SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Cậu ɕảɷ ŧɦấy đầu mình đau như búa bổ.

Vì cuộc sống quá mức khắc nghiệt nên từ lâu cậu đã không thể đồng cảm hay quan tâm đến người nào khác.

Nhưng cô bé này lại dễ dàng bị lừa như vậy, nếu cứ tùy tiện thả ra ngoài xã hội thì chẳng khác nào là đang phạm tội.

“Tôi sẽ trả tiền cho cậu.” Cậu ðột nhiên nói.

“Hả?”

“Mỗi lần đuổi quỷ xong, bùa hộ mệnh trên người tôi có thể giữ được tầm bốn hoặc năm ngày để che giấu mùi hương trên cơ thể.”

Trần Thiên Bắc vuốt ve mấy tấm bùa hộ mệnh được chế tạo thành các loại phụ kiện khác nhau trên người mình, cụp mắt nhìn Tô Trầm Hương, từ tốn nói:

“Sau này, ngoài những lúc gặp phải lệ quỷ hung ác, tôi sẽ đến Bạch Vân Quan xin trợ giúp, còn lại thì sẽ nhờ tới cậu.”

Hơn nữa, cậu còn giữ một vài lời trong lòng, chưa tiện nói ra.

Tô Trầm Hương diệt quỷ còn nhanh gọn hơn cả Bạch Vân Quan.

Phải nói là vô cùng sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào còn sót lại trên cơ thể cậu... Âm khí của lệ quỷ bị loại bỏ triệt để, khiến cơ thể hoàn toàn trở nên nhẹ nhõm, từ trước đến nay, cậu chưa từng có ɕảɷ giác này.

Tô Trầm Hương nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ, trong lòng ɕảɷ ŧɦấy lệ quỷ càng hung ác thì sẽ càng thơm ngon hơn.

Nhưng suy cho cùng thì thời gian cô và Trần Thiên Bắc quen nhau cũng chưa được bao lâu, có lẽ cậu vẫn còn chút phân vân rằng không biết có liên lụy gì đến bản thân hay không, thời gian còn nhiều.

Qua một khoảng thời gian sau, cậu sẽ nhận ra cô là lựa chọn tốt nhất.

Cô 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ nói: “Được, đợi năm ngày nữa tôi sẽ lại… diệt quỷ cho cậu.”

Ba gói mì giòn này khá to, như vậy thì cô có thể ăn thỏa thích rồi.

Hơn nữa, đến lúc đó sẽ còn có thêm nhiều lệ quỷ mới được đưa tới trước cửa nhà cô hơn. Tô Trầm Hương chợt nhận ra, cuộc sống hiện tại của mình thật hạnh phúc, có thể tùy ý ăn bất cứ thứ gì mà mình muốn.

Tất cả những việc này đều là nhờ gặp được Trần Thiên Bắc.

Tuy vẫn còn xa lạ nhưng giờ đây trong lòng Tô Trầm Hương, cậu đang chiếm vị trí số một, cô rất lo cho sức khỏe của cậu, quan tâm hỏi: “Vậy mấy ngày này cậu nhớ ăn uống đầy đủ nhé, phải ăn thật no, thân thể khỏe mạnh thì mới có thể chống lại được lệ quỷ.”

ཞõ ཞàŋɠ là cô đang quan tâm đến cậu nhưng theo bản năng mách bảo, Trần Thiên Bắc lại ɕảɷ ŧɦấy dường như ánh mắt cô nhìn mình có chút kỳ lạ.

Thiên sư.

Ít nhiều đều sẽ có điểm kỳ lạ.

Huống chi lại không biết thứ hoang dã này xuất thân từ đâu.

Trần Thiên Bắc "Ừm" một tiếng rồi lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Tô Trầm Hương 𝖛𝖚𝖎 𝖛ẻ đưa điện thoại di động cho cậu, hai người lưu lại ID Wechat của nhau.

“Sau này chúng ta cũng tiện liên lạc hơn.”

“Gửi cho tôi số tài khoản ngân hàng của cậu.”

"Để làm gì?" Tô Trầm Hương nghi ngờ hỏi.

“Cậu giúp tôi diệt quỷ, đương nhiên tôi sẽ phải tiền cho cậu.” Trần Thiên Bắc kiên nhẫn giải thích với tiểu thiên sư thiếu kinh nghiệm này, ðột nhiên nhíu mày hỏi: “Anh của tôi vẫn chưa nói cho cậu biết là thiên sư nhận việc sẽ được trả tiền sao?”

Không thể nào.

Tuy anh họ là gian thương nhưng lại là người hào phóng, từ trước đến nay chưa bao giờ lợi dụng người khác. Tô Trầm Hương chắc chắn phải biết diệt quỷ sẽ được trả phí chứ.

Anh ấy không thiếu tiền, cũng sẽ không đi lừa gạt Tô Trầm Hương chỉ vì cô không biết gì.

“Tôi không cần tiền.”

“Cô gái này, cậu bị ngốc à?”

“Còn nữa, cảm ơn cậu nhé.” Tuy cô không sợ phiền toái nhưng hiện tại bản thân đang là một người sống, có người nhà ràng buộc. Trong lòng Tô Trầm Hương hiểu rõ Trần Thiên Bắc tự xử lý những chuyện về hạng mục Trung Hoàn lần trước là để bảo vệ cô.

Cũng chính là bảo vệ người nhà của cô.

Cô không sợ những thiên sư lòng dạ độc ác kia nhưng cha cô, anh trai cô, còn có những người thân của cô ở thị trấn nhỏ đều chỉ là những người bình thường.

Thân là lệ quỷ, sẽ không biết sợ hãi, không bị kìm hãm.

Nhưng hiện tại cô lại là một người sống, gia đình vẫn là một sợi dây liên kết khó lòng chặt đứt.

Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy mình ðột nhiên hiểu thêm được nhiều đạo lý hơn.

Cô... không nên lúc nào cũng tùy hứng, dửng dưng trước mọi việc.

Bây giờ cô đã có những mối ràng buộc, có người để bảo vệ, phải thận trọng hơn, không thể lúc nào cũng vô tâm như vậy.

Cô đưa tay sờ gói mì giòn trong túi, Tô Trầm Hương nghiêm túc nói với Trần Thiên Bắc: “Còn nữa, cảm ơn cậu.”

Nhờ có lời nhắc nhở của Trần Thiên Bắc mà cô mới nhận ra bản thân hiện tại đã không còn là một lệ quỷ nữa rồi.

Cô tùy ý gây chuyện, anh trai vẫn luôn không nói lời nào, dung túng cho cô.

Nhưng cô không nên vì sự dung túng của người thân mà việc gì cũng không biết kiêng nể.

Hiện tại, nếu đã trở thành người sống thì phải tập hòa nhập với lối sinh hoạt của người sống, hiểu được cách đối nhân xử thế của người sống, còn phải biết đặt mình vào vị trí của người nhà để cân nhắc mọi chuyện.

Lần này, Trần Thiên Bắc không lên tiếng.

Cậu không thể hiểu được tại sao Tô Trầm Hương lại phải cảm ơn mình.

Nhưng Tô Trầm Hương lại nghiêm túc nói: “Tôi không chỉ muốn cảm ơn cậu trong chuyện hạng mục kia mà cậu còn dạy cho tôi biết rằng bản thân mình cần phải cẩn thận trong mọi việc, từ lời nói cho đến hành động. Còn việc này thế nào, việc kia ra sao…”

Cô gãi chiếc đầu nhỏ, có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn nói: “Những lời cậu nói, đối với tôi đều rất quan trọng. Tôi còn có cha, có anh, có bà, có bác… bọn họ còn quan trọng hơn nhiều so với tiền bạc. Sau này nếu muốn diệt quỷ, tôi sẽ không lấy tiền thù lao của cậu, chỉ cần cậu giao bọn lệ quỷ đó cho tôi là được.”

Vào giây phút này, cô ɕảɷ ŧɦấy bản thân đã học hỏi thêm được nhiều điều.

Vậy nên, sao cô có thể vừa ăn cơm ở căng tin mà còn bắt căng tin phải trả tiền nữa chứ?

Làm vậy có phải là xảo quyệt quá không?

“Không được.” Trần Thiếu giàu có độc tài từ chối sự miễn phí này.

“Cứ quyết định vậy đi, đừng nhờ người khác diệt quỷ cho cậu đấy, nếu không thì tôi sẽ nguyền rủa cậu.” Tô Trầm Hương sợ căng tin bị cướp mất nên uy hiếp một chút. Cô lắc điện thoại di động trong tay, nói với Trần Thiên Bắc: “Tôi nhớ mùi của cậu rồi. Nếu cậu không đến tìm tôi thì tôi sẽ đến tìm cậu.”

Lời đe dọa đáng sợ như vậy, nếu là do bọn xã hội đen nói ra, hẳn sẽ vô cùng đáng sợ, ɕảɷ giác ấy khiến cho người ta phải lập tức dọn đi ngay trong đêm.

Nhưng nó lại được thốt ra từ một cô bé trắng trẻo non nớt như thế này…

Khuôn mặt của Trần Thiên Bắc hơi méo đi.

Cậu lựa chọn im lặng.

“Còn nữa, cho dù không thể nhìn thấy cậu thì tôi cũng vẫn còn nhớ rất rõ người nhà của cậu. Trần tổng là anh trai của cậu đúng không? Nếu không tìm được cậu thì tôi sẽ đi tìm anh trai của cậu.”

Cô bé xinh ðẹp nói ra những lời đe dọa đáng sợ, sau khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai không lên tiếng thì hài lòng hả dạ, cô ðột nhiên nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt sáng ngời nói:

“Trần tổng nói là cậu cũng sẽ nhập học ở Tín Đức phải không? Ồ! Vậy chúng ta học cùng trường rồi.” Cô chắp hai tay trước ngực tạo thành hình chữ thập (十), ánh mắt mong đợi, thành kính nói: “Hy vọng hai chúng ta sẽ được học cùng lớp.”

Khóe miệng Trần Thiên Bắc bắt đầu co giật.

Đối mặt với ánh mắt sáng rực của Tô Trầm Hương, cậu bỗng ɕảɷ ŧɦấy ba năm cấp ba của mình sợ là sẽ có chuyện.

Nhưng không hiểu sao, khóe miệng cậu lại hơi cong lên.

“Tôi không thường xuyên đến lớp.” Vì thể chất đặc biệt nên cậu rất ít khi đến trường vì sợ liên lụy đến những người khác.

Mỗi lần đến trường đều là sau khi trừ quỷ vài ngày, lúc ấy, bùa hộ thân vẫn còn có thể áp chế được âm khí trên người cậu thêm mấy ngày.

Nhưng thời gian có thể đi học của cậu trải qua rất ngắn ngủi.

“Tôi biết mà, sau này chẳng phải đã có tôi rồi sao.” Trần Thiên Bắc lo lắng trên người mình có lệ quỷ nhưng Tô Trầm Hương sẽ để cho lệ quỷ hại người được sao?

Bọn chúng đều sẽ nhanh chóng biến thành lương thực dự trữ của cô mà thôi.

Cô ghi nhớ kỹ thời điểm cho lần trừ quỷ tiếp theo của Trần Thiên Bắc, cất chiếc bùa hộ mệnh làm bằng ngọc trắng mà Trần Thiên Bắc đã đưa cho mình, ôm túi xách, chuẩn bị trở về nhà ăn một bữa thật xa xỉ... Chỉ cần cho thêm bánh mì vào trong mì, sau đó ăn kèm với một ít kẹo râu rồng nữa, vậy thôi là hạnh phúc lắm rồi.

“Vậy cậu làm việc đi, tôi đi đây.” Nói rồi, cô nhanh chân bỏ chạy.

Bóng lưng mảnh mai nhanh chóng biến mất trong tia nắng ấm áp.

Đến cũng nhanh mà đi cũng vội, hệt như một giấc mơ vậy.

Trần Thiên Bắc vẫn yên lặng như trước, đứng trong bóng râm của luống hoa, nhìn theo bóng lưng của Tô Trầm Hương đang dần dần biến mất.

“Đi học.” Giống với hoạt động đi học của một học sinh trung học bình thường, có lẽ cũng là một điều đáng để mong đợi.

Ít nhất, cậu cũng sẽ không nói chuyện lạnh lùng với người khác chỉ vì không muốn bọn họ tiếp xúc với mình, thậm chí cậu còn đấm nhau với mấy tên chuyên gây sự trong trường mà cậu không vừa mắt, chỉ để cho bọn chúng cách xa cậu ra một chút.

… Nhớ lại thì, bởi vì cậu đã đánh ngã mấy tên đầu sỏ thường xuyên khiêu chiến với mình, còn không cho phép ai ngồi cùng bàn, trong phạm vi nửa mét tính từ bàn học của cậu cũng chẳng ai được đặt mông ngồi xuống, cho nên vào thời điểm học cấp hai, cậu được mọi người phong cho cái danh trùm trường, khóe miệng Trần Thiên Bắc lại co giật.

Thật ra, cậu chẳng phải là trùm trường gì cả.

“Tiểu Bắc, hiện giờ sư bá của anh đang rảnh, chúng ta đi qua để sư bá xem cho nhé... Hả?"

Chàng trai trẻ mặc đồng phục cảnh sát chạy đến tìm cậu, mới vừa nhìn thấy Trần Thiên Bắc, anh ấy ðột nhiên kinh ngạc.

“Ba con lệ quỷ ở trên người cậu đâu cả rồi?”

“Trương sư huynh, mong anh giúp em một việc.” Trần Thiên Bắc không trả lời mà ðột nhiên nói.

“Có chuyện gì gấp à?” Trần Thiên Bắc và Bạch Vân Quan đã chơi với nhau từ nhỏ, cũng xem như nhìn nhau lớn lên, coi cậu giống như em trai mình vậy.

Tuy rằng đang mang trong lòng mối nghi hoặc về chuyện lệ quỷ trên người cậu ðột nhiên biến mất, ngay đến âm khí hung hãn của lệ quỷ có thể làm ô nhiễm đến khí huyết con người cũng đã bay biến hoàn toàn, cứ như thể chúng chưa từng tồn tại, nhưng anh ấy càng quan tâm đến điều mà Trần Thiên Bắc sắp muốn nói hơn.

“Em có một người bạn là thiên sư, hiện tại vẫn chưa có môn phái.” Trần Thiên Bắc vừa đi cùng chàng trai trẻ mặc đồng phục cảnh sát về phía bệnh viện vừa nói:

“Cậu ấy xuất thân bình thường, không biết nhiều phép tắc, có hơi ngốc nghếch, anh giúp em ghi tên cậu ấy dưới danh nghĩa của Bạch Vân Quan, em sẽ thay cậu ấy góp tiền nhang đèn, ít nhất cũng giúp cho cậu ấy có một chỗ dựa.”

Bạch Vân Quan có thể được coi là môn hộ lớn* của các thiên sư tại Trung Quốc, thường xuyên qua lại thân thiết với nhiều tổ chức cấp cao, được coi là thâm căn cố đế trong giới thiên sư, hễ là thiên sư thì nhất định đều sẽ nể mặt Bạch Vân Quan.

* Cửa lớn trong nhà, chỗ hiểm, gia thế. Trong ngữ cảnh trên chúng ta sẽ dùng với ý nghĩa là gia thế.

Nếu như Tô Trầm Hương có thể đặt dưới danh nghĩa của Bạch Vân Quan, cho dù không phải là đệ tử thực thụ của Bạch Vân Quan nhưng chỉ cần có tên trong đó thì cũng có thể được xem là người của Bạch Vân Quan rồi.

Người nào muốn động đến cô thì trước hết vẫn cần phải dè chừng thế lực của Bạch Vân Quan đứng sau lưng cô.

Đối với cô mà nói thì đây là một sự bảo hộ không tệ chút nào.

Đương nhiên, Bạch Vân Quan đã cung cấp sự bảo hộ cho cô thì tất nhiên phải thu phí bảo hộ… Phí ghi danh.

Nếu đã ghi tên mình dưới danh nghĩa của Bạch Vân Quan thì mỗi khi cô nhận được một đơn hàng, đều sẽ phải chia lại cho Bạch Vân Quan một phần năm tiền thù lao.

“Cậu trả tiền à... Là thiên sư như thế nào vậy? Tiểu Bắc, cậu biết đấy, cho dù chỉ là ghi danh tạm thời thì chỗ bọn anh cũng sẽ kiểm tra rất nghiêm ngặt.”

Không phải thiên sư nào cũng có đủ tư cách để được ghi danh vào Bạch Vân Quan.

Cũng không phải là do năng lực tốt hay xấu.

Mà là do tính cách.

Phải là một thiên sư lương thiện mới được Bạch Vân Quan che chở, bảo hộ.

“Em biết, trước tiên anh cứ ghi tên cậu ấy vào đi đã, đợi khi nào có thời gian, em sẽ dẫn cậu ấy đến gặp sư bá.” Trần Thiên Bắc đổi chủ đề, hỏi: “Nghe nói hôm nay anh đến hiện trường án mạng à? Thực sự có Tụ Âm trận sao?”

Hôm nay, cơ thể của cậu không bị lệ quỷ ăn mòn, tinh thần trở nên phấn chấn hơn, cũng sẵn lòng nói nhiều hơn một chút.

Mặc dù thanh niên mặc đồng phục cảnh sát ɕảɷ ŧɦấy hôm nay đứa em trai vẫn luôn quái gở của mình trở nên hoạt bát hơn đôi chút nhưng khi nhắc đến vấn đề này, anh ấy thở dài nói:

“Không chỉ có Tụ Âm trận, anh còn nhìn thấy cả nữ quỷ nữa. Nói đến cũng thật kì lạ, trước kia những nữ quỷ này nhìn thấy chúng ta đều sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy, vậy mà lần này cô ta lại tin tưởng anh, còn chạy đến kêu oan với anh nữa.”

“Lạ thế? Lệ quỷ mà lại chịu tin tưởng thiên sư sao?’

“Cô ta nói, cô ta tin vào thứ này trên người anh.” Chàng trai trẻ chỉ vào bộ đồng phục cảnh sát mình đang mặc, trên môi nở nụ cười dịu dàng.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì, cô ta có gì cũng đều khai ra hết. Trong cục đã căn cứ vào manh mối mà cô ta cung cấp, phát lệnh truy nã, ảnh chụp cũng đã có rồi, tên sát nhân đó chạy không thoát nổi đâu.”

Vừa nói, sắc mặt của người thanh niên dần dần trở nên nặng nề, anh ta nghiêm nghị nói:

“Hôm nay anh đến đây gặp sư bá cũng bởi vì chuyện này. Thủ đoạn thật tàn nhẫn, dùng toàn bộ các hộ dân trong cả một toà nhà để nuôi quỷ. Chuyện điên rồ như thế này, trước kia anh chưa từng thấy qua. Vả lại…”, anh ta dừng lại, vừa nghi ngờ vừa lẩm bẩm:

“Bên trong Tụ Âm trận không hề có chút âm khí nào, sạch sẽ quá mức, không biết đã đi đâu hết rồi, dù là chỉ là một tia mỏng manh cũng không còn…”

Cho dù trận pháp có bị phá hủy thì xung quanh chắc hẳn vẫn sẽ còn ít nhiều dấu vết của âm khí còn sót lại.

Nhưng Tụ Âm trận tại hiện trường án mạng lại không hề có âm khí, sạch sẽ hệt như một khúc xương bị chú chó nhỏ cẩn thận gặm sạch.

Không, nó thậm chí còn sạch sẽ hơn thế.

Nghe những lời lẩm bẩm của sư huynh bên cạnh mình, hiện đang là Trưởng phòng đặc vụ của đồn cảnh sát, sắc mặt của Trần Thiên Bắc có chút sâu xa khó hiểu.

Anh vô thức sờ lên chiếc cổ thon dài của mình.

… Cũng rất sạch sẽ…

Bình luận

Truyện đang đọc