- Ngươi là nô tài nhà ai, vừa nhìn ăn mặc là biết từ bên ngoài trở về, có hiểu quy củ hay không, có biết đây là chỗ nào, dưới chân thiên tử, là nơi hoàng thành. Cho ngươi canh ở đây, có biết mình đang làm ăn gì không, có nhớ quy định mới của Hội Văn năm nay, đây là lão tổ cùng các vị hoàng tử cùng văn thủ cùng nhau đặt ra. Một tên nô tài nhà ngươi, ai cho ngươi lá gan đó, ai cho ngươi quyền lực, ngươi dám thả người không có chứng thông hành đi vào. Lập tức khởi động toàn bộ trận pháp, không có chứng thông hành một mực không được vào. Lý Nham đứng đó, ánh mắt trên cao nhìn xuống Tiểu Hà Mễ, hắn làm như hoàn toàn không thấy Nhậm Kiệt cùng Văn Tử Hào, trực tiếp trách mắng Tiểu Hà Mễ.
- Hầu gia... chuyện là thế này... Tiểu Hà Mễ đối mặt với Lý Nham, cười nịnh muốn giải thích.
- Cái gì thế này, đến lúc đó bảo chủ tử của ngươi đến Hội Văn Lâu giải thích với các văn thủ, lão tổ cùng các hoàng tử. Ngươi tính là gì, có tư cách nói chuyện với bổn hầu gia, làm sai còn muốn giải thích, thật không biết chủ tử nhà ngươi dạy dỗ thế nào. Lý Nham căn bản không cho Tiểu Hà Mễ có cơ hội nói chuyện, trực tiếp mắng.
Vừa quát mắng Tiểu Hà Mễ, trong lòng Lý Nham thầm cười lạnh, nếu là người khác thì hắn thật lười để ý, nhưng mà Nhậm Kiệt thì khác.
Hắn thật hận thấu xương Nhậm gia, năm đó phụ thân bị Nhậm Thiên Hành đánh nổ một mắt còn không nói, hắn lại trước sau vì chuyện Nhậm gia mà bị đánh. Dù sao đó hoàng đế lại dìu dắt hắn, hôm nay hắn lăn lên Hầu gia, đã là quan lớn tam phẩm, tuy rằng không phải thực chức, nhưng cũng làm hắn phấn chấn lên.
Lần này đi theo đoàn người nhị hoàng tử, còn kiêm chức phụ trách an toàn Hội Văn, vừa nãy nghe có người báo cáo tình huống bên này, hắn vừa nghe liền vui vẻ. Ha ha! Nhậm Kiệt, ngươi cũng có hôm nay. Không có chứng thông hành mà ngươi muốn vào, nằm mơ đi, đây là chỗ nào, đây là Hội Tài Tử Giai Nhân, ngươi tính là gì. Cho dù ngươi có thế lực cỡ nào đi nữa thì sao, hôm nay bổn hầu gia cứ không cho ngươi vào.
Dù hắn đang khiển trách Tiểu Hà Mễ, nhưng trong lòng vô cùng sảng khoái, bởi vì đám người Nhậm Kiệt ở bên cạnh, hắn muốn dùng phương thức này để cho Nhậm Kiệt xem, gián tiếp đánh vào mặt Nhậm Kiệt. Không phải Nhậm Kiệt ngươi rất lợi hại hay sao, cho dù ngươi bùng nổ, bổn hầu gia cũng không sợ ngươi, bởi vì bên trong Hội Văn Lâu có chính chủ, một khi nháo lớn lên sẽ dẫn tới bọn họ.
Nhất là vị tiểu tổ tông kia cũng có mặt, ai sợ ngươi, lúc này trong lòng hắn hận Nhậm Kiệt không làm lớn chuyện. Bình thường không phải ngươi rất lợi hại sao, rất lớn lối sao, tuyệt đối đừng nhịn, nháo đi, làm nháo chuyện càng lớn càng tốt.
Nơi này là những người nào, đắc tội bọn họ, chẳng khác gì đắc tội cả Minh Ngọc Hoàng Triều. Nhậm Kiệt, nếu hôm nay ngươi không nháo, bổn hầu sẽ nhục chết ngươi, nếu ngươi nháo, ngươi chết chắc rồi.
- Hầu gia, ngài cho nô tài nói hết lời, chuyện này... Trong mắt Tiểu Hà Mễ xẹt qua một tia hung lệ, hắn là hạng người gì, bách chiến sa trường, tuy rằng biết linh hoạt xử thế, nhưng chưa từng có người đối đãi hắn như hôm nay, nếu là ở chỗ hắn, đã sớm... Hừ!
- Câm miệng, không quy củ, không có nói với ngươi, có chuyện gì bảo chủ tử của ngươi đến giải thích cho bổn vương. Ngươi tính là gì... Lý Nham lại gầm lên, giận dữ mắng Tiểu Hà Mễ, đồng thời phất tay bảo người khởi động trận pháp.
Một khi khởi động trận pháp, có chứng thông hành có thể trực tiếp đi vào, bởi vì những chứng thông hành đã được tế luyện, sẽ không bị trận pháp này ảnh hưởng, nhưng không có thì khác. Đương nhiên, bình thường sẽ không khởi động, sẽ chỉ mở ra lúc có tình huống.
Người nơi này đều biết Lý Nham là người phụ trách là chân chính, vừa nghe hắn nói, lại lập tức khởi động trận pháp vừa khổ cực triệt bỏ. Cởi bỏ từng tầng thì khó, nhưng muốn khởi động lại là chuyện ngay lập tức.
Oành... Đại trận xa hoa, mỹ quan tráng lệ trực tiếp khởi động.
- Lý Nham... Má nó ngươi mù rồi ả, không thấy chúng ta ở đây, lập tức mở ra đại trận. Văn Tử Hào liền nổi giận, gầm lên, má nó, Lý Nham đang làm gì, cố ý làm mình mất mặt hay sao?
Mình vừa mới nói với Nhậm Kiệt, đây là chuyện nhỏ, hắn liền nhảy ra làm thế, nhìn như đang mắng Tiểu Hà Mễ, nhưng làm Văn Tử Hào cảm thấy vô cùng khó chịu. Tuy rằng Tiểu Hà Mễ không phải người của hắn, nhưng dù sao cũng là nể mặt bọn họ mới cho đi.
- Ui ui, ta còn tưởng là ai, không phải Văn công tử sao, vừa rồi bổn hầu thật là không thấy. Trên người Văn công tử có chứng thông hành, Văn công tử muốn dẫn theo mấy người, chỉ cần lên thuyền của ngươi là không thành vấn đề. Lý Nham liếc qua Văn Tử Hào, giống như vừa phát hiện bọn họ, nhưng vẫn coi Nhậm Kiệt cùng mập mạp không tồn tại.
Hắn đang trả thù, Nhậm Kiệt, ngươi có là gia chủ Nhậm gia thì sao, hôm nay bổn hầu gia không thèm lý tới ngươi.
Hừ! Lần trước để ngươi chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hoà, cho nên cuối cùng để ngươi đánh bổn hầu gia cũng chỉ có nén giận. Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay đã đảo chiều, bổn hầu gia chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hoà, xem bổn hầu gia làm sao chơi chết ngươi.
- Đù! Tiện nhân! Nhìn Lý Nham như thế, mập mạp không nhịn được mắng một tiếng, đồng thời quay sang liếc Nhậm Kiệt.
Lúc này Nhậm Kiệt lại như không có chuyện gì, lẳng lặng nhìn, như là không có liên quan tới hắn.
- Má nó bớt nói nhảm nhí với bổn thiếu gia, ta muốn ngồi cái gì còn cần ngươi quản. Ngươi tính là gì, lập tức bảo người mở ra trận pháp. Đối với Hầu gia, người thường thì sẽ bị dọa nhảy dựng, nhưng đối với người sinh ra từ 5 đại gia tộc như Văn Tử Hào thì thật không tính là gì, hơn nữa còn là Hầu gia không có thực quyền.
- Nói ai, miệng sạch một chút. Văn thiếu gia, ngươi là truyền nhân Văn gia, là người nhã nhặn, sao lại nói lời bôi nhọ gia môn như thế. Nếu không phải nể trưởng bối cùng tỷ tỷ của ngươi, hừ, chỉ dựa vào những lời ngươi nói, hừ... Văn Tử Hào không để ý hắn, Lý Nham cũng không thèm để ý Văn Tử Hào. Văn gia vốn đã yếu thế, trước giờ Văn Tử Hào cũng không quá lợi hại, Lý Nham hắn nói thế nào cũng là huyết mạch hoàng tộc, con trai của An Dương Vương, hắn không để ý tới Văn Tử Hào.
- Má nó ngươi thật muốn chết... Văn Tử Hào vừa nghe giận đến suýt nhảy dựng lên, thúc đẩy pháp lực, muốn xông lên ra tay.
- Chó ngoan không cản đường, ngươi không phải chó ngoan, sủa dữ như thế, sủa thích như vậy, không cẩn thận sẽ gặp tai ương. Nhậm Kiệt khoát tay, đặt lên vai Văn Tử Hào, nhìn Lý Nham đang lớn lối, mỉm cười nói.
- Ui! Nhậm gia chủ... Lý Nham giống như mới phát hiện ra Nhậm Kiệt, nhưng mà một lời khách sáo cơ bản cũng không có, khóe miệng nhếch lên: - May mắn ta không phải người Nhậm gia các ngươi, Nhậm gia chủ ngươi không phải mệnh quan triều đình, ta gặp được tự nhiên không cần làm gì. Về phần Nhậm gia chủ muốn gây chuyện, kiếm cớ, tin rằng làm gì cũng được, hơn nữa Nhậm gia chủ ngài cũng thường làm chuyện như thế. Nhưng nếu hôm nay ta quản lý công tác an toàn Hội Văn, sẽ phải giữ vững đến cùng, cũng như ta không tiếc mọi giá cống hiến cho bệ hạ. Nhậm gia chủ có Miễn Tử Ngọc Bài, ta cũng biết, nếu như Nhậm gia chủ chịu tiêu hao một cái đánh chết ta, vậy cứ tới đi, nhưng hôm nay không có chứng thông hành, ai cũng đừng mơ vào.
Lúc này, Lý Nham trực tiếp chọc thẳng lời, không giống người khác nói Nhậm Kiệt không dám làm thế này thế nọ. Dù sao Nhậm Kiệt vừa đánh chết quốc trượng Quách Tông Hữu, còn là ở trước mặt hoàng đế, mọi người đều biết. Nhưng mà Nhậm Kiệt còn có Miễn Tử Ngọc Bài thì sao, không tin hắn dám dùng ở chuyện nhỏ này.
Hơn nữa mình còn có chiêu sau, chỉ cần Nhậm Kiệt có dị động, mình liền chạy, đến lúc đó mình nói đủ lời tràng diện, những người này không suy tính nhiều như hoàng đế, khẳng định sẽ đứng ra, nhất là vị tiểu tổ tông kia.
Lúc này Tiểu Hà Mễ vừa bị Lý Nham quát mắng cũng nhíu mày, tuy rằng hắn xử sự lanh lợi, nhưng dù sao ở lâu bên ngoài, thường ra biển, không quen thuộc nước sâu Ngọc Kinh Thành. Nhìn Lý Nham lưu manh làm khó, hắn cũng giật mình.
- Tên này còn chơi ngông nữa, muốn chết đâu có dễ như vậy, ngươi cứ nhảy đi, một hồi ta cho ngươi thích đến muốn chết cũng không được. Mập mạp nhìn tên này nói thế, tức giận chỉ vào hắn mắng to.
Văn Tử Hào cũng tức giận không thôi, Lý Nham này thật giống như cha hắn, như miếng keo dán chó, quấn lấy liền bám chết không buông, chuyện như cái rắm mà bị hắn biến thành thế này, quả thật má nó muốn ăn đòn mà.
Nhưng Văn Tử Hào chợt ý thức được một chuyện, quay đầu nhìn lại tay của Nhậm Kiệt đặt trên vai mình. Vừa rồi mình nổi giận muốn xông ra, Nhậm Kiệt lập tức ấn mình xuống, khi đó mình còn không nghĩ nhiều, hắn... hắn làm sao ấn mình xuống?
Hơn nữa ngay cả người lợi hại hơn mình một chút mà muốn ấn mình xuống, cũng không thể dễ dàng như vậy. Nên biết, ngay cả Thần Thông Cảnh đỉnh phong, cũng không thể tùy tiện dễ dàng như thế, ấn xuống làm mình động dậy cũng khó, lúc này hắn mới ý thức được có điều không đúng.
- Ngươi thật là nghiêm túc phụ trách, vốn hạng người như ngươi, làm việc nghiêm túc, bổn gia chủ cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Nhưng ngươi cầm gương soi bộ mặt muốn chết của ngươi bây giờ, người đâu, đụng vào cho bổn gia chủ, tiến vào. Nhậm Kiệt nhìn Lý Nham như khỉ diễn trò, tiếp theo đơn giản ra lệnh.
Ở Nhậm gia, thậm chí là toàn Ngọc Kinh Thành, Nhậm đại gia chủ thích dùng xe linh thú đụng qua đã không phải chuyện gì bí mật, còn những người điều khiển thuyền còn lén thảo luận, gia chủ sẽ không phải...
Không ngờ chưa nói được bao lâu, liền thành sự thật, đám người bọn họ đều một mực phục vụ từ Nhậm Thiên Hành, cũng giống Thú bá, không có tiếng tăm gì. Nhưng lại hoàn toàn phục tùng, thi hành theo mệnh lệnh gia chủ Nhậm Kiệt.
Oành...
Nhậm Kiệt vừa nói xong, tiếp theo chiếc thuyền lập tức khởi động quầng sáng phòng ngự, những trận pháp vòng ngoài khởi động, giống như xe đua nhấn ga tăng tốc, từ lúc đứng yên đến gia tốc chỉ là nháy mắt, sau đó ầm ầm đụng thẳng vào.
Tốc độ này, lực va đụng vượt xa tưởng tượng, thuyền gia chủ Nhậm gia kỳ thật bình thường, trận pháp bên trên phát động mới có uy lực kinh người, ầm ầm đụng vào trận pháp phòng ngự Hội Văn. Trận pháp phòng ngự Hội Văn tuy rằng cũng là mời người bố trí, thậm chí còn có Trận Pháp Đại sư cao cấp, còn có một vị cung phụng cảnh giới dương hồn của một vị hoàng tử âm thầm mời đến, nghe thì rất uy phong, rất lợi hại, nhưng thật ra chỉ có hoa không quả.
Trong tiếng ầm ầm, trận pháp lần lượt vỡ vụn, thuyền của Nhậm Kiệt lao vụt vào.
Trời ạ! Không thể nào, thật đụng vào. Trái tim Văn Tử Hào đập mạnh, vừa rồi hắn còn tùy tiện nói một tiếng với Tiểu Hà Mễ, đó là căn cứ kinh nghiệm trước kia. Nói như vậy, cũng là vì tăng thêm khí thế cho Nhậm Kiệt, lại không ngờ....
Lúc này ngồi cùng một thuyền, cộng thêm tên Lý Nham kia quả thật đáng ghét, khinh người, trong lòng Văn Tử Hào tự nhiên nổi lên ý cùng chung mối thù, ít nhất lúc này đứng chung với Nhậm Kiệt. Cho nên Nhậm Kiệt thật sự ra lệnh đụng vò, hắn cũng trở nên vô cùng căng thẳng. Dĩ nhiên, căng thẳng không phải sợ, mà là... má nó chứ quá là kích thích.
Còn kích thích hơn cà mình đua với những người kia, thì ra trực tiếp bá đạo đụng tới lại kích thích như vậy, khó trách Nhậm Kiệt thích cái kiểu này. Căn bản không nói nhiều, không nói nhảm, không dây dưa, trực tiếp đụng tới, má nó quá kích thích.
- Tránh ra! Thuyền của Nhậm Kiệt phát động trận pháp đụng tới, uy thế kinh người, Tiểu Hà Mễ cũng hoảng sợ, lập tức rống lên bảo thuyền bên mình mau né tránh, đừng bị lan tới.
Nói chơi, thật đụng qua, kẻ này hung hãn quá đi chứ. Vừa nãy Văn Tử Hào có nói, Tiểu Hà Mễ cũng không cho là thật. Tuy rằng nghe được rất nhiều lời đồn, nhưng luôn cho rằng lúc này cũng không đến mức đó, dù sao Hội Văn này không tầm thường, nhưng ai mà ngờ...
- Thật... đụng tới. Má nó, quả nhiên là kẻ điên, kẻ điên... Được! Ngươi điên đi, xem ngươi có lúc xui xẻo. Nhìn Nhậm Kiệt lao vụt tới, Lý Nham cũng trợn to mắt. Tuy rằng hắn muốn làm lớn chuyện, nhưng Nhậm Kiệt thật không do dự hạ lệnh đụng vào vẫn làm hắn cả kinh.
Nhưng đồng thời, đã sớm nhận được lệnh, thuyền của hắn cuống cuồng lùi ra sau, đồng thời Lý Nham cười đắc ý nhìn Nhậm Kiệt, giống như thấy con mồi đã vào bẫy.
Rắc... bụp... rắc...
Ở trong tay hắn, rối rít bóp nát mấy khối linh ngọc ngọc bài vừa lấy ra.
Oành...
Lúc này, dưới va đụng, đại trận Hội Văn lập tức vỡ vụn, thuyền của Nhậm Kiệt đã lao vào.