Mặc dù một khắc tỉnh lại đã biết mập mạp là nữ giả trai, thậm chí còn nhìn hết nàng trần như nhộng, thậm chí còn sờ qua... Nhưng lúc này nhìn thấy nàng hóa trở lại thành nữ nhi, Nhậm Kiệt không tự chủ được đứng lên, trong đầu hiện lên tràng cảnh từ ngày đầu gặp mập mạp tới giờ.
Giờ khắc này nhìn mập mạp đã khôi phục lại dáng vẻ nữ nhi, không còn che giấu thân phận nữa, không ngờ Nhậm Kiệt vẫn ngây ra.
- Ta... Nghĩ... Phiếu cơm lão đại, ta nghĩ... Nhảy múa cho ngươi một...
- Ừ, ừ... Nhậm Kiệt liên tục gật đầu, không chút suy nghĩ. - Không phải... Nhìn thấy Nhậm Kiệt gật đầu, mập mạp trở nên khẩn trương nói: - Người ta còn chưa nói hết mà, ta nghĩ nhảy múa... Nhưng mà trừ chế thuốc ra thì ta cái gì cũng không biết, cho nên ta sẽ không múa những điệu trước kia chúng ta nhìn thấy...
Nhậm Kiệt nghe vậy không khỏi buồn cười, thì ra là mập mạp còn chưa nói hết. - Không sao, ngươi biến thành dáng vẻ này đã là điệu múa xinh đẹp nhất rồi. Nhậm Kiệt vui vẻ nói.
Mập mạp cũng ngây ngẩn cả người, nàng cảm thấy ngọt ngào, nghĩ một lát rồi nói: - Ta sẽ không múa, nhưng... lúc mẹ ta dùng lửa chế dược ta lại nhớ rất rõ, cảm giác... cảm giác rất vui... Ta đặc biệt cho ngươi xem một chút...
Trong lúc nói, tay nàng nhẹ ấn một cái, khối ngọc bội bên hông đã nằm trong tay. Quanh người nàng đột nhiên xuất hiện vô số ánh lửa lập lòe gây cho người ta cảm giác nguy hiểm. Theo bản năng Nhậm Kiệt muốn xông lên cách ly mập mạp ra.
Nhưng cũng may là Nhậm Kiệt còn tỉnh táo nhận ra đây là do mập mạp khống chế. Nhưng cảm giác này quá chân thật, phía dưới là từng chất khí màu đen, nguy hiểm vô cùng, chung quanh đốm lửa lập lòe, giống như ở một không gian đặc thù vậy. Đúng lúc này, hồng y bay nhẹ, cả người nàng lơ lửng trên không trung, tay vươn ra chụp nhẹ một đoàn lửa. Động tác thành thạo, thanh thoát, cả người uyển chuyển bay múa qua những đốm lửa.
Thỉnh thoảng nàng lại chụp một đoàn lửa một cái, ánh lửa chớp động ăn khớp với động tác của nàng, tạo thành một vũ điệu ánh lửa vô cùng xinh đẹp, lại càng thêm vẻ chân thật.
Nhậm Kiệt nhìn mà ngây dại, không nghĩ tới lần đầu mập mạp trở lại làm con gái lại dùng phương thức khiêu vũ như thế này cho mình xem.
Mặc dù cũng không phải là vũ điệu, không có động tác duyên dáng, hoa lệ, không có âm nhạc, nhưng mà lại không kém cạnh gì.. Nhìn những ánh lửa theo động tác của nàng dập dờn làm cho người ta cảm giác đẹp không sao kể xiết.
Những ánh lửa trên không trung dần bị bắt đi, mà thân ảnh nàng cũng dần chậm lại, cuối cùng chậm rãi đáp xuống đất. Hai tay cầm một đoàn lửa bước tới phía Nhậm Kiệt.
- Nếu như ngươi muốn thổ lộ thì ra chấp nhận, còn nếu muốn rời đi thì ta đây sẽ không tiếp nhận. Nhìn mập mạp tiến gần tới mình, Nhậm Kiệt cuối cùng cung mở miệng nói.
- Úi.. Mập mạp tay ôm đoàn lửa, bước chân hơi dừng lại, mắt nhìn Nhậm Kiệt không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhậm Kiệt nói thổ lộ, khiến mặt nàng đỏ lên, cảm giác nóng rát, nhịp tim tăng mạnh, tuy rằng nàng đã sớm nghĩ kỹ, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại một lời nói toẹt ra như thế, trong khoảnh khắc nàng không biết nên làm sao bây giờ.
- Ta... Chỉ phải đi một thời gian, sau đó sẽ trở về thôi...
- Nhìn thẳng vào mắt ta, lặp lại lần nữa. Rốt cuộc có chuyện gì mà phải rời đi? Nhậm Kiệt bước ra một bước, bước tới trước mặt nàng, mắt đối mắt, mặt đối mặt nói.
Quá khác thường, ta biết ngay là không bình thường mà, thì ra là muốn rời đi.
- Ta... Ta... Bị ánh mắt Nhậm Kiệt chiếu thẳng vào mình, mập mạp lúng tung lui lại về phía sau, không biết nên nói gì cho phải.
- Ngươi không nói rõ ràng thì ta sẽ không để cho ngươi đi. Nhậm Kiệt nói, tiếp tục bước tới rút ngắn khoảng cách với nàng, lần này tướng mạo nàng đã khôi phục, cho nên đối diện hoàn toàn khác với cái bị thịt những lần trước.
Dáng người mê người, một thân hồng y càng toát lên vẻ nóng bỏng, khiến cho Nhậm Kiệt chỉ muốn ôm lấy nàng chứ không phải ép buộc nàng như thế này.
- Ta... Ta... Mập mạp không ngừng lui về sau, lại không biết nên nói như thế nào. Lúc này lòng nàng rối bời, cục diện không phát triển theo chiều hướng nàng nghĩ. Nhậm Kiệt trực tiếp hỏi toẹt ra làm cho nàng nhất thời tay chân luống cuống.
- Cái này cho ngươi, còn có... Ta không phải cố ý... Nói xong mập mạp đột nhiên đưa tay tới trước mặt Nhậm Kiệt, hai bàn tay mở ra, thổi về phía Nhậm Kiệt. - Bùng! Đoàn lửa kia bỗng nhiên nổ tung, trong nháy mắt biến thành hàng trăm ngàn điểm lửa nhỏ xông vào cơ thể Nhậm Kiệt.
Cùng lúc đó, một cỗ sương mù bao phủ Nhậm Kiệt khiến gã cảm giác như say men, cả người mềm nhũn ngã xuống.
- Phiếu cơm lão đại cẩn thận... Mập mạp vội vã đỡ Nhậm Kiệt chậm rãi nằm xuống, vẻ mặt lo lắng nói. Với cường độ thân thể Nhậm Kiệt lúc này, cho dù rơi từ trên cao trăm thước xuống đất thì cũng không xi nhê gì, nhưng nàng vẫn vô cùng lo lắng.
Thật? Nàng nhìn lại cái ngọc bội kia, những thứ này mặc dù được bao phủ ánh lửa cực nóng nhưng mà cũng không giống như tầng thịt béo của mập mạp lúc trước. Tại sao lại là thật?
Mà lúc này Nhậm Kiệt cũng cảm giác tứ chi thân thể nóng rực, có một ngọn lửa đặc thù đang nén ép âm hồn mình.
Quan trọng là cả người như mê như say men, cả người mềm nhũn không nghe mình điều khiển, giống như thân thể này không phải của mình.
- phiếu cơm lão đại! Đừng lo, đây chỉ là Thần Tiên Túy, cũng không làm tổn thương thân thể, ngươi cứ nhân cơ hội này tu luyện. Đám lửa vừa rồi là lửa năm đó mẹ ta góp nhặt được. Có một chút Tinh Vẫn Hỏa Diễm, lửa này còn tốt hơn cả cương dương hỏa hấp thu từ tinh không, nó có thể giúp cho ngươi đột phá tới dương hồn. Ta cũng không có thứ gì cho ngươi, chỉ có cái này là thích hợp với ngươi. Nhẹ nhàng đặt Nhậm Kiệt nằm xuống, nhìn Nhậm Kiệt chậm rãi nhắm mắt lại, mắt nàng cũng ngậm nước.
- Tích! Nước mắt chảy ròng, bàn tay run run chăm chút chỉnh sửa quần áo Nhậm Kiệt ngay ngắn lại, nhìn qua như Nhậm Kiệt đang ngủ.
- Phiếu cơm lão đại, , không phải ta không nghe ngươi nói nữa, chỉ là... - Chỉ là ta không biết nên nói sao với ngươi, sau khi ta biết ngươi phát hiện ta là con gái, nhưng vẫn không vạch trần. Ta cũng không thể để lộ thân phận, nếu không bọn chúng sẽ tìm tới đây. Vốn có Huyễn Chân Tiên Ngọc có thể ẩn giấu được vài năm nữa, nhưng lúc trước ta đột phá và chế thuốc lĩnh ngộ được một số thứ, bất cẩn dùng bớt lực lượng bên trong, cho nên nó không thể tiếp tục giúp ta ẩn giấu được nữa. Rất nhanh bọn họ sẽ tìm tới ta. - Phiếu cơm lão đại, ta không muốn đi... Nhưng mà... Nước mắt lã chã, vài giọt rơi xuống khuôn mặt Nhậm Kiệt, nàng quay đi lâu nước mắt, nhìn xa xa lẩm bẩm nói: - Không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, nhưng mà muốn thúc dục Huyễn Chân Tiên Ngọc cần phải có thời gian, ta không biết có thể đợi được tới lúc này. Tuy phiếu cơm lão đại ngươi không nghe được, nhưng ta vẫn muốn nói thật cho ngươi biết. Ta tên Đan Diệu, ngươi vĩnh viễn là phiếu cơm lão đại của ta, ta hy vọng có thể vĩnh viễn ăn của ngươi, uống của ngươi, ở một chỗ với ngươi, cả đời cùng ngươi luyện chế dược phẩm.
Nước mắt rơi vào mặt, Nhậm Kiệt cảm thấy lòng đau như cắt, dường như có một cỗ lực lượng kéo hắn đi xa, gã không ngừng liều mạng chống cự lại.
Cường độ thân thể, cường độ thần hồn lực của hắn vượt xa tưởng tượng của Đan Diệu nhiều.
Nhưng dưới tình huống này thẳng thắn hỏi thì khẳng định không hỏi được gì, hơn nữa nếu tiểu nha đầu này sử dụng thêm một chút Thần Tiên Túy nữa thì Nhậm Kiệt cũng không còn cự nổi. Hiện tại cũng phải miễn cưỡng lắm mới duy trì được tỉnh táo. Thứ này thật lợi hại, nếu không phải thần hồn lực và cảnh giới Nhậm Kiệt đủ mạnh thì đã sớm chết ngất rồi.
Gã nhắm mắt lại, nhưng lại Đan Diệu lại bắt đầu thổ lộ, nước mắt rơi trên má mình mà trong lòng dấy lên cảm giác xa cách, thanh âm kia quanh quẩn bên đầu, càng lúc càng xa.
Trong cơ thể, lực lượng Tinh Vẫn Hỏa Diễm vẫn không ngừng sáp nhập, Nhậm Kiệt cảm thấy mình không chống cự nổi nữa, sắp không kiên trì nổi.
- A... Nhưng tiếng khóc kia khiến Nhậm Kiệt cảm giác cõi lòng tan nát, gã điên cuồng rống giận trong lòng, liều mạng vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, không tiếc mọi gia thúc dục lực lượng cơ thể.
- Oanh... Gã cũng trực tiếp mở ra đoạn phim trong thức hải, tiến vào cảnh giới Thánh nhân luận đạo, không quản tiêu hao linh ngọc, mượn cơ hội na[ỳ tăng cường thần hồn lực của mình, kháng cự lại Thần Tiên Túy.
Dần dần Nhậm Kiệt khống chế được thân thể, gã từ từ tỉnh lại. Ngọc Hoàng Quyết vận chuyển càng nhanh hơn, lực lượng trong cơ thể điên cuồng dung hợp, nén ép. Dưới Tinh Vẫn Hỏa Diễm, từng tầng âm hồn một bị nén ép, ngưng luyện, sau đó dung hợp với nó, giống như phân ra một nửa hồn phách, nhưng lại không ngừng dung hợp với nhau.
Đây là tiết tấu ngưng tụ dương hồn, nhưng Nhậm Kiệt cũng chỉ có thể để nó tự do phát triển, chuyện cần làm lúc này là giữ mình tỉnh táo, nhân cơ hội này nghe thêm chút chuyện về tiểu nha đầu này.