SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Trần Thiên Bắc nhìn Tô Trầm Hương bừng bừng khí thế.

Đối mặt với ánh mắt phức tạp của cậu, Tô Trầm Hương dừng một chút, chậm rãi nói: “Đương nhiên, tôi không định đòi của ông ta nhiều tiền quá đâu. Đại khái… mười triệu tệ là được. Dù sao thì tôi cũng không phải người xấu xa gì.”

Khu biệt thự lớn như vậy, cô giúp ông già nhà họ Trần trừ quỷ trong phạm vi lớn, là đại ân đại đức.

Cứu một đứa nhỏ bị lệ quỷ nhằm vào chỉ hai trăm vạn.

Huống chi, cô còn quét sạch đại bản doanh của lệ quỷ.

Tô Trầm Hương, đúng lý hợp tình!

“… Ông ta nghĩ chuyện này là Bạch Vân Quan giải quyết, vì cái mạng nhỏ kia của mình, hẳn là ông ta sẽ đưa tiền cho Bạch Vân Quan. Nhưng cậu yên tâm, cậu cũng là người của Bạch Vân Quan, lại cứu được đồng môn, theo lý thì sẽ không cắt xén của cậu.”

Trần Thiên Bắc dừng lại một chút, nghĩ đến Chu sư thúc có vài phần kính trọng với Tô Trầm Hương, cậu đã sớm mặc kệ sống chết của cha mình, tiếp tục nói với cô: “Có thể Bạch Vân Quan sẽ chủ động tìm gặp cậu đấy.”

Bạch Vân Quan có một thiên sư lợi hại như vậy, quan trọng là... trẻ tuổi, tương lai đầy hứa hẹn, đối với Bạch Vân Quan mà nói cũng là chuyện vui.

Bọn họ chắc chắn sẽ tiếp xúc nhiều với Tô Trầm Hương.

“Bây giờ tôi bận lắm, để sau đi.”

Tô Trầm Hương thờ ơ nói.

Cô còn phải đến trường, không có nhiều thời gian giao lưu với mọi người.

Trần Thiên Bắc không nói gì nữa, lên xe của nhà họ Vương, đưa Tô Trầm Hương về nhà.

Cả đường đi, cậu im lặng đến lạ thường.

Cậu không ngờ hôm nay lại gặp phải cha Trần.

Cũng để cho Tô Trầm Hương thấy được thêm nhiều chuyện cá nhân của cậu.

Cô càng biết thêm nhiều sự thật về cậu.

Vậy sự thật về cô là gì?

Lúc cậu im lặng, Tô Trầm Hương đã âm thầm gửi tin nhắn cho người trong nhà.

Cô hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với chuyện đã xảy ra trong nhà Trần Thiên Bắc.

Cho dù thấy cha con nhà họ Trần xung đột, nhìn thấy bọn họ chán ghét nhau dữ dội, nhưng cô vẫn không để ở trong lòng… Cũng không hỏi chuyện riêng tư của cậu, không muốn đề cập đến chuyện khiến cậu khó xử hoặc đau lòng, thể hiện sự tinh tế và có giáo dục của Tô Trầm Hương.

Nhưng Trần Thiên Bắc nghiêng đầu nhìn cô, thấy sườn mặt cô trắng nõn xinh đẹp, không biết đọc được tin nhắn gì mà đang che cái miệng nhỏ nhắn cười trộm.

Tươi tắn như mỗi cô gái ở độ tuổi này, thoạt nhìn không có gì khác biệt.

Nhưng không hiểu sao lại khiến người ta ɕảɷ ŧɦấy vô cùng lạnh lùng.

Giống như cô đang đóng vai một cô gái lạnh lùng vậy.

Nhiệt tình, khôn khéo, lương thiện, theo khuôn phép cũ.

Cô biết bản thân nên trở thành một đứa trẻ như thế nào.

“Sao thế?” Vào lúc cậu đang yên tĩnh suy nghĩ, đột nhiên Tô Trầm Hương nghiêng đầu nhìn cậu, cười tủm tỉm với cậu rồi hỏi.

Trần Thiên Bắc nhìn cô, cô gái đang nở nụ cười ngọt ngào này lại để lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng.

Trước mắt cậu hiện lên hình ảnh đôi mắt Tô Trầm Hương cong lên.

“Tôi không giải chú cho ông ta.” Cô nhìn thấy lời nguyền rủa trên người cha Trần mà hả hê, mặc dù thèm đến mức nhỏ dãi ba thước nhưng hoàn toàn không có ý muốn ăn.

Ngoài việc cố tình tỏ ra ngoan ngoãn, cô vẫn còn rất nhiều lựa chọn dựa theo bản năng của cô.

Nhưng sự lựa chọn này đã có tình người.

Đó là một cô gái không phải quá lương thiện mà là lòng dạ hẹp hòi, nhưng lại làm cho người ta ɕảɷ ŧɦấy ấm áp trong lòng.

Cô vẫn là chính cô.

Cho nên, cô vẫn vui vẻ như trước.

Cho dù cô như thế nào, cô cũng đều có nét đáng yêu.

“Không có gì.” Trần Thiên Bắc thu hồi tầm mắt, sự dịu dàng nơi đáy mắt tiêu tan bởi vì nhìn thấy vẻ mặt u ám và lạnh lùng của cha Trần.

Cô không hỏi han, lạnh lùng, không có hứng thú với cậu, thì có sao đâu?

Chỉ cần cô là Tô Trầm Hương là được rồi.

Tại sao phải ép buộc cô trở thành một người hoàn mỹ?

Tại sao phải yêu cầu cô trở thành một người thành thật, ngay thẳng, ấm áp?

Tô Trầm Hương của hiện tại thật sự đã rất tốt rồi.

“Lý Yên lại gửi tin nhắn cho tôi hỏi tôi có sao không. Cậu nói xem, sao cô ấy lại thích tôi đến vậy chứ? Ôi trời, còn cả Lâm Nhã nữa... A a, cô ta nói với tôi rằng mẹ tôi sắp bị đuổi ra khỏi ngôi nhà ấy rồi.”

Trong chiếc xe nhỏ, một cô gái ríu rít kể chuyện mà đám bạn bè đã chia sẻ với mình, hơn nữa còn vô cùng vui sướng khi thấy người khác gặp họa... Lái xe nhà họ Vương hoàn toàn coi như không nghe thấy dưới ánh mắt cảnh cáo của Trần thiếu.

Trần Thiên Bắc đỡ trán lắng nghe, thi thoảng lại ừ một tiếng.

Trước kia, cậu luôn ɕảɷ ŧɦấy nữ sinh nói nhiều làm cho mình hoảng sợ.

Nhưng bị Tô Trầm Hương đầu độc lâu nay, vậy mà cũng dần dần quen với chuyện này rồi.

Xe di chuyển rất nhanh.

Chẳng mấy chốc đã tới dưới lầu nhà họ Tô.

Trần Thiên Bắc đẩy cửa xe ra, đỡ Tô Trầm Hương xuống xe, muốn tự mình đưa cô lên lầu rồi mới trở về nhà thì thấy dưới lầu có một người đàn ông cao lớn đang nhìn sang bên này, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Tô Trầm Hương đang mặt mày hớn hở vì Từ Lệ cũng bị ly hôn, vừa ngẩng đầu nhìn thấy ông liền ngẩn người, giống như không thể tin được, vội vàng chạy tới với chiếc cặp sách tròn vo trên lưng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng ở dưới lầu đang cười ngây ngô với mình.

“Cha, cha đã chờ bao lâu rồi?”

“Con nhắn tin nói sắp đến nhà là cha lập tức xuống đón con.”

Tô Cường nhận lấy cặp sách trên người con gái, nói lời cảm ơn với Trần Thiên Bắc.

Ông tưởng Trần Thiên Bắc đặc biệt đưa Tô Trầm Hương về nhà.

“Cha vẫn luôn đứng dưới lầu chờ con sao?” Tô Trầm Hương chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có một người cha như vậy.

Khi mình về nhà muộn, sắc trời đã tối, ông sẽ chờ ở dưới lầu, chờ mình về nhà.

Cô ngơ ngác trong chốc lát, ɕảɷ ŧɦấy người sống thật sự có rất nhiều hành động không thể hiểu được nhưng lại khiến người ta ɕảɷ ŧɦấy vui vẻ.

Loại ɕảɷ giác vi diệu này làm cho ý cười trong ánh mắt cô càng lóe sáng hơn.

“Dù sao ở nhà cũng không có việc gì làm. Ăn cơm chưa? Về nhà cha hâm nóng cơm canh cho con nhé.”

Tô Cường còn nhiệt tình mời Trần Thiên Bắc cùng lên lầu ăn cơm.

Tuy Trần Thiên Bắc đã mua nhà, nhưng căn nhà vẫn đang được dọn dẹp, lau sạch sẽ vết máu ở bên trong, cho nên bây giờ cậu vẫn sống một mình tại căn biệt thự trước kia của cậu.

Tô Cường là một người đàn ông rất thành thật, ɕảɷ ŧɦấy không nên lạnh lùng tiễn người đã đưa con gái về nhà như vậy.

Ông vừa nói như vậy vừa khoác cái áo khoác nhỏ mà mình mang theo lên người Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương đắc ý ra mặt.

Trần Thiên Bắc từ chối nhìn thấy dáng vẻ khoe khoang như vậy của cô, khéo léo từ chối sự nhiệt tình này, lên xe của nhà họ Vương rồi rời đi.

“Con người của Trần thiếu đúng là rất tốt.” Đối tốt với con gái của ông ấy thì chính là người tốt.

Triết lý nhân sinh của Tô Cường chỉ giản dị như vậy thôi.

Cho dù trước kia ông từng nghe đồn cái gì mà Trần Thiên Bắc là loại người không tốt, hiện tại thấy không đáng tin chút nào.

“Cậu ấy thật sự rất tốt.” Tô Trầm Hương thờ ơ nói một tiếng cho qua, lại thúc giục cha cô đi nấu cơm cho cô.

Đến khi trở về nhà, Tô Minh và Trần tổng đều ở đây, hiển nhiên đều đang đợi cô trở về.

Nhìn thấy cô về đến nhà, sự chú ý của Tô Minh vẫn tiếp tục dừng ở bản ghi chép trên máy tính của mình. Trái lại, Tô Trầm Hương ngồi xuống bên cạnh bọn họ, nói: “Hôm nay em đã gặp cha của Trần Thiên Bắc.”

Thuận tiện, cô ɕảɷ ŧɦấy mình nên cảnh tỉnh Trần tổng.

Anh của cô làm việc cho Trần tổng.

Tuy ông chủ này lòng dạ hiểm độc, nhưng Tô Minh rất thích công việc này, vậy nên Tô Trầm Hương phải nhắc nhở Trần tổng một chút.

“Khu biệt thự ở vùng ngoại ô kia, anh nghe nói nó là hạng mục của Trần thị, đúng không? Gặp khó khăn gì sao?”

Cô kể chuyện hôm nay dẫn Bạch Vân Quan tới xem xét căn biệt thự, sắc mặt Trần tổng trắng bệch, cô lại tiếp tục nói với anh ấy: “Em ɕảɷ ŧɦấy cha cậu ấy khá quỷ quái, tốt nhất là anh nên cách xa ông ta một chút.”

Trên người cha Trần không chỉ đơn giản bị nguyền rủa như vậy, mà còn có một loại mùi hương âm trầm không nói nên lời.

Tuy người này thoạt nhìn có vẻ hèn nhát, vô dụng, nhị thế tổ*, nhưng cô vẫn ɕảɷ ŧɦấy với tính cách của Trần Thiên Bắc thì cậu không phải là một người tùy tiện oán hận ai đó.

*Nhị thế tổ: ý chỉ con cháu những gia đình giàu có chỉ biết ăn chơi phung phí tiền mà không biết lo cho sự nghiệp

Cậu oán hận cha mình như vậy, tất nhiên là vì người đàn ông đó đã làm ra chuyện khiến cậu không thể dễ dàng tha thứ.

“Anh biết rồi, Tiểu Bắc cũng đã nhắc nhở anh. Cho dù anh... Nhưng ông ta là thái tử gia của tập đoàn đó!”

Trong lòng Trần tổng có chút sụp đổ.

Cha Trần sẽ tiếp quản toàn bộ tập đoàn trong tương lai.

Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương yêu cầu anh ấy tránh xa ông ta ra...

Có lẽ là sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp.

“Một mớ bòng bong.” Trần tổng phàn nàn về mấy rắc rối gần đây ở công ty hai tiếng, anh ấy đột nhiên cúi đầu, thở dài một hơi rồi đi đến trước mặt Tô Minh.

Tô Minh lạnh lùng ngẩng đầu.

“Nếu không, chi bằng tôi tự mình gây dựng cơ đồ vậy.” Trần tổng nhìn thư ký của mình đầy mong đợi.

Tô Minh lạnh lùng cười hai tiếng.

Anh ấy biết rằng ông chủ bụng dạ thâm hiểm sẽ không bao giờ buông tha cho thư ký tội nghiệp đã làm việc 24/7 cho mình.

“Tô Minh, chắc chắn là cậu cam tâm tình nguyện đi theo tôi đúng không?” Trần tổng muốn tách riêng ra kinh doanh là vì tình hình trong tập đoàn gần đây quá đỗi khó khăn.

Mặc dù cha Trần là thế hệ thứ hai bị người ta âm thầm cười chê là một kẻ phá gia chi tử.

Nhưng ngặt nỗi, ông lão nhà họ Trần chỉ có một đứa con trai, nên chẳng ai dám trực tiếp đắc tội với cha Trần.

Anh ấy từ chối hạng mục của ông ta, dường như cha Trần đã để mắt tới anh ấy, chèn ép anh ấy ở mọi mặt. Ông ta không chỉ lấy đi dự án bất động sản và trao cho người khác mà ngay cả các dự án của công ty sản xuất phim ảnh cũng gặp phải nhiều vấn đề khác nhau.

Hơn nữa, một số thành viên trong gia đình ghen tị với sự thăng tiến gần đây của Trần tổng cũng nhân cơ hội này mà giậu đổ bìm leo.

Trần tổng vô cùng thất vọng.

Nếu anh ấy thực sự không thể hòa giải với cha Trần và bị con người nhỏ mọn như ông ta có ác cảm thì trong tương lai, chắc chắn ông ta sẽ khiến anh ấy tuột dốc không phanh. Đã vậy thì ở lại tập đoàn cũng chẳng có ích gì… Có khi một ngày nào đó, anh ấy sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Trần.

Thay vì để cha Trần đuổi đi trong xấu hổ thì thà rời khỏi tập đoàn một cách khí phách còn hơn.

Có điều, anh ấy vẫn chưa quyết định được.

Nhưng Trần tổng sẽ không để một đứa nhỏ như Tô Trầm Hương phải lo lắng cho mình.

Vì thế, sau khi phàn nàn một lúc, anh ấy nói lời tạm biệt rồi đi về.

“Em không cần phải để tâm đến những rắc rối của anh ấy đâu.” Tô Minh cũng đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, anh ấy đứng dậy nói với Tô Trầm Hương.

“Không phải việc của em mà.” Tô Minh suy nghĩ quá nhiều rồi.

Tô Trầm Hương không bao giờ quan tâm đến chuyện của người khác.

Nhà cháy cũng không liên quan gì đến cô.

Tô Trầm Hương vô tâm định bụng chuẩn bị ăn cơm.

Thấy cô không có tí nào lo lắng, Tô Minh thở phào nhẹ nhõm. Anh ấy không đành lòng chứng kiến Tô Cường cười đùa, bận rộn như bảo mẫu bên cạnh Tô Trầm Hương nên rời đi trước.

Tô Trầm Hương không để ý tới vụ này lắm, ăn no rồi, cô đẩy Tô Cường ra khỏi phòng bếp rồi tự rửa bát đĩa.

Cô làm xong việc nhà rồi trở về phòng, lấy mấy túi hạt dưa lớn và phần bánh bông lan socola còn lại nhét đầy trong cặp sách hôm nay ra, cất vào tủ lớn rồi mới hài lòng bắt tay vào làm bài tập về nhà.

Kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi.

Điều đáng sợ hơn việc nhìn thấy quỷ là thi trượt giữa kỳ.

Nghĩ tới đây, Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy vô cùng căng thẳng.

Cô cẩn thận hoàn thành bài tập hôm nay, liếc nhìn tin nhắn, kiên nhẫn trả lời một số câu hỏi mà các bạn cùng lớp hỏi trước khi chìm vào giấc ngủ.

Cô cũng viết thư cho cha của Trần Thiên Bắc để chờ thanh toán tiền, nhân tiện đưa tấm chi phiếu của nhà họ Vương cho Tô Cường. Ông vẫn luôn gửi nó vào tài khoản cho cô.

Vài ngày sau, trên đường đi đến thư viện trường, trong lúc Tô Trầm Hương đang suy nghĩ xem cha Trần có dám đến Bạch Vân Quan hay không vì gần đây tài khoản của cô không có thông báo gì cả, đột nhiên, tiếng reo hò ầm ĩ của các cô gái vang lên từ sân bóng rổ bên cạnh.

Một quả bóng từ trên trời rơi xuống, rơi cạnh Tô Thần Hương, đập mạnh rồi lăn đến chân cô.

Bình luận

Truyện đang đọc