SUNG SƯỚNG BÊN ĐẠI LÃO - PHI DỰC

Chẳng trách con lệ quỷ đó lại mới toanh.

Thì ra là mới nuôi.

Tô Trầm Hương bỗng nhiên hiểu ra.

“…Người đàn ông đó đã được thả ra.”

“À, cậu đang nói về người nhà họ Trần đó à?” Tô Trầm Hương nhìn khuôn mặt của Trần Thiên Bắc, biết rằng cha anh, người bị nguyền rủa đã được thả ra.

Trong những trường hợp như thế này, người đàn ông đó hoàn toàn có thể chối bỏ mọi liên quan.

Cho dù ông ta trông có vẻ kỳ lạ, thậm chí còn biết mắt của biệt thự là một tấm gương nhưng không có bằng chứng nào cho thấy ông ta đã tiếp xúc với kẻ nuôi quỷ.

Nhìn sắc mặt của Trần Thiên Bắc, có thể thấy kẻ nuôi quỷ đã không khai ra cha của Trần Thiên Bắc.

Vì không có bằng chứng, Bạch Vân Quan cũng không phải là một tổ chức thực thi pháp luật, càng không thể giam giữ và thẩm vấn người khác, nên việc cha của Trần Thiên Bắc được thả ra cũng là điều dễ hiểu.

Mặc dù có thể nghĩ đến điều này nhưng Tô Trầm Hương vẫn có cùng suy nghĩ với Trần Thiên Bắc.

“Chắc chắn là “con hàng” đó có điều mờ ám!”

Mặc dù khuôn mặt của Trần Thiên Bắc trở nên u ám nhưng cũng vì từ " con hàng" mà khóe miệng cậu co giật một cái.

“Ông ta tên là Trần Đường.”

“Ồ.” Tô Trầm Hương không quan tâm chút nào.

Cô hoàn toàn không quan tâm đến người cha cặn bã của Trần Thiên Bắc.

Nhìn thấy cô không có hứng thú, Trần Thiên Bắc không nói về chuyện cha mình nữa. Quan trọng hơn là cậu muốn thông báo cho Tô Trầm Hương biết rằng kẻ nuôi quỷ này là một người hoạt động độc lập, hiện tại đã bị bắt giữ: “Ông ta không có đồng bọn, cũng không có thế lực, cô không cần phải lo lắng về việc bị trả thù.”

Tô Trầm Hương có ràng buộc ở thế tục, có người thân, chắc chắn sẽ lo lắng loại kẻ độc ác, coi mạng người như cỏ rác kia sẽ gây rắc rối cho gia đình mình.

May mắn thay, kẻ nuôi quỷ kia vốn là một kẻ sống đơn độc, có thù oán khắp nơi, ngay cả khi bị bắt bây giờ, ông ta cũng không thể làm gì.

Ông ta đã giết nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Tô Trầm Hương lại hừ lạnh một tiếng.

Theo cô, loại người dùng việc làm hại người khác để nuôi quỷ như vậy nên bị giết chết ngay lập tức.

Tuy nhiên, luật pháp quốc gia vẫn còn hiệu lực, nên hiện tại vẫn nên để quốc gia xét xử ông ta.

Đây là sự kiên định của Tô Trầm Hương.

Trần Thiên Bắc chỉ đáp lại một tiếng ngắn gọn.

Thấy cậu không quan tâm, Tô Trầm Hương đột nhiên rón rén tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đang không vui sao? Sao mặt lại khó coi thế?”

Trần Thiên Bắc nheo mắt nhìn cô.

“Hay là tôi đưa ra một cách khác cho cậu nhé.” Trần Thiên Bắc ɕảɷ ŧɦấy không vui có lẽ là vì không có ai truy cứu trách nhiệm của Trần Đường.

Tô Trầm Hương lo lắng đảo mắt, sợ rằng nếu Trần Thiên Bắc không vui thì bữa ăn của mình cũng sẽ không ngon lành. Nén giữ cảm xúc, cô nói: "Tôi thấy ông ta khá coi trọng những vấn đề huyền bí siêu nhiên. Trước đó, không phải cậu đã nói rằng còn một dự án của ông ta ở trong rừng sâu, có vẻ như có một số vấn đề phức tạp trong đó. Tôi nghe Trần tổng than phiền trước đó, người đó... nắm vài dự án trong tay, nhưng cậu không cho Trần tổng đảm nhiệm à?"

Cô trông rất gian xảo, có vẻ như đang toan tính điều gì đó xấu xa.

Trần Thiên Bắc nhìn cô, đột nhiên ɕảɷ ŧɦấy mình đã hiểu.

“Ý của cậu là…”

“Trần Thiên Bắc, cậu hiểu ý tôi mà! Còn phải làm sao nữa.”

“Tất nhiên là phải đặt lợi ích chung lên trên hết, tố cáo những dự án có vấn đề trong tay Trần Đường với Bạch Vân Quan.”

Không cần phải làm quá ầm ĩ.

Chỉ cần thăm dò bí mật, chẳng hạn như đi khảo sát thực địa ở ngôi làng đó, chắc chắn sẽ phát hiện ra một số vấn đề.

Những người khác không tin.

Nhưng cô tin rằng người đàn ông tên Trần Đường đó chắc chắn có vấn đề.

Không có vấn đề gì lớn thì không đến mức phải đối mặt với lời nguyền kinh khủng nhất như "đoạn tử tuyệt tôn" đâu!

Chỉ cần có thể tìm ra một số vấn đề trong dự án của nhà họ Trần thì Trần Đường sẽ khó chối cãi. Tô Trầm Hương không tin rằng ông ta có thể may mắn thoát tội nhiều lần như vậy.

Nhưng "đại nghĩa diệt thân"* thì sao... tất nhiên phải là Trần Thiên Bắc, đứa con hiếu thảo này tự mình ra tay.

*vì đại nghĩa mà người thân cũng giết.

Tô Trầm Hương không có suy nghĩ chống đối "đại nghĩa diệt thân". Trước mặt Lâm tổng, cô đã "tiêu diệt" Từ Lệ, vì vậy cô nói một cách rất thành thạo: "Từ vẻ ngoài của ông ta, có vẻ như ông ta có vấn đề lớn. Kiểm tra ông ta cũng là điều nên làm. Nếu ông ta vô tội, chúng ta vẫn là những người hùng giúp ông ta rửa sạch oan khuất."

“Người hùng”, Trần Thiên Bắc chưa bao giờ thấy Tô Trầm Hương lại là một đứa con hiếu thảo như vậy.

Đúng vậy! Nếu ông ta không có vấn đề gì thì ông ta chỉ là một kẻ phá gia chi tử trong sạch, còn hơn bây giờ luôn bị người ta nghi ngờ là có ý đồ xấu.

Bây giờ, mỗi tối Trần tổng ăn cơm đều chửi cha của Trần Thiên Bắc, nói về những việc làm đen tối trong quá khứ của ông ta. Tô Trầm Hương bị ép phải nghe đã nhớ khá rõ từ lâu rồi.

Nghĩ về ngôi làng ở khu vực núi hẻo lánh mà Trần Thiên Bắc nói đến, Tô Trầm Hương nhìn cậu chăm chú và nói: “Nếu cậu báo cáo cho Bạch Vân Quan, họ chắc chắn sẽ phái người đến kiểm tra đúng không? À, tôi thực sự có thể cắn răng đồng ý, mọi người cùng nhau đi đến đó!"

Cô âm thầm gây rối lại còn muốn đi săn thực phẩm hoang dã. Trần Thiên Bắc nhìn cô gái thông minh này, những cử chỉ nhẹ nhàng nhưng có ý định "một mũi tên giết hai con nhạn", khóe miệng cậu giật giật khi nhìn cô. Cậu ɕảɷ ŧɦấy trong lòng bỗng nhiên chết lặng.

Cậu biết mà!

“Cậu không sợ trì hoãn việc học sao?” Cậu nghiêm mặt hỏi.

“Cậu thông báo với Bạch Vân Quan trước đi, đợi đến năm mới, chúng ta sẽ cùng nhau đến đó xem xét.”

Một mình cô đơn độc yếu đuối, làm sao đi tới thung lũng hẻo lánh đó được, ngay cả đường đi cũng không có nên rất bất tiện.

Nhưng nếu đi cùng với đoàn người của Bạch Vân Quan, chắc chắn có thể đi ké xe miễn phí.

Tô Trầm Hương nhanh trí chạm vào ngón tay trắng nõn, lẩm bẩm nói.

“Cậu nói đúng.” Trước giờ, Trần Thiên Bắc luôn kìm nén nỗi hận của mình đối với Trần Đường trong lòng.

Cậu không biết rằng hoá ra còn có cách như thế.

Trực tiếp tới Bạch Vân Quan báo cáo tất cả những chuyện xấu xa mà Trần Đường đã làm, cho dù ông ta biết tin trước, tiêu huỷ bằng chứng rồi bỏ trốn thì ít nhất cũng làm cho những hạng mục đó của ông ta trở thành công cốc rồi tức đến hộc máu.

So với việc luôn để nỗi hận ở trong lòng thì việc khiến cho khuôn mặt xuân phong đắc ý* của ông ta trở nên bất lực hay hơn nhiều.

*Xuân phong đắc ý, vui mừng, thoả mãn, đắc ý trước sự thành đạt của mình.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Trần Thiên Bắc hơi thay đổi.

Cậu ɕảɷ ŧɦấy từ khi gặp được Tô Trầm Hương, hình như những việc khiến cậu bức bối, khó chịu thì ở trong lòng cô lại chẳng là gì cả.

“Cậu yên tâm, nếu như ngôi làng đó có vấn đề, tôi chắc chắn sẽ dẫn cậu đi ăn.” Không biết trong lòng là ɕảɷ giác gì nhưng Trần Thiên Bắc nhìn ánh mắt của Tô Trầm Hương lại nhịn không được mà tỏ ra dịu dàng hơn một chút.

Cậu nhìn đôi mắt phát sáng của cô đang nhìn mình, cô cười đến ngọt ngào rồi hạnh phúc đi tới gần, bày tỏ: “Dù cho đồ ăn bên ngoài có ngon đến mấy, nhưng Trần Thiên Bắc à, cậu an tâm, cậu vẫn là thứ tôi thích nhất.” Cô gái nhỏ cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

Luôn là thiếu niên đẹp trai với gương mặt không dễ trêu vào, cậu khẽ mỉm cười, cười đến mức làm cho hai mắt của Tô Trầm Hương sáng lên.

Cô càng vui vẻ hơn.

Tâm trạng tốt như thế, nếu cho cô thêm một bữa nữa, chắc cậu sẽ không từ chối đâu nhỉ?

“Sau khi quay về sẽ làm cơm cho cậu.” Đúng là Trần Thiên Bắc có tâm linh tương thông với cô.

Cậu nói xong, nghe thấy tiếng hoan hô nho nhỏ của Tô Trầm Hương, tâm trạng càng thêm vui vẻ.

Đương nhiên, rốt cuộc trong tay của Trần Đường có hạng mục gì, bởi vì Trần Thiên Bắc luôn giữ khoảng cách với Trần thi nên không rõ lắm, nhưng chẳng sao cả, cậu có nội ứng mà!

Gần đây, Trần tổng chịu đủ mọi chèn ép, hãm hại của Trần Đường ở trong nội bộ tập đoàn, đối thủ cạnh tranh trong gia tộc cũng theo đó mà giẫm lên anh ấy một cước, sớm đã kìm nén một bụng lửa giận rồi.

Khi thấy Trần Thiên Bắc muốn biết trong tay Trần Đường rốt cuộc có bao nhiêu hạng mục không đàng hoàng, Trần tổng không nói hai lời liền cung cấp toàn bộ.

Những hạng mục của Trần Đường, có lẽ người khác không biết nhưng Trần Tổng, người có tư cách được biết một số hoạt động kinh doanh trong nội bộ của tập đoàn làm sao mà không biết được.

Anh ấy tự mình thức đến khuya, hiếm khi trở thành một điệp viên 24/7, làm ra một bảng biểu liệt kê hết tất cả hạng mục do Trần Đường phụ trách vào trong đó rồi đưa cho Trần Thiên Bắc.

Trần Thiên Bắc chuyển giao cho Bạch Vân Quan.

Bạch Vân Quan tự chủ tài chính, tự mình kiếm tiền.

Nhưng đối với chuyện gây ra tổn thương cho người bình thường thì bọn họ cũng xử lý miễn phí.

Do đó, ngay khi cầm lấy tờ khai thì Bạch Vân Quan đã tập kích trong đêm.

Khá nhiều những đệ tử tinh anh được phái ra ngoài để tra xét các hạng mục đó ở đâu, dò hỏi xem có chuyện gì kỳ lạ phát sinh hay không, vân vân.

Theo lời Trần Thiên Bắc và Tô Trầm Hương nói, hai đệ tử của Bạch Vân Quan đã đi đến thung lũng hẻo lánh đó để tìm hiểu đại khái, phát hiện đó là một nơi không một bóng người, tuy được xây dựng nhưng lại không có ai ở, nhìn giống như một nơi dành cho phim ảnh truyền hình.

Bọn họ kiểm tra ở nơi đó vài ngày, quay về mà không phát hiện có gì bất thường.

Không có gì bất thường. Tô Trầm Hương hơi thất vọng, nhưng mà nếu như không có gì bất thường thì cũng đỡ cho cô phải khổ sở lắc lư đi ăn ở xa.

... Đáng tiếc. Trần Đường lại lần nữa bình yên vô sự.

“Không bị tổn thương một sợi tóc nào.” Tô Trầm Hương nhỏ giọng nói với Trần Thiên Bắc: “Bạch Vân Quan theo dõi ông ta sát sao như thế, ông ta chắc chắn sẽ sợ hãi, kinh hoàng khiếp sợ, vậy thì có thể trải qua những ngày tháng dễ chịu sao? Hơn nữa, nếu như hạng mục lúc trước thật sự có vấn đề, người của Bạch Vân Quan đi tra xét, ông ta cũng không thể bỏ chạy trước được. Với tình cảnh hỗn loạn này... sau này, cho dù ông ta muốn làm việc xấu thì cũng phải kín tiếng, bây giờ bị Bạch Vân Quan nhìn chằm chằm nên không thể trắng trợn giống như lúc trước.”

Chuyện quỷ vô diện lúc trước gây ra động tĩnh lớn như vậy mà ông ta lại nói không biết chút nào.

“Bởi vì quỷ rất dễ lừa phải không?”

Tô Trầm Hương lẩm bẩm.

Trần Thiên Bắc suy nghĩ, nghĩ đến chuyện Trần Đường tức đến hộc máu nhưng không thể không phá bỏ hết vô số “mắt trận” trong những hạng mục mà ông ta đã hao phí rất nhiều sức lực, toàn bộ coi như đổ sông đổ bể hết, khoé môi của cậu hơi cong lên.

Quả thực, vất vả nhiều năm, một khi quay trở lại bước đầu tiên, trong lòng Trần Đường chắc chắn sẽ không vui.

“Cuộc sống của ông ta không ổn, chẳng phải chúng ta sẽ rất vui sao?” Vả lại, dưới áp lực của việc phải làm một người con hiếu thảo, Trần Đường không thể không bình thường hóa các hạng mục trong tay, chuyện này thực ra cũng đã cứu vớt được rất nhiều người vô tội.

Tô Trầm Hương nghĩ đến những đứa trẻ đột nhập vào biệt thự chơi trò thử lòng gan dạ gì đó... bất kể lý do của Trần Đường là gì thì đều không nên để người vô tội bị tổn thương.

“Hiện tại, những nơi có vấn đề đã ít hơn rồi, chẳng phải điều này sẽ khiến cho cuộc sống của người bình thường trở nên an toàn hơn sao?”

Tô Trầm Hương ɕảɷ ŧɦấy đây cũng là một chuyện tốt.

Trần Thiên Bắc nghe giọng nói nhẹ nhàng của Tô Trầm Hương, cầm sách giáo khoa trong tay, yên lặng nhìn cô.

Lúc cô nói sẽ không có người vô tội nào bị thương, trong mắt sáng long lanh, rất hạnh phúc.

Dường như ɕảɷ ŧɦấy bảo vệ người sống là điều hiển nhiên cô nên làm.

Tam quan kỳ lạ.

Cũng không biết được nuôi lớn như thế nào.

Nhưng cậu cũng thấy đây là một mặt tốt hơn nữa của Tô Trầm Hương.

Có lẽ thuộc về... vẻ đẹp tâm hồn của thực khách đi.

Nói cho cùng thì căng tin cũng không thể mở cửa phục vụ tất cả thực khách, cũng kén chọn khách hàng.

Chưa kể, lần này Trần Đường phải trả giá rất lớn, tâm trạng của Trần Thiên Bắc tốt hơn, thoải mái tập trung học tập hơn.

Không lâu sau, kỳ thi giữa kỳ của trường diễn ra như dự kiến.

Đợi đến khi Tô Trầm Hương cầm bảng thành tích trở về, kiêu ngạo tuyên bố bản thân thi rất tốt, thuận tiện nhắc nhở Tô Cường đi họp phụ huynh cho mình, Tô Cường thoả mãn nhìn bảng thành tích của Tô Trầm Hương nằm trong bàn tay to thô ráp của mình, ngẩng cao đầu, tự hào!

Đây chính là vị trí top năm của lớp đó!

Tô Cường vui sướng xin nghỉ phép ở gara sửa xe, tắm gội chải chuốt một phen, tự hào đi họp phụ huynh cho con gái.

Vừa mới bước vào cửa lớp 10-2, người đàn ông cao lớn liền bị choáng ngợp bởi sự nhiệt tình của các phụ huynh.

“Là cha của Tiểu Hương sao? Tôi là mẹ của Vương Lập Hằng. Vương Lập Hằng ở trường đã nhờ Tiểu Hương chăm sóc rồi!”

“Tôi là mẹ của Lý Yên.”

“... Anh Tô, chào anh.” Lâm tổng đi tới với vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay ra bắt tay.

Người đàn ông cao to nhìn nhóm phụ huynh ùn ùn đi tới mà chết lặng.

Tiểu Hương nhà ông... nhân duyên thực sự rất tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc