SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Trần Thiên Bắc không định nói trước với cô.

Nếu không, cậu sợ rằng Tô Trầm Hương sẽ đi quá giới hạn, quay qua nói với cậu rằng mỗi ngày đều là sinh nhật.

Cậu nghĩ đến đứa trẻ đang ngày càng thèm ăn hơn, Trần Thiên Bắc không thể không nghĩ đến trường hợp cô thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.

Mỗi ngày đều là sinh nhật cô.

Mỗi ngày đều phải ăn một bữa tiệc lớn.

Cậu ngồi cạnh Tô Trầm Hương, nhìn cô đến cả thức ăn của người sống cũng không tha, hai gò má phồng lên như con chuột hamster, bận rộn, hì hục ăn không ngừng. Cậu cứ tiếp tục ngồi cạnh cô, uống nước trái cây là được rồi.

Hứa Phi nói chuyện với bọn họ thêm một lúc thì cậu ta chạy qua chỗ bạn học khác.

Cậu ta là người rất hoạt bát, mối quan hệ với bạn bè cũng không tệ, khác hoàn toàn phong cách u ám và cô độc như Trần Thiên Bắc. Trần Thiên Bắc nhìn Hứa Phi tràn đầy năng lượng, cậu hơi rũ mắt.

Những cô gái trẻ thường thích những nam sinh hoạt bát và tràn đầy nhiệt huyết như vậy.

“Mau ăn cơm đi. Nhà hàng này ngon thật!” Tô Trầm Hương nhìn thấy cậu không ăn thì vội vàng nói.

Cô lại gần nhìn cậu bằng đôi mắt tròn xoe.

Cô cũng không quan tâm đến Hứa Phi bên kia.

Đương nhiên, trong mắt cô, cậu quan trọng hơn, dù sao thì cô cũng phải quan tâm cậu có ăn cơm hay không.

Trần Thiên Bắc không thể giải thích được cảm giác kỳ lạ trong lòng mình là như thế nào.

Nhưng nhìn thấy Tô Trầm Hương quan tâm nhìn mình, khóe miệng cậu khẽ cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Vừa rồi là người đại diện…”

“Anh ta là người sống. Nhưng âm khí trên người quá nồng, chắc chắn có quan hệ với thiên sư. Lòng dạ còn rất nhỏ nhen.” Giới thiên sư này có rất nhiều chuyện kỳ quái, có một vài người có quan hệ mật thiết với thiên sư thì trên người họ cũng có cảm giác kỳ quái đó.

Cô ăn sạch lời nguyền trên người Hứa Phi là được rồi, không muốn truy cứu chuyện này nữa.

Tuy nhiên, cô vẫn lẩm bẩm, nhỏ giọng nói: “An Gia Gia từng ký hợp đồng với loại công ty này.” Cô không thích xen vào chuyện của người khác, cũng không quan tâm đến việc tai họa lần này sẽ khiến An Gia Gia gặp phải kết cục xui xẻo như thế nào.

Mặt khác, Lý Yên và Lâm Nhã ngồi một bên lắng nghe, Lâm Nhã cũng nói: “Đúng là danh tiếng của công ty giải trí Hoàn Vũ không được tốt lắm.”

“Sao lại không tốt?”

“Trước đây, công ty này từng đoạt các nghệ sĩ và chiếm tài nguyên của công ty khác.” Vừa rồi Lâm Nhã nghe Hứa Phi nói đã ký hợp đồng với công ty giải trí Lâm Thị nhưng cô không nghĩ rằng cậu ta lại ký với công ty giải trí của nhà mình.

Nhưng đây là chuyện công việc, Lâm đại tiểu thư chưa từng nghĩ đây là chuyện duyên phận gì nhưng cô ta nhớ tới một số chuyện của công ty giải trí Hoàn Vũ mà Lâm tổng đã nói với mình, cô ta cười khẩy: “Cô ta cũng chỉ có thể ký hợp đồng với loại công ty giải trí Hoàn Vũ thôi. Trước đây cô ta từng đẩy đồng nghiệp ngã xuống cầu thang, Lâm Thị đã thanh lý hợp đồng với cô ta. Các công ty trong ngành giải trí nhìn hành động của Lâm Thị cũng không sẵn lòng ký hợp đồng với cô ta đâu.”

Cũng chỉ có Hoàn Vũ không kiêng kỵ gì cả mới không quan tâm đến việc sẽ đắc tội công ty giải trí Lâm Thị mà ký hợp đồng với An Gia Gia.

Tô Trầm Hương nghe kể mà đau cả đầu.

Cô… muốn yên tĩnh ăn một bữa cơm thôi mà.

Nhưng Lâm Nhã nói xong chuyện này thì cũng không nói thêm gì nữa.

Cô ta nhìn đồng hồ, lại thấy bên ngoài trời đã tối thì lập tức gọi điện thoại cho Lâm tổng.

Điện thoại đang ngoài vùng phủ sóng.

Lâm Nhã nhíu mày.

Bây giờ, mạng viễn thông đã phát tín hiệu phủ rộng toàn quốc nên các địa điểm xa xôi cũng có thể nhận được điện thoại. Hơn nữa, cha cô ta hôm nay không đi công tác, ở nhà chờ cô ta về, sao lại ngoài vùng phủ sóng được chứ?

Nghĩ lại một chút, mặc dù biệt thự của nhà họ Lâm ở ngoại thành nhưng cũng không phải là vùng sâu vùng xa, trong lòng Lâm Nhã thầm trách tín hiệu điện thoại không ổn định rồi lại tiếp tục gọi. Vẫn là ngoài vùng phủ sóng, cô ta cảm thấy hơi bực bội.-

Dù sao thì cô ta cũng là một đại tiểu thư chính hiệu.

Khi phát hiện không gọi được điện thoại thì lập tức cảm thấy không vui, cảm thấy dịch vụ của công ty viễn thông bây giờ không tốt.

“Vậy tôi về trước đây.” Điện thoại không liên lạc được, cô ta lo lắng Lâm tổng ở nhà sẽ không biết chính xác thời gian mình về nên đứng dậy nói.

Cô ta chuẩn bị về thì Tô Trầm Hương cũng chuẩn bị về.

“Để tôi tiễn các cậu.” Hứa Phi nhìn thấy bọn họ phải đi thì vội vàng đi tới nói.

Cậu ta đã sắp xếp xe đợi sẵn ở ngoài.

Bởi vì hôm nay cậu ta là người đưa mọi người ra ngoài nên buổi tối phải chuẩn bị xe, rồi đưa từng bạn học đến cửa thì mới yên tâm được.

Mặc dù bây giờ bên ngoài đèn điện đã sáng rực rỡ, sáng như ban ngày nhưng cậu ta vẫn phải sắp xếp xe đưa mọi người về.

Đối với việc quan tâm bạn bè như thế này, Tô Trầm Hương cảm thấy cũng được. Cô nói cảm ơn rồi cùng mọi người đi ra khỏi nhà hàng.

Hứa Phi đích thân đưa bọn họ ra xe, nhìn thấy xe rời đi, lúc này cậu ta mới yên lòng trở về. tiếp tục cuộc vui với các bạn học khác.

Tô Trầm Hương đang ngồi trong xe thương vụ rộng rãi, nhìn Lâm Nhã bên trái, lại nhìn Trần Thiên Bắc xụ mặt bên phải.

Không khí trong xe yên tĩnh đến mức cô cảm thấy mình không thể chịu nổi bầu không khí đè nén này.

Lý Yên và Vương Lập Hằng cũng im lặng, không nói chuyện.

Bên trong xe thương vụ, tài xế không dám nói gì, ngay cả đám thiếu gia, tiểu thư cũng yên tĩnh trong chuyến xe đang di chuyển trong thành phố này.

Sau khi đưa Lý Yên và Vương Lập Hằng về nhà, Tô Trầm Hương quay qua nhìn Lâm Nhã.

Theo lộ trình thì Tô Trầm Hương sẽ về nhà trước, sau đó đến Trần Thiên Bắc và Lâm Nhã.

Nhưng nhìn không khí ngột ngạt giữa Trần thiếu và Lâm tiểu thư, Tô Trầm Hương với tấm lòng nhân hậu của lệ quỷ, cô nghĩ một chút đến anh tài xế trẻ tuổi đẹp trai đang làm việc trong bầu không khí khó chịu này, cô thân thiết nói với anh tài xế đang không dám nói gì: “Làm phiền anh đưa bọn em đến biệt thự ở ngoại thành trước đi ạ.”

Cô chuẩn bị đưa Lâm Nhã về nhà trước.

Giọng điệu thân thiết của cô khiến tài xế cảm thấy nhẹ nhõm, anh ấy vội vàng đồng ý.

Lâm Nhã sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cô.

Trong chốc lát, khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, hừ một tiếng.

“Về nhà tôi trước cũng được. Đúng lúc cha tôi có chuyện muốn nói với cậu. Nếu được thì cậu, cậu ở lại nhà tôi một đêm cũng không sao.” Quả nhiên cô ta không quen với việc giữ bạn bè ở lại nhà, mặc dù giọng điệu tràn đầy mong đợi nhưng lời nói vẫn rất kiêu ngạo.

Tô Trầm Hương khách sáo từ chối và cảm ơn lời mời của cô ta… Cô không muốn ở lại biệt thự của nhà họ Lâm một chút nào, càng không muốn để cha cô một mình ở nhà.

Trên đường xe thương vụ đi đến nhà họ Lâm tương đối ít xe, Tô Trầm Hương gác cằm lên cửa sổ xe, thở dài.

Lúc trước, chính là ở trên quốc lộ này, anh cô đã đón cô về.

Thật ra, con đường này hơi vắng vẻ.

Ngày đó, cô bị Từ Lệ đuổi ra khỏi nhà, lang thang đi đến quốc lộ này, đợi rất lâu mới đợi được Tô Minh đến đón mình. Không biết có phải do trời mưa to nên ít xe đi lại hay như thế nào, dù sao lúc đó cũng không có chiếc xe nào chạy qua cả.

Bây giờ cô đang cầm điện thoại, vừa gọi điện cho Tô Cường báo rằng cô sắp về đến nhà, vừa nhìn chiếc xe đang chạy trên con đường ngoằn ngoèo.

Lâm Nhã lại gọi điện cho Lâm tổng.

Điện thoại vẫn không liên lạc được.

Điện thoại của cô ta cũng không có sóng.

Ngược lại, điện thoại của Tô Trầm Hương lại có thể gọi được, cô đang vui vẻ nói chuyện với Tô Cường, sau khi nghe tin Tô Cường chuẩn bị đồ ăn khuya cho cô thì vui vẻ cúp máy.

Cô ta nhìn chiếc điện thoại cao cấp vài chục nghìn tệ trên tay, rồi quay qua nhìn điện thoại di động vài nghìn của Tô Trầm Hương, nhất thời, Lâm đại tiểu thư cảm thấy nghi ngờ nhân sinh.

Đầu năm nay, điện thoại nghìn tệ có chất lượng tốt vậy sao?

“... Cậu cho tôi mượn điện thoại một chút, tôi gọi cho cha tôi.” Cô ta lắp bắp nói.

Nhân tiện, cô ta nhét điện thoại khảm kim cương tinh xảo của mình vào cặp sách.

Cô ta phải dùng một cái điện thoại vài nghìn tệ để gọi.

Tô Trầm Hương hào phóng cho cô ta mượn.

Lâm Nhã im lặng, không lên tiếng mà cầm lấy điện thoại của cô, rồi gọi cho Lâm tổng.

Lần này, có lẽ do điện thoại vài nghìn tệ thực sự dùng tốt, cứng cáp, bền bỉ nên đã gọi được. Trong điện thoại truyền đến giọng nói mệt mỏi của Lâm tổng, ông ấy chậm rãi hỏi: “Tiểu Hương? Con tìm Tiểu Nhã sao?”

Nghe giọng nói của ông ấy là biết ông ấy đang rất mệt mỏi, chắc là do công việc quá bận rộn, Lâm Nhã chuẩn bị đáp lời thì ông ấy tiếp tục nói: “Hình như Tiểu Nhã vẫn đang ăn cơm nên có lẽ không nhận được điện thoại của con.”

Lời nói kỳ quái này khiến Lâm Nhã ngạc nhiên, cô ta hỏi: “Cha, cha nói gì vậy?”

Cô ta còn chưa về nhà mà.

Sao Lâm tổng lại nói với Tô Trầm Hương là mình đang dùng cơm chứ?

Cô ta cũng không có nhu cầu nghe tung tích của mình đâu.

Cha cô ta không thể nói dối được.

“... Tiểu Nhã?” Ở đầu bên kia điện thoại, Lâm tổng ngạc nhiên thốt lên.

“... Sao cha lại nói linh tinh với Tô Trầm Hương…” Lâm Nhã đang định phàn nàn với ông ấy thì đột nhiên một giọng nói kinh ngạc truyền từ đầu bên kia: “Con và Tô Trầm Hương đang ở cùng nhau à? Vừa rồi người giúp việc mới nói với cha là con về rồi, đang ở dưới tầng ăn cơm… Vậy để cha xuống xem sao.”

Lời nói của ông ấy kỳ lạ đến mức không thể lý giải được, trong phút chốc, Lâm Nhã nghe cũng không hiểu gì, cô ta bắt đầu cảm thấy hoang mang, một cơn ớn lạnh đã chạy dọc sống lưng cô ta.

Trong xe thương vụ rất ấm áp nhưng trên trán Lâm Nhã lại đổ mồ hôi lạnh.

Cô ta không biết mình bị làm sao nữa.

Nhưng giây phút này, cô ta chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt một cách không thể hiểu nổi.

“Cha đừng đùa con như vậy chứ. Con chưa về nhà mà.”

Nhưng Lâm Nhã còn chưa nói xong thì Lâm tổng giống như muốn nói gì đó, cô ta nghe thấy tiếng bước chân nhốn nháo từ đầu bên kia điện thoại.

Điện thoại đột nhiên bị tắt máy.

Rất nhanh sau đó, Lâm tổng đã gửi một tin nhắn ngắn vào điện thoại của Tô Trầm Hương.

“Đừng về nhà”.

Ngắn gọn, vội vàng, ngay cả một dấu chấm câu cũng không có thời gian để gõ.

Lâm Nhã cảm thấy vô cùng lo lắng.

Cô ta vội vàng cầm điện thoại lên và gọi lại.

Lần này đã không gọi được nữa.

“Sao vậy?” Tô Trầm Hương nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Lâm Nhã, cô nghiêng người về phía trước nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô ta, tò mò hỏi.

Mặc dù chuyện này nghe có vẻ quỷ dị đến mức người ta khó tin nhưng lúc này Lâm Nhã không nhịn được ngẩng đầu lên, căng thẳng nói với người duy nhất nghe mình nói chuyện: “Tôi không gọi điện được cho cha tôi nữa.”

Lâm Nhã thấy Tô Trầm Hương cảm thấy việc không gọi điện được chẳng phải chuyện gì to tát, cô ta mím môi, kể lại chuyện kỳ quái Lâm tổng vừa nói cho Tô Trầm Hương, hy vọng cô có thể suy nghĩ một chút xem rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra.

“Cha tôi nói người giúp việc nhìn thấy tôi đã về nhà. Nhưng rõ ràng tôi…”

Rõ ràng cô vẫn luôn ở cùng với Tô Trầm Hương, bọn họ vẫn đang ở trên đường.

“Lâm tổng nói người giúp việc nhìn thấy cô đã về đến nhà và đang ở nhà ăn cơm à?” Tô Trầm Hương trầm ngâm nói.

Lâm Nhã ra sức gật đầu.

“Điện thoại của cô không gọi điện được cho ông ấy, luôn ngoài vùng phủ sóng đúng không?” Tô Trầm Hương suy nghĩ một chút rồi nói với Lâm Nhã: “Dùng điện thoại của cô gọi lại cho Lâm tổng đi.”

Mặc dù không biết ý của cô là gì nhưng Lâm Nhã vẫn lấy điện thoại của mình ra gọi điện cho Lâm tổng. Rất nhanh, điện thoại đã vang lên lời nhắc nhở lạnh lùng đang ngoài vùng phủ sóng.

“Chỉ điện thoại của cô mới có thể gọi được.”

“Điện thoại của tôi khác mà.” Điện thoại trong tay lệ quỷ sao có thể giống với điện thoại của người bình thường chứ.

Đừng nói Lâm tổng đang ngoài vùng phủ sóng.

Cho dù Lâm tổng ở ngoài mặt trăng, chỉ cần cho cô ăn cơm no, tín hiệu điện thoại của cô cũng có thể truyền tới tận trời cao.

Nghe đến đây, Tô Trầm Hương đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khó trách trên người Lâm Nhã lại có âm khí nhàn nhạt.

Chẳng lẽ Lâm tổng đụng phải quỷ rồi sao?

Nhưng may mắn là cô đã đưa Lâm Nhã về nhà, nếu không, Lâm Nhã trở lại biệt thự của nhà họ Lâm rồi nhìn thấy một “Lâm Nhã” khác thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Tô Trầm Hương không nhịn được, lén lút ợ nhẹ một tiếng, cô dựa sát vào Trần Thiên Bắc vẫn luôn im lặng, nhỏ giọng nói: “Bất ngờ thật, đưa người về nhà thôi mà vẫn có thu hoạch ngoài ý muốn!”

Đúng là làm quỷ hiền lành không sai mà.

Quả nhiên, sống tốt sẽ được đền đáp xứng đáng.

Bình luận

Truyện đang đọc