SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

“Đó hẳn là một cuộc minh hôn. Nhưng có điều gì đó không ổn với cuộc hôn nhân này.”

Trong các cuộc minh hôn bình thường, cả hai người nam nữ đều đã qua đời.

Chưa từng có tiền lệ một bên là quỷ, một bên là người.

Bởi vì một cuộc minh hôn cần khế ước hôn nhân để hoàn thành, một âm một dương, người sống sẽ ra sao?

Điều đó chắc chắn sẽ gây hại cho người sống, thậm chí là mang lại cái chết.

Vì vậy, kiểu minh hôn như này đã bị lên án và nghiêm cấm.

Làm ra chuyện như vậy là đi ngược với thiên mệnh, nếu bị phát hiện sẽ bị trời phạt.

“Làm sao có thể…” Dù có chút bối rối nhưng ông Tần và gia đình nghe thấy điều ấy vẫn lạnh sống lưng.

Họ cảm thấy sợ hãi. Khi Tô Trầm Hương nói đây là một âm mưu do con người tạo ra, họ như bị bóp nghẹt bởi luồng ác ý đáng sợ.

Ông Tần trấn tĩnh, ôm người vợ đang run lên vì sợ hãi và tức giận. Ông quay đầu hỏi Tô Trầm Hương: “Ý cô là có người muốn giết Tiểu Mỹ nên đã đưa cho con quỷ đó đồ vật cần thiết để chuẩn bị tổ chức minh hôn?”

Một người khôn ngoan như ông ấy đã lập tức nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt bất an.

“Tám mươi phần trăm thủ phạm là những người xung quanh mọi người. Nếu không thì họ sẽ không thể có được tóc và xem tử vi của cô ấy được.” Tô Trầm Hương cẩn thận nhớ lại ký ức về con quỷ hôi thối, nói chậm rãi: “Con quỷ này không phải là một con lệ quỷ quá mạnh.”

“Một con quỷ mạnh nghĩa là sao?”

“Là… mạnh mẽ và dám làm bất cứ điều gì.”

Ví dụ con quỷ vô diện trong biệt thự mà cô gặp lần trước là một lệ quỷ khá mạnh.

Nhưng con quỷ này có hơi khác, nó có mùi máu nhưng lại lộ rõ sự khát máu một cách tục tĩu. Chắc hẳn nó thuộc loại chuyên lén lút hãm hại người, không dám đối mặt với người sống.

Nếu không thì…

Vẻ mặt trắng như tuyết của Tô Trầm Hương giật giật khi nhớ về nó.

Nếu không cũng sẽ không tức giận ngay khi lời tỏ tình của mình bị từ chối và muốn làm chuyện xấu. Thế nhưng trong mơ, hắn bị một mỹ nhân đá một cái đến mức đoạn tử tuyệt tôn, ngã lăn ra đất...

Đại mỹ nhân, thật lợi hại!

Vì sợ mỹ nhân này nên dù muốn giết cô ấy thì con quỷ này chỉ dám thả lọ hoa từ trên cao, đẩy ngã ra đường, vv…

Thật vô dụng.

Chẳng trách nó chỉ là một miếng đậu phụ thối.

Hóa ra chỉ là con quỷ nhát gan.

“…Một con quỷ háo sắc và vô dụng, nhưng mà tôi nghĩ nó đã được lựa chọn cẩn thận.”

“Có nghĩa là sao?” Ông Tần vội vàng hỏi.

“Trong một cuộc minh hôn, sau khi người sống chết, người đó sẽ bị trói buộc với con quỷ mãi mãi. Vì ở thế yếu hơn, cô ấy sẽ trở thành quỷ phó của nó nhưng con quỷ này lại có ý đồ dâm đãng với Tiểu Mỹ. Để cô ấy làm quỷ phó cho nó thì linh hồn cô ấy luôn bị con quỷ đó áp chế và chà đạp. Ông cho rằng đây là vô tình hay cố ý?” -

Đây hẳn là ý định ban đầu của kẻ muốn làm hại Tiểu Mỹ.

Hẳn là muốn người phụ nữ xinh đẹp này bị cưỡng hiếp ngay cả khi cô ấy đã chết.

Tâm địa ác độc đến vậy, thứ gì thế không biết?

Nhưng nghĩ đến những cú đá của mỹ nữ trong mộng cảnh, Tô Trầm Hương cảm thấy dù mỹ nữ có bị giết, ai là quỷ phó, ai hành ai còn chưa biết được…

Cô không nói câu này vì cảm thấy nó vô ích.

Cô nàng tên Tiểu Mỹ có cá tính mạnh mẽ nên có thể thoát khỏi ác ý nhắm vào bản thân.

Nhưng ác ý thì vẫn là ác ý.

Cô vẫn nên cho gia đình nhà họ Tần biết con gái họ đã suýt phải trải qua điều tàn ác nhất.

Tô Trầm Hương nghĩ đến khuôn mặt xa lạ trong trí nhớ của mình. Cô phải công nhận những gì Trần Thiên Bắc nói có phần đúng.

Một số người có tâm địa thật sự rất xấu xa.

Ác độc hơn cả ma quỷ.

“Cô ấy là một người phụ nữ có mái tóc xoăn, khuôn mặt tròn, độ tuổi đôi mươi.” Tô Trầm Hương nhai đậu phụ thối, tiếp nhận ký ức của lệ quỷ, nói thẳng.

Nghĩ đến việc mình tới đây chỉ vì yêu cầu của khách hàng, cô nói đơn giản: “Mọi người có ảnh của bạn bè Tiểu Mỹ không, có thể tôi sẽ nhận ra cô ta.”

Khi một cuộc minh hôn đang được tiến hành, người phụ nữ đó đứng sang một bên như thể muốn nhìn thấy nghi lễ thành công, nên tất nhiên cô có thể nhận ra cô ta sau khi tiếp nhận ký ức của con quỷ.

Ông Tần nghe vậy thì gật đầu liên tục, nhanh chóng đứng dậy đi về phía phòng ngủ của con gái, lấy một cuốn album ảnh thật dày đưa cho cô.

Tô Trầm Hương cầm lấy, lật qua hai trang. Cô lập tức tìm được mục tiêu, cô mỉm cười chỉ vào cô gái xinh đẹp đứng cạnh Tiểu Mỹ, nhìn qua thì có vẻ khá thân với cô ấy: “Đây.”

“Là con bé!” Bà Tần ngạc nhiên nói.

“Cô ấy thì sao?”

“... Con bé là bạn thân từ thuở nhỏ của Tiểu Mỹ. Hai đứa chúng nó chơi với nhau đã hơn mười năm, sao có thể là nó? Tiểu Mỹ và nó luôn đối xử tốt với nhau từ khi còn nhỏ! Nó học cấp 3 không được chu cấp tiền sinh hoạt, gia đình thì bắt nghỉ học để đi làm phụ giúp. Chính Tiểu Mỹ là người đã lo chi phí sinh hoạt cho nó…”

Mắt bà Tần đỏ hoe, bà lẩm bẩm với vẻ mặt không thể tin nổi. Bà nghẹn ngào nắm lấy tay Tô Trầm Hương: “Tiểu Mỹ đã cho nó mượn tiền đi học đại học…”

Tô Trầm Hương, chiếc mặt nạ giả tạo.

Trừ tà là một bi kịch đối với những con quỷ chỉ có thể phun ra một miếng đậu phụ thối.

Sao bây giờ còn bắt cô phải nghe những drama tình bạn đâm sau lưng nhau?

Điều này thì có liên quan gì đến âm khí của cô không?

“Vâng!” Tô Trầm Hương gật đầu để an ủi bà Tần đang khóc, cô muốn rút bàn tay nhỏ bé của mình khỏi tay bà ấy.

Bị nắm chặt lấy tay nên cô đã cầu xin sự giúp đỡ từ Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc ra hiệu cho nam sinh đang ngây người bên cạnh.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa.” Nam sinh vội vàng an ủi mẹ mình.

“Tiểu Hoa, con cũng biết điều đó phải không? Khi nó còn đi học, nó thường cùng chị con đến nhà ăn tối vào mỗi cuối tuần. Dì cảm thấy thương vì gia đình nó đã đối xử tệ bạc với nó, thậm chí Tiểu Mỹ còn nhờ dì nấu thêm những món nó yêu thích. Dì, dì đối xử với nó giống như đối xử với chị gái của con!”

Trên mặt Tiểu Hoa cũng vô cùng đau đớn.

May mắn thay, bà Tần đã buông tay, cuối cùng Tô Trầm Hương cũng rút được tay ra.

Cô vội vàng đứng dậy, đứng sang một bên, nghĩ đến chuyện Trần Thiên Bắc đã bán cho Tiểu Hoa một ít bùa Tụ Dương. Cô sợ mình sẽ bị người sống kích động giữ lại, cô nói ngắn gọn: “Con quỷ đã biến mất, cuộc minh hôn cũng đã bị phá vỡ. Cô ấy không còn nguy hiểm nữa, Quên đi, quên đi, tôi chịu thiệt chút vậy…”

Cô thở dài, lấy giấy bồi trong túi ra, rút một lá bùa hộ thân ra đưa cho ông Tần, nghiêm túc nói: “Hãy bảo cô ấy đeo nó cùng với bùa Tụ Dương. Có lá bùa hộ thân, cô ấy sẽ không gặp rắc rối gì nữa. Nhưng…” Cô chậm rãi nói: “Nếu bùa hộ thân chuyển màu, hãy liên hệ với Bạch Vân Quan càng sớm càng tốt.”

Cô tự tin vào lá bùa của mình.

Nhưng cô vẫn sẵn sàng mời gọi một lượng khách hàng đến Bạch Vân Quan.

“Cảm ơn Thiên sư Tô.” Ông Tần đã nhìn thấy tài năng của cô và biết cô là người thực sự có năng lực. Ông coi trọng và tin tưởng lá bùa cô đưa nên vội vàng cầm lấy và nói.

“Không có gì, ông đã trả tiền đầy đủ rồi.” Tô Trầm Hương nhìn ông Tần tủm tỉm cười, cô nói: "Tôi là người tốt, không thể nhận thêm. Ngoài ra tôi có thể khẳng định, trong mắt tôi, không có lệ quỷ nào có thể làm hại người khác!”

Làm ma quỷ tốt chẳng phải là được rồi sao?

Ma quỷ không làm việc thiện sẽ bị trừ tà.

Cô như là đại diện cho công lý. Tưởng sư huynh thấy vô cùng cảm động, anh ấy chỉ thấy Tô Trầm Hương là thiên sư tốt nhất trên đời dưới ngọn cờ của chủ nghĩa xã hội. Còn Trần Thiên Bắc thì không còn gì để nói.

Khi nhà họ Tần tiễn họ ra về với lòng biết ơn sâu sắc, họ lên xe của Tưởng sư huynh, Trần Thiên Bắc vẫn hỏi Tưởng sư huynh: “Nhà họ Tần trước đó có mời thiên sư, chuyện gì đã khiến người đó rời đi không thèm quay lại vậy?”

“Điều đó cho thấy thiên sư ưu tiên bảo vệ sự an toàn của bản thân và không muốn nhúng tay vào chuyện của gia đình này.”

Tưởng sư huynh đang lái xe, tay với lấy ít sôcôla đưa cho Tô Trầm Hương, đẩy kính lên, trầm tư nói: "Minh hôn là điều cấm kỵ, không thiên sư chân chính nào làm điều như vậy. Dù sao thì nó cũng sẽ làm tổn hại đến công đức của bản thân. Hầu hết những người sẵn sàng nhận những đơn hàng này đều đang cố gắng đạt được điều gì đó và thường không phải người tử tế. Có người thấy gia đình này đang bị dính phải minh hôn, vì không muốn đắc tội với thiên sư đứng sau nên quay người rời đi.”

Không phải thiên sư nào cũng giống thiên sư ở Bạch Vân Quan.

Nhiều thiên sư chỉ coi đây là một công việc kiếm sống.

Khôn ngoan rút lui bảo vệ bản thân là điều bình thường. Không phải thiên sư nào cũng có thế lực lớn như Bạch Vân Quan chống lưng. Việc rời đi là điều dễ hiểu.

Tưởng sư huynh thờ dài.

“Vấn đề có thể được giải quyết là nhờ Tô Trầm Hương.” Anh ấy là đệ tử ưu tú của Bạch Vân Quan.

Nhưng không có cách trừ tà gọn gàng như Tô Trầm Hương.

Hơn nữa, Tưởng sư huynh còn phát hiện Tô Trầm Hương là cô gái rất tốt bụng.

Dù đang lái xe nhưng anh ấy vẫn không nhịn được mà mỉm cười rồi xoa đầu Tô Trầm Hương.

Tô Trầm Hương đang mải mê nhai socola thì cảm thấy đầu mình hơi nặng, cô ậm ừ gạt đi bàn tay của Tưởng sư huynh.

Trần Thiên Bắc ngồi ở hàng ghế sau, nhìn Tô Trầm Hương hoà hợp với người của Bạch Vân Quan, những cảm xúc vô cùng phức tạp dấy lên trong mắt anh.

Đã có lúc, cậu lo lắng bí mật của cô sẽ bị lộ.

“Anh sẽ thanh toán chi phí của gia đình nhà ông Tần sau.” Tưởng sư huynh đã hẹn thời gian trả số tiền Tô Trầm Hương khó khăn kiếm được rồi đưa cô về nhà.

Tô Trầm Hương về đến nhà. Cô nhảy xuống, lịch sự cảm ơn Tưởng sư huynh. Cô vội vàng đồng ý lời mời đi trừ tà với Tưởng sư huynh vào kỳ nghỉ kế tiếp. Sau khi hai người trao đổi thông tin liên lạc, Tưởng sư huynh lái xe rời đi.

“Không mời sư huynh vào nhà ngồi sao?”Ánh mắt Trần Thiên Bắc lạnh lùng nhìn Tô Trầm Hương đang cố gắng mở căng tin thứ hai.

“… Chắc chắn lần sau sẽ mời.” Tô Trầm Hương sợ phiền toái nhất, vậy nên nói cho có lệ.

Mặc dù cô và Tưởng sư huynh nhìn như tri kỉ của nhau nhưng thực ra... họ chỉ là những sư huynh sư muội đồng môn bình thường và cùng nhau trừ quỷ mà thôi.

Đừng quá nhiệt tình, mối quan hệ như này là quá tốt.

Cô ấy không thể giữ được.

“Đậu phụ thối!” So với Tưởng sư huynh thì đậu phụ quỷ mới là thứ mà cô không thể quên và không thể buông bỏ.

Tô Trầm Hương tan nát cõi lòng, ôm cặp sách cúi đầu.

Tuy bữa ăn không ngon nhưng cô không thể vứt đi, Tô Trầm Hương đã cố gắng sống sót cho đến ngày thứ bảy - ngày mà cô không phải đến trường và trốn ở nhà thưởng thức món bánh bao hấp kẹp với đậu thối bằng hai hàm răng.

Cô vừa ăn vừa trợn mắt, uống hết nửa thùng Coca cola trước khi ăn món đậu phụ thối. Trông đáng thương đến mức Tô Minh hiếm khi đến thăm còn cạn lời.

Tô Cường cảm thấy rất có lỗi với đứa nhóc này.

Ông đeo tạp dề vào làm món cánh gà chiên coca cola yêu thích của Tô Trầm Hương, làm một cách từ tốn.

Ông đang bận bịu ở trong bếp.

Lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.

Tô Trầm Hương nằm hấp hối trên sô pha, cảm giác trong miệng nồng nặc mùi đậu phụ thối, toàn thân mệt mỏi.

Tô Minh đứng dậy mở cửa.

“Xin lỗi, đây có phải là nhà của thiên sư Tô Trầm Hương không...Tô Minh?”

Ngoài cửa là một mỹ nhân tuyệt sắc đang nhìn anh ấy, cô ấy thốt lên!

Bình luận

Truyện đang đọc