi này về nhà, thiết lập đại tiểu thư kiêu ngạo sẽ sụp đổ mất.

Cô ta vẫn còn khá yếu, lại bị Tô Trầm Hương chọc giận, trong lòng liền nghĩ, chờ đến lúc Tô Trầm Hương quay lại nhà họ Lâm, cô ta sẽ để cô phải nếm trải thế nào là cuộc sống của một đứa con ghẻ.

Mấy người hầu kia đã bị đuổi việc, thế thì cô ta sẽ để Tô Trầm Hương làm cô bé lọ lem!

“Quay về nhà họ Lâm ư? Tôi không về đâu.”

Lâm tổng im lặng, trong bầu không khí ngầm thừa nhận đó, giọng nói nhẹ nhàng của Tô Trầm Hương bỗng chốc phá vỡ khung cảnh mà Lâm Nhã đang tưởng tượng ra về việc làm sao trừng trị Tô Trầm Hương.

“Cô... Cô nói cái gì?” Lâm Nhã ngẩng gương mặt tái nhợt lên, không ngờ rằng Tô Trầm Hương lúc trước khóc lóc sướt mướt, có chết cũng muốn ở lại nhà họ Lâm lại không hề vui vẻ khi nghe tin mình có thể quay về, trái lại còn nói không muốn trở về.

Cô ta nhìn cô thì thấy bên cửa sổ của phòng bệnh lớn, Tô Trầm Hương bình tĩnh và nghiêm túc đứng dưới ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ.

Cô không nói những lời khách sáo giả dối mà là thật lòng không muốn quay về nhà họ Lâm.

“Hiện tại, tôi đang sống rất tốt.” Tô Trầm Hương cảm thấy bản thân nên nói rõ với người nhà họ Lâm.

Nếu cô đã vô tội rồi thì cô và nhà họ Lâm càng không có bất cứ quan hệ nào.

Mặc dù người nhà họ Lâm cũng khá tốt bụng nhưng cô không muốn vì một cuộc sống tốt đẹp gì đó mà dính líu tới những người không liên quan đến mình.

Cô có cha mà, không phải sao?

Có lẽ nhà họ Lâm rất tốt nhưng đó không phải nhà của cô.

“Tôi biết cô bứt rứt không yên nên tôi sẽ nói cho cô biết, nửa đêm hôm đó, anh trai của tôi đã đến đón tôi rồi. Tôi có người thân rất tốt, rất yêu thương tôi.” Anh trai của cô rất yêu cô phải không?

Chắc chắn rồi!

Mặc dù người sống luôn miệng nói một đằng trong lòng suy nghĩ một nẻo nhưng Tô Trầm Hương rất bao dung, không để ý đến lời nói chua ngoa mà chỉ nhìn vào hành động của bọn họ.

Chạm vào chìa khoá nhà trong túi áo, Tô Trầm Hương vô cùng đắc chí nháy mắt với Lâm Nhã, vui vẻ nói: “Nhà họ Lâm là nhà của cô, không phải nhà của tôi. Tôi có nhà, có người thân, cũng có cha và anh trai yêu thương tôi, tuy rằng không có biệt thự nhưng nhà của chúng tôi rất ấm cúng.”

Có ấm cúng không nhỉ?

Sát vách là ngôi nhà ma, bên cạnh có lệ quỷ, cục cảnh sát cũng đã ghé thăm rồi!

Cứ cho là môi trường sống rất ấm áp đi!

Cô thật lòng nói những lời vui vẻ, Lâm Nhã lại cảm thấy Tô Trầm Hương đã biến thành một con người khác.

“Thực ra nhà họ Lâm cũng là...”

“Cô đang nói đến Từ Lệ sao?” Tô Trầm Hương gọi thẳng tên của bà ấy không chút khách sáo, dưới ánh mắt ngơ ngác của Lâm Nhã, bĩu môi nói: “Từ lúc bà ấy bỏ tôi ở lại với cha, bà ấy đã từ bỏ tư cách làm mẹ của tôi rồi. À, tôi nhắc nhở cô một tiếng.”

Lệ quỷ lòng dạ hẹp hòi cẩn thận nhớ lại chuyện bị Từ Lệ tát một cái, không ngần ngại bêu xấu Từ Lệ trước mặt cha con nhà họ Lâm, thâm độc nói: “Năm đó, đến cả con gái ruột của mình mà bà ấy cũng không cần, cô không phải do bà ấy sinh ra, cô cảm thấy bà ấy thật lòng xem cô như con gái của mình sao?”

Thực ra cô cũng không nói sai.

Thậm chí, khi Lâm Nhã há mồm trợn mắt nhìn cô “đại nghĩa diệt thân”*, cô gái nhỏ còn khách khí nói với Lâm tổng rằng: “Hy vọng Lâm tổng làm ăn phát đạt.”

*đại nghĩa diệt thân: vì đại nghĩa mà người thân cũng giết

“Cô có ý gì?” Lâm Nhã cảm thấy câu nói này có hơi kỳ lạ, nhịn không được hỏi lại.

“Không có ý gì cả. Nếu như không giàu có thì có lẽ đến mẹ kế cô cũng không có.” Tô Trầm Hương thẳng thắn nói.

Tô Lệ vì muốn có một cuộc sống tốt hơn mà bỏ lại con gái và người chồng trước có gia cảnh bình thường.

Vậy sau này, nếu như chuyện làm ăn của Lâm tổng xuất hiện việc ngoài ý muốn, bà ấy sẽ lựa chọn như thế nào thì Tô Trầm Hương cũng không dám chắc.

Cô nói xấu Từ Lệ xong thì phủi bụi trên quần áo của mình, chuẩn bị rời đi.

Đã nói rõ ràng với nhà họ Lâm nên cô cảm thấy không còn gì phải tiếc nuối nữa... Sự trong sạch trước đây của Tô Trầm Hương đã được trả lại, nếu biến mất thì từ đầu đến cuối cô ấy cũng không phải là đứa trẻ hư, thế là đủ rồi.

Về những chuyện khác, Tô Trầm Hương không có hứng thú, sau khi nói chuyện với Lâm Nhã, cô cảm thấy thoải mái hơn là được rồi.

Cô hài lòng chuẩn bị rời đi, thực ra Lâm Nhã cùng tuổi với cô, đều không lớn lắm, còn chưa phản ứng kịp thì Lâm tổng đã đi đến trước mặt Tô Trầm Hương.

Ở trong ký ức của Tô Trầm Hương, ông ấy cao lớn và uy phong khiến người khác phải kính nể.

Ông ấy không quan tâm lắm đến đứa con riêng của vợ là Tô Trầm Hương.

Nhưng trong trí nhớ của Tô Trầm Hương, cô ấy luôn hy vọng có thể lấy lòng ông ấy, hy vọng nhận được sự yêu thích của ông ấy.

Hy vọng... Ông ấy thương cô giống như thương Lâm Nhã vậy.

Thực ra, Tô Trầm Hương không thể hiểu được mong muốn này.

Cô ấy có cha ruột, Tô Cường cũng thật lòng yêu thương con gái.

Có tình thương của cha ruột, tại sao còn ham muốn tình thương của cha người khác chứ?

Nhưng mà cô sẽ không đi nói xấu linh hồn trước đây của thân thể này.

Bất kể cô ấy có làm gì thì cũng chỉ là một cô bé non nớt chưa trải sự đời, thiếu kinh nghiệm sống, chưa có thế giới quan phát triển hoàn chỉnh.

Cô mờ mịt vuốt tóc, nhìn theo ngón tay thon dài của Lâm tổng - người chưa bao giờ để ý đến cô - giơ lên trước mặt mình, đang kẹp một tấm thẻ trong kẽ tay.

“Đây là phí sinh hoạt, cầm lấy đi.” Lâm tổng dừng lại, cau mày, nói với Tô Trầm Hương: “Hiểu lầm con rồi, chú xin lỗi con nhé.”

Giọng điệu của ông ấy rất bình thường.

Nhưng bởi vì lời xin lỗi đến từ trưởng bối mà vành mắt của Tô Trầm Hương theo bản năng trở nên ươn ướt.

Một giọt nước mắt lăn xuống từ trong khoé mắt của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc