TÀ THIẾU DƯỢC VƯƠNG

- Ha ha! Tốt lắm, thì ra là Thái Cực Cảnh, trước kia cảm thấy hắn có chút không tầm thường, còn tưởng là lão già sư phụ của hắn ra tay, thì ra hắn đã đạt Thái Cực Cảnh, lần này thú vị. Trong hoàng cung, trong một chỗ mật thất, cảnh tượng toàn bộ Trường Nhạc Thiên Phủ hiện ra trên bức tường nước.

Hoàng đế ngồi đó, khi thấy Nhậm Kiệt chạy về, Tề Thiên liền bùng nổ đánh bay Tù Ngưu, lại nhíu mày. Bởi vì những chuyện như thế này nhiều quá, nhiều đến mức làm hắn sắp không ấn xuống được, sắp nổ tung rồi.

Nếu không phải vì đại kế mấy ngàn năm, hắn đã có ý muốn không tiếc mọi giá giết Nhậm Kiệt này.

Bởi vì trong âm thầm lặng lẽ, người này nắm giữ lực lượng mang tới tính uy hiếp, làm cho hoàng đế cảm giác đã vượt qua người cha thiên tài quét ngang tất cả của Nhậm Kiệt.

Nhưng sau đó thấy Lam Thiên bùng phát ra lực lượng Thái Cực Cảnh, hoàng đế rốt cục mỉm cười. Hắn biết tình huống của Lam Thiên, lại không lo lắng gì, cho nên lúc này nhìn Lam Thiên bùng phát lực lượng Thái Cực Cảnh, lực áp toàn trường, trong lòng của hắn càng thêm sảng khoái.

Sảng khoái, quá sảng khoái.

Quả nhiên Lam Thiên không phụ kỳ vọng. Tốt! Rất tốt!

Cũng như hoàng đế, tuy rằng không ít người không đến hiện trường nhưng cũng chú ý trận chiến này, dù sao một vị Thái Cực Cảnh bùng nổ lực lượng, chân chính ra tay, tuyệt đối là chuyện kinh thiên động địa.

Thái Cực Cảnh, đó là tồn tại chính chính trên cao nhìn xuống chúng sinh, trong giới tu luyện cũng là truyền thuyết, khó mà gặp được. Cũng chỉ có người đến cảnh giới đó mới hiểu được, đó là tồn tại thế nào, người khác chỉ có nước ngước nhìn.

Mà hôm nay, Lam Thiên như một thanh kiếm sắc bén lao thẳng lên trời, dung hợp lực lượng hỗn nguyên nhất thể, đã trở thành Thái Cực Cảnh.

Vốn thấy Nhậm Kiệt xuất hiện, nhìn Tề Thiên ra tay, đã cảm khái người Nhậm gia hung hãn, lần này sẽ xảy ra một trận đại chiến, lúc này mọi người đều im lặng, thế này còn đánh gì nữa?

Bởi vì ngưỡng mộ lâu ngày, đã quen với việc Thái Cực Cảnh là tồn tại cao thượng, không thể chiến thắng. Huống chi, đây là bản thân Lam Thiên có lực lượng Thái Cực Cảnh.

Thái Cực Cảnh.

Nhậm Kiệt nhìn Lam Thiên bùng nổ lực lượng, còn muốn ổn định hơn Hải Vương một chút, không có tích lũy lâu dài như Hải Vương, nhưng hơn ở trẻ tuổi sung mãn, tựa như một thanh kiếm vô cùng sắc bén.

Nhưng vậy thì sao, Nhậm Kiệt thật sự không cảm thấy có gì, bởi vì hắn vừa mới đánh chết Đan Vô Kinh đệ tử đại giáo vô thượng. Đan Vô Kinh sử dụng Chiến Thần Đan, lực lượng thân thể là Thái Cực Cảnh tầng thứ tư. Tuy rằng chỉ là lực lượng thân thể, cùng chân chính đạt tới Thái Cực Cảnh là hai khái niệm khác nhau, nhưng Nhậm Kiệt vẫn có trăm phần trăm lòng tin tự bảo vệ được mình.

Đương nhiên, nếu trực diện toàn lực đánh một trận, thắng thua phải xem tình huống của Lam Thiên, hôm nay xem ra phần thua khá lớn. Nhưng Nhậm Kiệt tuyệt không bất ngờ, vừa rồi lực thần hồn của mình đã tra xét được Lam Thiên khống chế quá tốt, cũng vì thế, Nhậm Kiệt mới đến cũng đã hoài nghi Lam Thiên đã đạt đến Thái Cực Cảnh.

Nên biết, Âm Dương Cảnh cấp bậc Vương giả, hôm nay lực thần hồn của Nhậm Kiệt tra xét, cũng không thể khống chế được tốt như vậy, làm Nhậm Kiệt tra xét không ra cái gì, cho nên cũng không quá giật mình.

Có điều bây giờ Nhậm Kiệt đang nghĩ, nếu toàn diện đại chiến, đầu tiên phải dẫn Lam Thiên đi, bằng không uy lực phá hủy quá lớn. Lam Thiên này là Thái Cực Cảnh chân chính, không như Đan Vô Kinh, đến lúc đó mình phải dùng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ toàn lực ứng chiến, không cách nào bảo hộ xung quanh. Nếu như không sợ bị lan tới người vô tội, hừ, dẫn hắn vào trong hoàng cung đánh một trận mới đã nhất.

Đến lúc đó, xem hoàng đế cùng hoàng gia còn chú ý hay không. Má nó, bản thân mình thật đúng là không muốn bại lộ, Lam Thiên này có chút quỷ dị, bên hoàng đế lại càng quỷ dị hơn. Chỉ cần mình không thật sự lộ ra thực lực, tựa như Lam Thiên một mực không lộ ra lực lượng Thái Cực Cảnh, vậy vĩnh viễn còn đường lùi bước. Nhưng nếu không có cách nào, vậy chỉ có thể ra tay, má nó đến lúc đó đánh tên khốn kia, đập bãi của mình còn lên mặt với ta.

Yêu nghiệt phải không, nghịch thiên phải không, khai phủ lập tông phải không, đến lúc đó mà không tự mình đánh cho hắn mặt nở hoa, mình sẽ không gọi là Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt không muốn lộ ra tất cả lực lượng, là bởi vì ánh mắt của hắn không chỉ nhìn hiện tại. Tề Thiên xuất hiện, âm thầm chém giết với Tàn Hồn, đánh chết Đan Vô Kinh, Đan Diệu bảo vệ mình cùng gia tộc mà rời đi, rất nhiều chuyện mà hắn làm gia chủ phải băn khoăn. Nếu chỉ là bản thân hắn, vậy thì đơn giản, nhưng mà đứng đầu một nhà, không thể làm như những người độc hành, giết người xong thì chạy. Hắn trốn không được, hắn có căn cơ có gia nghiệp, cho nên phải suy tính toàn bộ.

Lúc này, Nhậm Kiệt đột nhiên nhớ đến một chuyện, lúc trước Nhậm Thiên Hành cha mình đột nhiên rời đi, có phải là....

Nghĩ tới chuyện chiến đấu với Lam Thiên, làm sao an bài những người khác, làm sao đối phó tình huống tiếp theo, ngẫm nghĩ nhiều chuyện, Nhậm Kiệt liền chìm trong trầm tư.

Nhưng ở trong mắt người khác, Nhậm Kiệt này hoàn toàn là bị dọa choáng váng.

- Vốn cho là Lam Thiên có người chống lưng mới khai phủ lập tông, thật không ngờ chính hắn đã nghịch thiên đến cỡ này.

- Khó trách được gọi là yêu nghiệt, là yêu nghiệt chân chính. Người khác mấy trăm năm khó mà đạt đến, hắn trẻ tuổi đã đạt đến Thái Cực Cảnh, sau này còn cao đến đâu.

- Không nhìn ra, lần này Nhậm Kiệt xong rồi, không nói ra lời nữa.

- Thật là không ngờ, Minh Ngọc Hoàng Triều ngoài Nhậm Thiên Hành ra, còn có người chừng này tuổi đạt đến Thái Cực Cảnh, quá khủng bố.

Người xung quanh nhìn Nhậm Kiệt không lên tiếng, còn tưởng là hắn bị sợ đến choáng váng, không nhịn được tâm tình kích động, đều xì xào ầm ỹ.

- Thái Cực Cảnh, Thiên ca... Phương Kỳ bên cạnh kích động môi run run, trời ạ, Thiên ca là Thái Cực Cảnh. Tuy rằng mình đi theo bên cạnh Thiên ca, nhưng Thiên ca vĩnh viễn cao vời ở trước mặt mình, không thể nhìn thẳng, nàng thật không biết Lam Thiên có tu vi gì. Hôm nay mới biết, trời ạ, là Thái Cực Cảnh, thật là khó tin.

Ha ha! Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt bị dọa choáng váng rồi.

Phương Kỳ lập tức nhìn Nhậm Kiệt không nói một lời, liền cười đến nở hoa, thật là cao hứng, đã lâu không cao hứng như vậy.

Lúc này, Trường Phong Vạn Lý, cùng đám thủ hạ Trường Phong Khinh Vũ đã lui ra mặt sau, đều toát ra mỉm cười, đều không ngoại lệ vô cùng mừng rỡ.

Bởi vì Lam Thiên càng mạnh, sau này bọn họ càng có nhiều chỗ tốt.

- A! Lam Thiên bùng nổ uy lực Thái Cực Cảnh, kiếm khí tận trời, lại cố ý vô tình bao phủ Tạ Kiếm. Tạ Kiếm đứng đó, bị kiếm ý Thái Cực Cảnh bao phủ, là chuyện cực độ nguy hiểm với hắn. Hắn liều mạng chống cự, một bước không lùi, không né tránh, hoàn toàn cứng rắn chống chọi.

Tuy rằng lực lượng của hắn không bằng Lam Thiên, nhưng mà đối phương chỉ muốn dựa vào kiếm ý Thái Cực Cảnh đè sụp hắn, tuyệt đối không được, không được.

- Nhớ kỹ, có những người ngươi không chọc nổi... Động tác của Lam Thiên không nhanh, không nóng vội ra tay, bởi vì hắn đang hưởng thụ người xung quanh chấn động, kinh hãi xì xào. Cho nên phải một hồi hắn mới nhấc tay lên, hai ngón tay thay kiếm, một đạo kiếm khí chậm rãi ngưng tụ, súc thế phát động.

Thái Cực Cảnh ra tay, ai cũng khó liệu được, mà động tác chậm chạp như thế, càng làm không ít người hít một hơi lạnh.

Đồng thời trong lòng căng ra, Thái Cực Cảnh đó, Thái Cực Cảnh ra tay, Nhậm Kiệt chết chắc rồi.

- Bổn đại gia ở đây, ngông cái gì, oành... Mặc dù Tề Thiên biết Nhậm Kiệt không tầm thường, nhưng còn không biết thay đổi gần đây, càng không biết Nhậm Kiệt ra ngoài mấy ngày có biến đổi. Nhìn thấy Lam Thiên sắp ra tay, hắn đã xông lên cạnh Nhậm Kiệt.

- Sư phụ. Thường lão tứ dù biết mình chẳng là gì ở trước mặt những người này, nhưng cũng xông lên trước Nhậm Kiệt.

- Gia chủ, tiến vào đại trận, bày trận... Oành... Đồng Cường giận dữ gầm lên, khởi động đại trận. Thái Cực Cảnh thì sao, mọi người đã sớm giao chiến với Thái Cực Cảnh, tuy rằng khi đó Hải Vương vừa mới đột phá, chỉ có thể tách ra một phần lực lượng đối phó bọn họ, nhưng khi đó mọi người đều không mạnh. Hiện tại đã qua rất lâu, xảy ra nhiều chuyện, mọi người đều tăng nhiều. Đánh, ai sợ ai.

- Má nó! Hộc... Ngông cái gì, lão đại, chơi chết hắn! Lý Thiên Thành đã đánh tới ngươi chết ta sống cùng Lục Thần, dựa vào đông đảo pháp thuật, pháp bảo, chém giết không muốn sống, lúc này hắn dù thảm, nhưng Lục Thần cũng không khá hơn.

Thái Cực Cảnh thì sao, Lý Thiên Thành không sợ trời không sợ đất, nhưng tràn đầy lòng tin với Nhậm Kiệt.

Không phải chứ, đám người này nghĩ cái gì?

Những người Nhậm gia, bất luận là cận vệ đội, hay Thường lão tứ, thậm chí Tề Thiên bên cạnh Nhậm Kiệt, phản ứng của Lý Thiên Thành, làm cho người xung quanh kinh dị.

Trường Phong Vạn Lý nhìn mà kỳ quái, những người này nghĩ cái gì. Thái Cực Cảnh đó, bọn họ phải đối mặt Thái Cực Cảnh, mỗi người đều không hề sợ hãi. Nhưng lại không phải sợ tới cực điểm mà liều mạng, mà là thật sự không hề có sợ hãi, chuẩn bị nghênh chiến, má nó đây là đám người gì thế?

Những người không biết người Nhậm gia đều bị biểu hiện của bọn họ mà kinh ngạc, nếu nói người như Tề Thiên không hề e sợ thì còn được, nhưng trong cận vệ đội có rất nhiều người mới Thần Thông Cảnh thì sao, bọn họ cũng không có chút sợ hãi gì. Không sợ hãi thì cũng thôi, lại còn chuẩn bị nghênh chiến, điên rồi hả, mỗi người đều điên rồi sao.

Những người này là thế nào?

Lam Thiên đã ngưng tụ kiếm khí, trong lòng sửng sốt, những người này sao thế? Hắn mới lần đầu thấy, mình đã thể hiện ra lực lượng Thái Cực Cảnh, ngay cả Thần Thông Cảnh cũng dám nghênh chiến mình. Mà người khác nghĩ là Nhậm Kiệt e ngại, nhưng hắn lại nhìn ra được, trong mắt Nhậm Kiệt không có e sợ gì, lại là ý cười cợt, tựa như đang nghĩ ra ý xấu gì. Ngược lại khiến hắn không rõ ràng, người này đang nghĩ cái gì?

- Khoác đi, tiếp tục khoác, ngoài khoác lác ngông nghênh kiếm thể diện ra thì còn làm được gì, ngươi ra tay càng không uổng phí. Ha ha.. Nhậm Kiệt đang suy nghĩ, nhìn thấy có người vọt tới, cảm nhận được Tề Thiên bùng nổ, cận vệ đội muốn nghênh chiến, trong lòng ấm áp, lập tức nhìn sang Lam Thiên cười nói: - Có những người ngươi không chọc nổi, chọc tới ngươi thì sao. Hôm nay không phải là ngươi khai phủ lập tông, chạy tới đây làm gì. Ồ! Đúng rồi, nhất định là không có người tham dự, cho nên ngươi cảm thấy mất thể diện. Ngươi đúng là khai phủ lập tông mất mặt nhất, ta mà là ngươi cũng xấu mặt không dám gặp người, ngươi thật không chọc không nổi, người ta đã không dám không đi.

- Muốn chết! Chém! Lời của Nhậm Kiệt lại làm Lam Thiên đau nhói, sắc mặt phát lạnh vung ngón tay như kiếm, một đạo kiếm quang chém về phía Nhậm Kiệt.

- Rống... Tề Thiên rống to, thân thể phình to ra, Đồng Cường ngưng tụ trận pháp bên dưới liền lấy Nhậm Kiệt làm trung tâm, muốn bùng nổ uy thế mạnh nhất.

Vù! Oành!

Nhưng một đạo kiếm quang còn nhanh hơn bọn họ, từ đằng xa nhanh chóng lao tới, ầm ầm đánh vào kiếm quang của Lam Thiên ngay trước Tề Thiên.

- Kiếm ý! Nhìn đạo kiếm quang này, Lam Thiên nhướng mày.

Tiếp theo, người chặn đạo kiếm quang tiện tay của Lam Thiên xuất hiện phía trước Tề Thiên, tay kéo thanh kiếm to lớn, thân thể già gầy yếu nhỏ nhắn, không phải là Kiếm Vương Long Ngạo hay sao.

- Hừ! Chưa đặt chân vào Thái Cực Cảnh liền tu luyện ra kiếm ý, Kiếm tu như vậy quả thật có thể chống lại Thái Cực Cảnh bình thường, đáng tiếc ở trước mặt ta thì kém xa, bởi vì kiếm của ta càng sắc bén hơn... Lam Thiên biết, đối mặt với tồn tại này, chỉ muốn dựa vào kiếm quang đánh chết là không được, vừa nói đã chuẩn bị ra tay thật. Hắn cũng biết Kiếm Vương Long Ngạo, lại có thể tu luyện ra kiếm ý trước khi đạt tới Thái Cực Cảnh, quả thật không tầm thường, nhưng vậy thì sao, chơi kiếm ở trước mặt mình, hắn còn kém xa lắm.

- Vậy sao, thế thì thêm lão già ta nữa. Oành... Lúc này, đột nhiên có tiếng nói vang lên, ngọn lửa chiếu rọi, tiếp theo một người xông ra từ không trung, lực lượng hỗn nguyên nhất thể, uy thế khác với Lam Thiên, nhưng mọi người đều nhìn ra được, người này cũng là Thái Cực Cảnh.

- Lão Đan Vương, Ngọc Trường Không, trời ạ... Hắn... hắn cũng đột phá Thái Cực Cảnh... Lập tức có người nhận ra được lão Đan Vương Ngọc Trường Không.

Lão Đan Vương Ngọc Trường Khôngthoáng cái đã đến, cùng Kiếm Vương Long Ngạo một trái một phải đứng trước người Nhậm Kiệt, nhưng sau đó làm mọi người không ngờ tới, hai người đồng thời xoay người, cúi người hành lễ với Nhậm Kiệt.

- Nhậm gia chủ, chuyện xảy ra đột nhiên, đã đến trễ.

Bình luận

Truyện đang đọc