SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Nhưng Trần Thiên Bắc cũng không định nói nhiều với cô.

Nếu biết cậu mềm lòng thì Tô Trầm Hương sẽ được nước lấn tới, ngày nào cũng đòi ăn cơm, không có chừng mực với anh!

Trần Thiên Bắc không nói gì.

Tô Trầm Hương hừ vài tiếng, cũng không hỏi thêm.

Thật ra, cô chưa từng để chuyện này trong lòng.

Dù cho nó từng gây ra sóng to gió lớn ở trên mạng đi chăng nữa.

Chỉ là sau sự việc này, với sự sắp xếp của nhà trường, cô đã đăng một video ngắn trên weibo để nói về chuyện này.

Cô bé tóc đen nhỏ nhắn ngoan ngoãn ngồi trước camera.

Cô kể về những lời trách mắng và nỗi đau mà cô phải chịu đựng trong khoảng thời gian đen tối nhất.

Và còn… sự bối rối của một cô bé mười mấy tuổi.

Cô lặng lẽ nhìn vào camera và nhẹ nhàng hỏi:

“Tại sao dù các bạn không hiểu hết tất cả mọi chuyện, chỉ xem một đoạn video ngắn không rõ đầu đuôi, hoàn toàn không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể chỉ trích vô tội vạ, gây tổn thương đến một người vô tội như thế?”

“Những lời chỉ trích và phê phán trên internet cũng như cái gọi là công lý, sao không thể cho người ta thời gian một hai ngày để giải thích, nói rõ mọi chuyện, lên tiếng vì bản thân họ?”

“Vì sao lại khiến cho người ta ngay cả việc làm sáng tỏ mọi chuyện, giải thích cho bản thân cũng không được?”

Khi một đứa trẻ đơn thuần hỏi chủ đề này với giọng điệu ngây thơ và bối rối nhất và khi đoạn video có câu hỏi của đứa trẻ được đăng trên trang chính thức của trung học Tín Đức, toàn bộ cõi mạng đã trở nên im lặng.

Thật xúc động.

Hoàn toàn xuất phát từ một phía, không cần biết sự thật thế nào mà đã đi chỉ trích người khác.

Đây là một kiểu gây tổn thương dù cho bất kể đó là loại người nào.

Thậm chí loại tổn thương này còn có khả năng tạo thành ám ảnh tâm lý mà cả đời người bị hại sẽ khó có thể quên được.

Dĩ nhiên, Tô Trầm Hương không hề có ý định tha thứ cho An Gia Gia.

Khi được hỏi những câu có liên quan đến An Gia Gia, Tô Trầm Hương chỉ nói một câu.

“Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ xấu xa đã cố tình làm tổn thương người khác và ác ý lừa gạt người khác để làm đá lót đường chỉ vì lợi ích của bản thân.”

Trông cô rất ngoan ngoãn.

Đánh giá từ những video do trường trung học Tín Đức đăng tải thì cô cũng là một cô bé rất tốt bụng.

Khi cô thẳng thừng từ chối tha thứ cho An Gia Gia đã khiến mọi người có cảm giác khó chịu không thể giải thích được.

Cô thực sự đã được giải oan.

Nhưng những tổn thương trong quá khứ vẫn còn tồn tại ở đó.

Đã vậy thì tại sao còn ép cô phải tốt bụng tha thứ cho người đã khiến cô chịu tổn thương chứ?

Cho nên, dù cô có căm ghét An Gia Gia thì cũng không ai trách mắng cả.

Thậm chí, bởi vì lúc trước bị An Gia Gia lừa gạt và lợi dụng lòng tốt nên cư dân mạng vừa hối hận vừa phẫn nộ tràn vào weibo của An Gia Gia, dùng giọng điệu mãnh liệt hơn để chỉ trích cô ta. -

Đương nhiên Tô Trầm Hương cũng nhìn thấy.

Gần đây, trong lúc nghỉ ngơi sau khi học xong, cô rất thích dùng điện thoại xem những lời răn dạy và chửi mắng An Gia Gia. Trần Thiên Bắc thấy cô vui vẻ đọc bình luận của cư dân mạng, cậu cũng không có chút thương xót nào đối với An Gia Gia.

“Cậu thực sự không nên tha thứ cho cô ta.”

Theo Trần Thiên Bắc thì những việc mà An Gia Gia đã làm với Tô Trầm Hương là những việc độc ác và vô liêm sỉ nhất.

Cô ta thao túng dư luận, muốn hủy hoại hoàn toàn cuộc đời của Tô Trầm Hương.

Một cô bé yếu ớt, bất lực chống lại ác ý của dư luận, khó mà giãi bày, nhận đả kích lớn đến thế thì không biết sẽ gây ra chuyện gì.

Có thể nói, Tô Trầm Hương không phải là một cô bé bình thường, cô không quan tâm đến cảm xúc của người sống. Trần Thiên Bắc cho rằng Tô Trầm Hương không thèm để ý nhưng cũng không có nghĩa là An Gia Gia có thể được tha thứ.

Giọng điệu của cậu rất lạnh lùng, Tô Trầm Hương “ừ” một tiếng, đuôi mắt cong lên, thong thả nói: “Những gì cô ta đã làm với tôi, tôi sẽ trả lại gấp mười lần.”

Nhìn thấy An Gia Gia đăng tải video mới nhất, nói rằng cô ta không hề biết chuyện gì đã xảy ra trong đoạn video đó, khóc lóc trông vô cùng đáng thương và nhếch nhác, Tô Trầm Hương thả điện thoại xuống, mỉm cười và lén nói với Trần Thiên Bắc: “Nhân quả báo ứng. Trước đó cô ta muốn hại người khác nên bây giờ bị nghiệp quật, đáng đời thật!”

Cô ta muốn dùng dư luận để bức chết Tô Trầm Hương.

Vậy thì bây giờ hãy để dư luận khổng lồ bị cô ta khuấy động bức cô ta đi chết trước vậy.

“Cậu…”

“Đây là sức mạnh của chính nghĩa.” Tô Trầm Hương gian xảo nói.

Cô dừng lại một chút, chạm vào chiếc cằm nhỏ nhắn và trắng trẻo của mình, chậm rãi nói: “Đây là... quy tắc của các cậu đấy.”

Những gì cô trả lại cho An Gia Gia đều là quy tắc của thế giới người sống, và cô chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Nếu như cô làm theo quy tắc của lệ quỷ thì hiện giờ chắc là xương cốt của An Gia Gia đã mục nát trong cống rãnh rồi.

Nhưng lần này, cô đã tuân theo quy tắc của người sống và để An Gia Gia phải nhận sự trừng phạt xứng đáng.

Muốn hủy hoại một cô gái vô tội.

Vậy thì phải để phản ứng của dư luận dữ dội từng bị cô ta khuấy động quay ngược lại hủy hoại cô ta, khiến cô ta thân bại danh liệt chính là quy tắc của người sống mà, không phải sao?

Tô Trầm Hương sống ở nơi tồn tại pháp luật và quy tắc.

Cho nên cô phải nghiêm túc tuân theo, làm một con người thực sự.

Vậy thì việc cô dùng những quy tắc và chuẩn mực đạo đức để đạt được công bằng và công lý thì có gì sai?

Cô tủm tỉm cười, rõ ràng cảm thấy bản thân vẫn là một học sinh ba tốt tuân thủ pháp luật như cũ.

Trần Thiên Bắc nghe xong, khóe miệng của cậu giật giật, không biết trường trung học Tín Đức được đả thông sợi dây thần kinh nào mà mỗi ngày đều đăng thành tích xuất sắc của Tô Trầm Hương lên weibo.

Nhìn nét chữ xinh đẹp, thành tích xuất sắc và cuộc sống sinh hoạt, học tập thường ngày của Tô Trầm Hương, dường như họ hy vọng có thể biến Tô Trầm Hương thành một chiêu bài tuyển sinh của trường Tín Đức… Ngẫm lại, nếu như chiêu bài tuyển sinh của Tín Đức là Tô Trầm Hương thì Trần Thiên Bắc cảm thấy sau Bạch Vân Quan, Tín Đức sẽ xong đời luôn.

Cậu đặt điện thoại lên mặt bàn, hỏi Tô Trầm Hương: “Cậu thích nổi tiếng không?”

“Không thích.” Tô Trầm Hương thành thật trả lời, nổi tiếng không thể ăn được, còn ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của cô nữa. Cô không thích nổi tiếng, chỉ thích bình an trôi qua mỗi ngày thôi.

Cô cũng không thích làm người nổi tiếng trên mạng đâu.

Nói đến đây, Tô Trầm Hương cảm thấy cuộc sống bình yên trước đây của mình vô cùng hạnh phúc.

Tuy nhiên, vì vụ bắt nạt đã ảnh hưởng rất lớn đến trường trung học Tín Đức nên khi hiệu trưởng hỏi ý kiến cô, cô đã đồng ý việc tạm thời công bố những sự việc liên quan đến việc lên lớp và cuộc sống học tập của mình.

Chỉ là cô muốn sau khi chuyện ầm ĩ đó qua đi, cô vẫn có thể được trở lại cuộc sống bình yên như xưa.

Hãy để cô sống bình yên.

Dù sao thì hiện nay, internet đang phát triển rất nhanh.

Đợi đến khi tin tức này chìm vào quên lãng thì chuyện hình tượng học sinh giỏi xinh đẹp này sẽ bị thay thế bởi những chuyện khác nóng hổi hơn thôi.

Cô không để chuyện này ở trong lòng.

Thậm chí, trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày của mình, cô cũng không để lộ ra dấu vết gì.

Sau khi vợ cũ tìm tới cửa thì Tô Cường mới biết chuyện này.

Ông là một người đàn ông chất phác và không quá thời thượng nên có đôi phần mù mờ và không hiểu rõ về internet lắm.

Mỗi ngày ông đều bận rộn trong xưởng sửa xe, hy vọng có thể làm việc nhiều hơn, kiếm thêm một chút tiền để cho con gái có thể sống tốt hơn trong thành phố này. Sau khi tan làm, ông lại tất bật nấu cơm cho con và làm việc nhà nên không có thời gian lướt mạng.

Do đó, dù trên mạng có chuyện lớn thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến ông, ông không biết gì cả.

Mãi cho đến khi Từ Lệ xuất hiện trước mặt ông, mặt mũi tỏ vẻ năn nỉ, mong ông xin Tô Trầm Hương giơ cao đánh khẽ, tha thứ cho An Gia Gia. Lúc này, Tô Cường mới biết được con gái của ông đã gặp phải chuyện gì.

Khi Tô Cường đứng ở tầng dưới, cầm điện thoại đọc và hiểu rõ mọi chuyện thì vẻ mặt lúc đó của ông đã khiến Từ Lệ cảm thấy sợ hãi.

Tô Cường là một người đàn ông hiền lành.

Ngoài chuyện cắm đầu vào công việc thì tính tình của ông vẫn luôn rất tốt.

Nếu không thì làm sao năm đó có chuyện Từ Lệ bắt nạt người quá đáng đến vậy được.

Nhưng khi nhìn thấy con người chất phác này nổi giận, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào mình, tim Từ Lệ đã đập liên hồi.

Tuy nhiên, vì đã quen với việc ức hiếp Tô Cường nên bà ấy vẫn xem thường ông, dù là đi cầu xin ông nhưng bà ấy vẫn nhịn không được mà dùng giọng điệu ra lệnh để nói với Tô Cường: “Tôi nói ông có nghe không hả? Nhanh chóng bảo Tô Trầm Hương đăng một cái video, nói nó tha thứ cho Gia Gia đi! Gia Gia vất vả lắm mới đi được đến nước này, không thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà bị huỷ hoại cả sự nghiệp và cuộc đời của nó được! Tô Cường.”

Mắt bà ta đỏ hoe, nói với Tô Cường: "Gia Gia chỉ mới mười mấy tuổi thôi, ông nhẫn tâm để con bé vì chút chuyện nhỏ này mà thân bại danh liệt à?”

“Bà vẫn là mẹ con bé mà!” Tô Cường không thể nghe nổi mấy lời nói nhảm kia.

Khi ông nghe Từ Lệ nói muốn cầu xin Tô Trầm Hương tha thứ cho An Gia Gia, cho cô ta một con đường sống, ông đã tức đến chảy máu mắt.

“Nó là một đứa trẻ thì Tiểu Hương của tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mà! Từ Lệ, bà đúng là súc sinh!”

Mắt của người đàn ông cao lớn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Từ Lệ, bà ấy sợ hãi lùi về sau một bước. Ông dùng hai tay nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh được chăm sóc tỉ mỉ của Từ Lệ, bóp cổ bà ấy, lớn tiếng nói: “Tiểu Hương, bà coi Tiểu Hương là cái gì vậy hả? Nó muốn làm hại cả đời của Tiểu Hương, mấy người làm hại con tôi! Nó đáng phải chết, bà cũng đáng chết!”

Bàn tay thô ráp, làm việc nặng nhọc cả ngày của người đàn ông bóp chặt lấy cổ Từ Lệ, Từ Lệ chỉ cảm thấy cổ mình phát ra tiếng răng rắc.

Bà ấy không thở được, trước mắt trở nên tối đen.

Ông thực sự muốn giết bà ấy.

“Tô Cường, ông, ông dám động tay với phụ nữ à!” Bà ấy khó khăn hét lên.

Từ khi quen biết Tô Cường đến giờ, bà ấy chắc chắn rằng điều duy nhất bà ấy có thể khống chế được Tô Cường đó là ông không bao giờ đánh phụ nữ.

Nhưng hiện giờ…

Đột nhiên, bà ấy bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Chẳng qua chỉ là một chuyện cỏn con nhưng bà ấy lại có thể cảm nhận được, Tô Cường hận đến mức muốn bóp chết bà ấy.

Vì sao chứ?

“Tiểu Hương, vì sao Tiểu Hương phải chịu đựng những chuyện này? Mấy người đã sỉ nhục con bé nhiều lần rồi. Một Tiểu Hương còn chưa đủ, mấy người còn muốn hại tôi…” Nước mắt Tô Cường từng giọt từng giọt rơi xuống từ đôi mắt đỏ ngầu ấy, giống như một người bị kích thích quá mạnh mẽ nên hoàn toàn phát điên.

Giọng của ông rất trầm, Từ Lệ đang giãy giụa nên hoàn toàn không nghe rõ rốt cuộc ông đã nói gì.

Tuy nhiên, ở thời điểm đáng sợ đó, một âm thanh nhẹ nhàng như nước suối trong trẻo đã xoa dịu hết tất cả hận thù và đau đớn.

“Cha!”

Tô Cường nghe thấy tiếng gọi, đột nhiên sửng sốt, vô thức thả lỏng tay ra.

Từ Lệ mềm nhũn quỳ trên mặt đất, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi nhìn tên điên Tô Cường.

Nhưng Tô Cường đã quay đầu lại nhìn cô bé tóc đen với đôi mắt đỏ hoe đang chạy tới.

Khuôn mặt ông giàn giụa nước mắt.

Tô Trầm Hương đi học về, vừa vào tiểu khu đã nhìn thấy dưới lầu đang xảy ra tranh chấp.

Cô liếc nhìn Từ Lệ, thấy bà ấy không bị bóp cổ đến chết mới thở phào nhẹ nhõm... Nếu Từ Lệ có chuyện không may, tuy cô không quan tâm đến chuyện sống chết của bà ấy nhưng chắc hẳn cuộc sống sau này của Tô Cường sẽ gặp nhiều khó khăn.

Cô tùy tiện đẩy chiếc cặp sách lớn trên lưng vào tay Tô Cường, người đàn ông vừa tức giận vừa điên cuồng lúc nãy như bị đổi công tắc, thành thật cầm lấy cặp sách của đứa trẻ và xách đi.

Trong nháy mắt đã biến thành người khác.

Một người cha ngốc nghếch làm việc chăm chỉ và không hề phàn nàn.

Thẻ vàng siêu hiếm.

“Cha nấu cơm xong rồi, hôm nay chúng ta cùng ăn sườn heo om nhé. Tiểu Hương, con đói bụng chưa?”

Ông vô thức nói một cách hiền lành.

Bình luận

Truyện đang đọc