TA CHUYỂN SINH SANG THẾ GIỚI LIÊN QUÂN VÀ LIÊN MINH

301: Ta Muốn Trở Thành Tồn Tại Đặc Biệt Trong Hắn


Biến cố thình lình bất ngờ xảy ra khiến mọi người không ai kịp phản ứng, càng vạn phần không nghĩ tới Thiên Hồ cũng có ngày bị chính con gái mình cho ăn một kiếm ngay giữa ngực.
" Phu quân / Phụ thân....!!! " Chúng nữ ở dưới mất vài chục giây mới nhìn rõ được cảnh người mình yêu thương đã bị thương cũng bởi chính người các nàng quen biết...
" Thiên Hạ, muội điên rồi sao ?? Vì cái gì ngươi muốn sát hại hắn ?? " Thiên Vũ định lao lên chất vấn muội muội mình thì bị Tử Ngưng ngăn cản nàng tiến bước tiếp.
" Ngươi chưa phải đối thủ của nàng ,con gái...Nhất là khi một nửa phong ấn trong ngươi vẫn còn chưa được hắn phá giải..." Tử Ngưng từ lúc đầu gặp được cô nàng đã cảm ứng được nguồn sức mạnh hắc ám vô cùng tận do thứ năng lực đen của Tâm Ma.

Bản chất thì nó vẫn không biến mất trong nàng, chỉ bị biến đổi thành dạng khác thôi, tuy vậy kể cả nàng vận dụng hết sức mạnh của Vực Hỗn Mang vẫn chưa đủ để đánh bại cô nàng này...
" Các ngươi hỏi tại sao ư ?? Ta muốn chiếm hắn là của riêng ta...!Hà cớ gì phụ thân đều phải chia cho các ngươi, chàng chỉ thuộc về một mình ta là đủ rồi..." Càng trưởng thành, trong tâm trí nàng càng có nhiều tham vọng muốn độc chiếm phụ thân mình, với nàng hắn là tất cả , là lẽ sống của nàng.

Chính vì thế, sức mạnh tối trong nàng cũng gia tăng theo cấp số nhân, giờ đây ít nhất tu vi của nàng cũng đã thăng tiến đến Siêu Việt Thần , làn ranh giữa Thần Cấp và Tiên Cấp.

Cô gái có vẻ đẹp khác hẳn với chúng nữ, có chút điên cuồng của Kurumi, có chút kiêu ngạo của Tử Ngưng khi trước,...Đặc biệt là đôi mắt màu đỏ sẫm của nàng hệt như con mắt Thiên Đạo ban nãy...
" Khục...Khục...Xin lỗi con, Thiên Hạ...Là ta không quan tâm ngươi nhiều hơn..." Dù bị nàng đâm cho một kiếm nhưng hắn vẫn tự trách mình nhiều hơn là tức giận với nàng, thậm chí hắn còn quên mất con mình cũng cần có mình bên cạnh.
" Không phải lỗi của ngươi, phụ thân...Là do ta quá yêu ngươi nên mới muốn có được ngươi...Ngủ đi, phụ thân..." Cô nàng Thiên Hạ không hề đoái hoài đến chúng nữ bên dưới, nháy mắt liền ôm theo Thiên Hồ đang bị thương bước vào làn sương đen kịt rồi từ từ khuất bóng...
Ai trong chúng nữ cũng đều muốn xông lên cản lại Thiên Hạ, thế nhưng đều bị nữ hầu gái có đôi mắt kì lạ cản lại, chỉ cần các nàng bước thêm một bước sẽ đều bị đưa đến không gian của riêng nàng...
" Chủ nhân tự có tính toán của riêng mình, mọi người không cần lo cho hắn...Đây là lời chủ nhân muốn ta truyền lại cho chư vị chủ mẫu, thỉnh các ngươi bình tĩnh chút ạ..." Cô nàng không khoan nhượng chặn đứng ý đồ muốn liều chết của vài người trong các nàng, đồng thời cũng dựng lên thêm một tầng phòng hộ ngăn không cho một ai thoát ra nữa.
...
Kí ức dừng lại năm nàng bảy tuổi, có thể khi đó ai cũng không nhớ ngày sinh nhật nàng, chỉ có duy nhất phụ thân nàng tặng cho nàng một cái ôm là đủ rồi.

Ai cũng chê nàng xấu xa, tàn ác hoặc nói đúng hơn là thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh ngoại trừ phụ thân nàng.

Mỗi ngày được trông thấy khá nhiều người được hắn yêu thương, có lúc còn bỏ qua cả nàng đang luôn muốn một cái ôm nhẹ nhàng từ hắn...

Nhìn dung nhan Thiên Hồ, nàng vẫn theo bản năng si ngốc khi ngắm mỹ nhân lúc ngủ.

Đúng là mỹ nhân chuyên gây tai hoạ cho những phụ nữ khác, lại ngây ngô giống trẻ nhỏ khi ngủ say...
" Ngươi đó...Luôn làm người ta phải động tâm không à..." Thiên Hạ vuốt ve gương mặt nàng ngày nhớ đêm mong, hở ra xíu là lại hôn trên đó một miếng.

Vốn dĩ, sứ mệnh của nàng được tồn tại để tiêu diệt người đàn ông đang ngủ này, thế nhưng nàng sao dám xuống tay được với hắn đây, thà rằng để nàng chết đi cho xong..
" Thiên Hạ, hôn lén phụ thân trong lúc ta đang ngủ là không ngoan nha, nếu có hôn phải hôn như thế này mới phải..." Thiên Hồ không biết tỉnh dậy bao lâu, đã cho Thiên Hạ một nụ hôn sâu ướt át...
Hạnh phúc đến quá nhanh làm nàng cứ ngỡ mình đang trong mơ, vụng về đáp lại nụ hôn của hắn.

Xong Thiên Hạ vẫn lí trí hơn hắn, đẩy hắn ra, xem lại vết thương từ nhát kiếm ban nãy.

" Ngươi không hận ta sao ?? Hận đứa trẻ đã định hại chết ngươi..." Thiên Hạ nghẹn trong cổ họng vài phút, bật ra lời này.
" Ta xứng đáng bị như vậy...Do lòng tham của ta mà ít khi chú ý tới cảm thụ của các ngươi.

Thế nên đừng tự dằn vặt bản thân mình, con gái...Kể cả ngươi có đứng về phe đối nghịch ta , rắp tâm hại chết ta thì ta vẫn yêu thương ngươi vô điều kiện..." Thiên Hồ hiền từ xoa đầu cô con gái ngốc nghếch, ngờ nghệch , nói những điều khiến nàng vô cùng an tâm.
" Phụ thân...Là ta không tốt, là Hạ Hạ muốn hại ngươi, ngươi vẫn không thể tức giận với ta ?? Chí ít ngươi phải ghét bỏ ta chứ hả ?? " Nhìn bộ dạng con gái tự lẩm bẩm trong điên cuồng, hắn trong lòng đau xót khôn nguôi, đáng lẽ kể cả hắn muốn lợi dụng đứa trẻ để giúp hắn dành được ưu thế khi đối đầu cùng Quy Tắc nhưng cũng không nên để nàng tính cách trở nên vặn vẹo như bây giờ.
Nàng thì tức giận với trạng thái hiền dịu của hắn đối xử với tất cả mọi người, thứ nàng muốn là biểu lộ khác thường của hắn đối với nàng, muốn trở thành tồn tại đặc biệt trong lòng hắn.
Mỗi người đều có một tâm sự khác nhau không muốn nói ra nên bữa ăn của hai người cũng diễn ra vô cùng tẻ nhạt, chẳng ai nói với ai lời nào, Thiên Hạ biết hắn bị thương nên đã giúp hắn ăn xong mới bắt đầu phần ăn của mình.

302: Để Ta Giữ Tạm Cho

Chỗ bị thương của hắn nếu đặt vào những vũ khí bình khác thì gần như không thể thương tổn được nổi lớp da chứ đừng nói đến chuyện đâm được xuyên qua người đến trước ngực. Bản chất của năng lực tối đem lại kha khá những phiền phức tạm thời lẫn sau này nếu như không biết cách để lọc nó khỏi người bị dính phải. Nhẹ thì có những triệu chứng của việc mất trí nhớ, hôn mê sâu,...Nặng thì một năm được về hai lần, năm nào đặc biệt thì được về ba lần...Quên mất, cả linh hồn cũng bị ăn mòn thì không đầu thai được...

Ngày hôm sau, trong căn nhà nhuốm màu u tối của Thiên Hạ có thêm một vị khách không mời mà đến, bóng người tựa u linh di chuyển khắp ngôi nhà, cho đến lúc tìm được nơi hai người đang ngủ liền nhìn chằm chằm vào Thiên Hồ đang ở hình dạng hồ ly, cầm hắn lên không biết có ý định gì..

" Chít.....chít....." Tiểu hồ ly bỗng dưng mở mắt dọa cho bóng đen hơi chột dạ chút xíu, kèm thêm tiếng chít chít như còi báo hiệu cũng làm cho Thiên Hạ đang ngủ cạnh hắn phải tỉnh dậy.

" Đại nhân, đêm hôm khuya khoắt ngài đột nhập vào nhà ta có ý định gì vậy ?? " Thiên Hạ cau mày, bất mãn với bóng đen lờ mờ đang cầm phụ thân mình lơ lửng trên không trung.

" Ngươi làm tốn thời gian của ta...Đã nói tìm được sẽ giết hắn mà giờ đâu ?? Tên này vẫn còn sống nguyên đó thôi, uổng công ta giúp ngươi trà trộn và thức tỉnh kí ức của ngươi...." Bóng đen đang nói thì bị tiểu hồ ly nhào vào trong ngực, tìm được chỗ giúp mình ngủ ngon nhất, tiếp tục đánh một giấc ngon lành, mặc kệ người nào đó tức giận.

" Ta có nói sẽ giết hắn ngay đâu...Một kiếm kia ẩn chứa cả sức mạnh bản nguyên của ta còn chưa giết được hắn, huống chi ta cũng bắt hắn về đây cho ngài xử lí rồi..." Thiên Hạ chột dạ đáp lại.

" Pháp Tắc...Ta phải nói lại cho ngươi một lần nữa....Lời hứa của ngươi ta vẫn không hề quên đâu, có vẻ cơ thể con người đã ảnh hưởng tới ngươi khá nhiều rồi. Có cần ta giúp ngươi phá hủy nó không ?? " Bóng đen giọng rất nhẹ nhàng, tuy vậy Thiên Hạ lại cảm giác được áp bức khủng khiếp tỏa ra từ bóng đen khiến nàng như ngã quỵ xuống đất, đúng vậy đối mặt với tạo vật sáng tạo ra mình thì nàng hoàn toàn không có cơ hội thắng được.

Không sai, nàng chính là Pháp Tắc được cải trang thành Tâm Ma hồi trước quấy nhiễu lúc hắn đang độ kiếp, ngặt nỗi khi đó linh hồn lực lúc ở dạng nhân hình, những khả năng lúc đó vô cùng bị hạn chế. Nếu bình thường nàng có thể sử dụng được hơn hai nghìn đạo pháp tắc khác nhau thì ở thời điểm đó, duy nhất pháp tắc nàng dùng được là pháp tắc tối, bản thể tối cao của năng lực tối.

Năng lực tối cũng thuộc dạng mạnh mẽ và bí ẩn hơn những pháp tắc hoả, băng, phong, lôi, quang,...Vì vậy, việc nàng sử dụng năng lực tối tất nhiên sẽ không thể phát huy được nhiều nhất sức mạnh nó đạt đến được. Tất nhiên, điều đó cũng có quan hệ không nhỏ đến hệ thống khi giới hạn được những pháp tắc kia của nàng...

Nó kiểm soát sự sống, ác mộng hay cả những mặt đen tối nhất từ bản chất của vạn vật, tâm ma cũng chỉ là phần rất rất nhỏ trong năng lực nàng có. Bởi vậy nó mới có đủ sức phá hủy tầng phòng thủ kinh khủng của Hủy Diệt Công Pháp, Bất Tử Ma Kỵ hay tu vi Thần Cấp của Thiên Hồ.

" Thần không phải...." Thiên Hạ run run giọng, gắng gượng hết sức để hồi đáp. So với Quy Tắc thì nàng chưa bao giờ có thể đánh bại được, thậm chí " ngài " thừa sức tạo thêm được những nàng khác cũng có những thứ nàng sở hữu.



" Đừng nghĩ thoát khỏi kiểm soát của ta chỉ vì nam nhân này...Hắn và ngươi luôn chịu sự kiểm soát của ta. Chỉ cần ta nhìn thấy bất kì sự phản kháng nào trong đôi mắt ngươi thì thế giới này không cần Pháp Tắc cũng vẫn tồn tại được..." Quy Tắc như cũ ôm tiểu hồ ly đang ngủ trong áo mình, nhìn qua nhìn lại y nguyên thấy nó khá manh manh, liền thử xoa bộ lông mềm mại như bông, chậm rãi nói.

" Thần hiểu...Nhưng ngài trả..."

" Cái gì...Ngươi muốn lấy đồ trong tay bổn toạ..Vật này khá thú vị, để ta mượn xem xét chút, để xem hắn có gì đặc biệt khiến nhiều người bị nó mê hoặc như vậy..." Với Quy Tắc, mượn hay lấy cũng chả khác gì nhau, để lại một mặt xoắn xuýt Thiên Hạ rồi tan rã vào hư không...

...

" Hừ...Xâm nhập vào thiên hà của ta, lại còn quậy phá lung tung hết cả lên...Tha cho ngươi không thể dễ dàng vậy được.. " Quy Tắc cũng là tạo vật không xác định, không có giới tính, không có cơ thể...Mà ngay cả Thiên Hồ liền không hề biết mình đã chạm mặt boss phản diện lớn nhất trong phó bản. Cơ thể đã bị nhiễm năng lực tối khá nhiều sau khi ăn một kiếm kia nên đã tự động chuyển sang trạng thái tiểu hồ ly để hồi phục lại...

" Hình dạng này đi..." Sau khi chọn tới chọn lui một hồi trong trí nhớ mơ hồ của hắn, Quy Tắc cũng chọn ra được gương mặt để cosplay được, liền cởi ra áo choàng của mình đã biến thành một cô gái có mái tóc màu vàng nhạt, được trải rộng ra phía sau đầu, đôi mắt cũng giống Thiên Hạ , một màu đỏ chết chóc đến đáng sợ. Thế nhưng gương mặt nàng nhìn vào lại khiến người ta có cảm giác sợ hãi, cao quý xen lẫn quyền uy bắt buộc người ta phải thần phục.

" Chít..." Tiểu hồ ly không biết từ khi nào đã tỉnh dậy, đôi móng hư hỏng bám lấy bộ ngực vừa vặn của nàng, luôn miệng kêu những tiếng mà Quy Tắc không thể hiểu được.

" Im lặng...Ngươi tin ta thiến ngươi không ?? " Quy tắc gắt giọng doạ nạn, chỉ tiếc là nàng doạ không đúng vật thôi, nó vẫn không thôi kêu la khiến nàng đành phải chặn miệng con vật nhỏ này lại.

" Động vật khi thường kêu như thế là đói có đúng không ?? Nhưng ngươi ăn cái gì sao biết được..." Mọi khi nàng có ăn gì đâu mà vẫn tồn tại được đấy thôi, còn con vật nhỏ ồn ào quá khiến nàng cũng phải đành chiều theo ý Thiên Hồ, biến ra kha khá đồ ăn..

" Đợi ngươi khôi phục lại chúng ta sẽ giao đấu..." Nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, Quy Tắc cũng không thể nhân cơ hội này đấu vố hắn được, ít nhất phải đợi hắn khôi phục toàn bộ thì hai người mới thoải mái giao chiến được.

Bình luận

Truyện đang đọc