- Oành.... Nhân Long... Ngọc Thành nháy mắt bùng nổ lực lượng, bởi vì hắn cảm nhận được đằng sau Ngọc Nhân Long có hai cỗ khí tức đuổi sát theo.
Cộng thêm nhìn thấy bộ dạng của Ngọc Nhân Long, phản ứng đầu tiên của hắn là đã xảy ra chuyện, nhất định là Ngọc Nhân Long không cẩn thận để người khác chú ý tới bảo vật, mang ngọc có tội, khẳng định là thế. Loại chuyện này căn bản không tính là gì trong người tu luyện.
Lo chuyện gì thì tới cái đó, nhìn bộ dạng hơi thở của Nhân Long, nhất định bị thương không nhẹ.
Lúc này Ngọc Thành nổi giận, tuy rằng Minh Ngọc sơn trang của hắn không phải đại tông phái gì, nhưng thời gian tồn tại còn lâu hơn rất nhiều tông phái. Minh Ngọc sơn trang có lẽ kém hơn Thánh Đan Tông một chút, nhưng bởi vì chủ yếu luyện đan, kết giao rộng rãi, không kém hơn tông phái bao nhiêu, bình thường không có tông phái nào chịu đắc tội bọn họ.
Hơn nữa Minh Ngọc sơn trang quan hệ đặc biệt với Minh Ngọc Hoàng Triều, ở trong mắt nhiều người, Minh Ngọc sơn trang là tồn tại đặc thù của Minh Ngọc Hoàng Triều, hôm nay có người dám ăn hiếp Ngọc Nhân Long, hắn làm sao không giận được.
- Gia gia... hộc... Ngọc Nhân Long đáp mạnh xuống, sau đó phun một ngụm máu, liền ngã xuống.
- Nhân Long... Ngọc Thành thất kinh vội vàng tới kéo lấy Ngọc Nhân Long.
Oành....
Hoàn toàn không có phòng bị, Ngọc Nhân Long đột nhiên kết một cái ấn quyết kỳ quái, đánh thẳng vào bụng Ngọc Thành, nháy mắt một cỗ lực lượng ầm ầm nổ tung trong người Ngọc Thành.
- Nhân... Long... Ngọc Thành hoàn toàn không ngờ tới lại như thế, hơi thở, dấu hiệu đặc thù của gia tộc, mọi thứ đều không sai, là Ngọc Nhân Long cháu mình, nhưng sao lại thế này....
Cả người Ngọc Thành bị đánh bay ra ngoài, dưới bụng xuất hiện tia chớp lóe lên, ấn kết trói buộc hắn, không ngừng lan ra toàn thân. Hắn bay ra thật xa, muốn đứng lên, nhưng tia chớp từ bụng lan ra toàn thân nháy mắt bùng nổ từ bên trong.
Vừa rồi hắn ở trạng thái hoàn toàn không có phòng bị, lại còn bị một người hoàn toàn rõ ràng điểm mạnh yếu của công pháp Minh Ngọc sơn trang, đánh vào trong người, lúc này âm hồn của hắn đang bị một cỗ lực lượng bao vây.
- Ngươi... ngươi... Ngọc Thành chấn động nhìn Ngọc Nhân Long, quả thật không thể tin nổi, sao lại như thế, chẳng lẽ có người giả mạo, nhưng....
- Ca! Gia gia! Lúc này, Ngọc Vô Song tròn to mắt, kinh sợ đứng đó không biết phải làm gì.
- Ha ha... Ngay lúc này, mấy bóng người từ trên trời rơi xuống, đứng đằng trước là Thái tử Thiên Hải Đế Quốc Hải Lượng, lúc này Hải Lượng đắc ý đáp xuống, bên cạnh hắn ngoài thủ hạ ra, có thêm một người Âm Dương Cảnh, chính là Mặc tiên sinh lần trước mưu tính đối phó Minh Ngọc sơn trang.
- Nghĩ không ra chứ gì, đứa cháu yêu dấu của mình sao lại xuống tay với mình, chờ ngươi biến thành giống như hắn là ngươi sẽ hiểu. Bắt lấy hắn, nhớ đừng làm hỏng, tài liệu tốt như thế không dễ tìm. Nếu có thể luyện chế được một con rối cường giả siêu cấp mạnh mẽ, Thiên Khôi Thuật của ta có thể đạt tới độ cao mới. Hải Lượng đắc ý nói, trong mắt liền tỏa ra tia sáng quỷ dị, nói rồi Ngọc Nhân Long vừa đánh Ngọc Thành trọng thương, liền đứng lên trực tiếp đánh về phía Ngọc Thành.
Lúc này Ngọc Thành đã nghe ra, kẻ đánh lén mình vẫn là cháu của mình, chỉ là không biết bị đối phương dùng thủ đoạn bí pháp gì khống chế, hơn nữa nhìn kiểu này, rất có khả năng... cạm bẫy. Không sai, ngay từ đầu đã là cạm bẫy...
Đến giờ Ngọc Thành mới hiểu được, bởi vì nhìn thấy Mặc tiên sinh, hắn đã hiểu xảy ra chuyện gì... đã không kịp nữa.
- A! Rống to một tiếng, đột nhiên thân thể Ngọc Thành vùng lên, nhấc tay vỗ, pháp lực cuồn cuộn trực tiếp đẩy văng Ngọc Nhân Long xông tới, người ở giữa không trung vung hai tay, trực tiếp hút lên xe linh thú chở Ngọc Vô Song, sau đó kéo xe linh thú lao lên không trung.
Động tác liên tiếp của hắn nhanh chóng vượt xa tưởng tượng, hơn nữa bộc phát ra lực lượng khủng bố cực điểm, loại lực lượng này đã vượt xa cực hạn Âm Dương Cảnh âm hồn, đã có thể sánh với Âm Dương Cảnh dương hồn.
- Chuyện gì thế này? Hải Lượng vừa thấy biến cố liền biến sắc, giận dữ: - Cản hắn lại, tuyệt đối không thể để hắn chạy mất.
Trên thực tế không đợi Hải Lượng nói, Mặc tiên sinh bên cạnh đã lập tức lao lên trời, tay áo vung lên, lực lượng vượt xa tưởng tượng quét ngang, tốc độ còn nhanh hơn cả Ngọc Thành đang lao đi.
Bản thân hắn muốn lập tức đuổi theo cũng khó, trừ khi hắn cũng sử dụng pháp thuật không tiếc tổn thương bản thân bùng phát ra lực lượng đặc biệt. Nhưng Mặc tiên sinh không muốn làm thế, bởi vì hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên lúc này tốc độ của hắn không nhanh bằng Ngọc Thành, chỉ có thể thông qua pháp thuật, dùng công pháp Tụ Lý Càn Khôn bù lại chênh lệch nháy mắt này.
Nhưng trong nháy mắt, Tụ Lý Càn Khôn của hắn cũng không theo kịp tốc độ chạy trốn của Ngọc Thành kéo theo xe linh thú, bởi vì Ngọc Thành đang liều bằng mạng, nhưng lực hút của Tụ Lý Càn Khôn cũng vô cùng khủng bố.
Rắc rắc rắc...
Hơn nữa cùng lúc này, chỗ bị thương nghiêm trọng ở dưới bụng Ngọc Thành cũng càng thêm nghiêm trọng, lực lượng lan tràn càng ăn sâu vào.
- Đáng ghét! Nộ Hải Cuồng Đào. Hải Lượng thấy thế liền tức giận, vốn là mọi chuyện đều trong kế hoạch, lại không ngờ lão già kia ngang bướng như thế, rơi vào đường cùng hắn bóp vỡ khối linh phù trung phẩm có khắc đấu ấn đặc thù. Linh phù trung phẩm vỡ vụn, trong bầu trời xuất hiện một cỗ lực lượng cuồng bạo, lực lượng này theo thần thứccủa Hải Lượng dẫn động, trực tiếp xuất hiện giữa không trung, ngưng tụ linh khí cùng linh phù trung phẩm như sóng gió ngập trời từ trên trời quét xuống.
Oành...
Ầm ầm nện xuống, Ngọc Thành đang lao tới liền bị cản trở.
Vù!
Chỉ một chút đó, Tụ Lý Càn Khôn của Mặc tiên sinh đã đuổi kịp, trực tiếp đánh mạnh lên lưng Ngọc Thành.
Bùm!
Ngọc Thành ngưng tụ pháp lực bùng nổ nháy mắt bị đánh tan, lực lượng dưới bụng lan ra toàn thân, pháp lực, âm hồn cuối cùng bị nhốt, cả người lẫn xe linh thú trực tiếp rơi khỏi bầu trời.
- A... Gia gia... Ngọc Vô Song nhảy khỏi xe linh thú, muốn nắm lấy gia gia, nhưng nháy mắt tiếp theo liền cảm thấy tầm mắt tối sầm. Vốn là nàng cưỡng ép không ngủ, lúc này trực tiếp bị người ta đánh hôn mê, nàng cùng Ngọc Thành đã bị Mặc tiên sinh bắt lấy.
- Ta cùng các ngươi... Ngọc Thành vừa nhìn thấy cháu gái bị người ta bắt được, lúc này bất chấp mọi giá, ánh mắt lóe lên quyết liệt, nhấc tay muốn nhét một viên thuốc và miệng.
Minh Ngọc sơn trang nổi danh luyện danh, tự nhiên đan dược gì cũng có. Mà đan dược hy sinh bùng nổ lực lượng đạt đến cảnh giới cao hơn, tự nhiên cũng có, có điều ai cũng biết là dùng thứ này sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng lúc này Ngọc Thành không cố được, dù có chết hắn cũng không thể để Vô Song bị bọn họ bắt lấy.
Bụp!
Đáng tiếc, lúc này hắn bị chế trụ lực lượng, ngay cả chuyện nhét đan dược vào miệng cũng không thể hoàn thành, đan dược trong tay bị Mặc tiên sinh phất tay giật lấy, sau đó bóp mạnh, lực lượng Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ ba bùng nổ, lập tức hoàn toàn khống chế Ngọc Thành.
Bốp...
Mặc tiên sinh vừa nắm Ngọc Thành đáp xuống, Hải Lượng nhấc tay cách không tát tới, đánh mạnh vào mặt Ngọc Thành, để lại năm rãnh máu ghê người. Hải Lượng bực bội nói: - Lão già đáng ghét, suýt nữa phá hỏng đại kế của bổn thái tử, còn lãng phí một cái linh phù trung phẩm. Nếu không phải nhìn ngươi còn dùng được, xem bổn thái tử xử lý ngươi thế nào.
Tuy rằng cuối cùng bắt được người, nhưng vừa nãy cũng vô cùng nguy hiểm, suýt nữa để Ngọc Thành trốn thoát. Điều này làm cho Hải Lượng rất căm phẫn, vốn là tràn đầy tự tin chuẩn bị thỏa đáng, nắm giữ đại cục, hơn nữa cố ý hao phí lực lượng để người ta giúp kết thành ấn ký vây khốn âm hồn không tổn thương bản thể giao cho Ngọc Nhân Long, lại không ngờ vẫn xảy ra sơ sót.
- Điện hạ, Ngọc Thành này không phải âm hồn tầng thứ tám, hắn đã là Âm Dương Cảnh âm hồn đại viên mãn, chỉ kém nửa bước đã có thể luyện thành dương hồn, hơn nữa trụ cột của hắn vô cùng hùng hậu, gần như đi vào dương hồn không thành vấn đề. Thấy Hải Lượng tức giận như thế, Mặc tiên sinh vội nói.
- Cái gì? Hải Lượng vừa nghe liền trừng lớn mắt, lập tức nhìn Ngọc Thành, cất tiếng cười to: - Ha ha... Tốt! Tốt! Không ngờ hắn còn có thể đột phá, mà không phải trước kia hắn cố ý che giấu lực lượng. Nhưng mà như vậy mới hay, nếu có thể luyện chế được Âm Dương Cảnh dương hồn, Thiên Khôi Thuật của bổn thái tử tuyệt đối sẽ lên đến độ cao mới. Đi, chuẩn bị tài liệu sớm luyện chế lão già này thành con rối, nhân tiện nghĩ cách chuẩn bị tài liệu kích phát thân thể của tiểu nha đầu này, lập tức thông báo sư tôn, bên chúng ta đã bắt được người.
- Rõ. Người khác liền khom người nhận lệnh, sau đó Mặc tiên sinh khoát tay, kéo theo người bay lên.
Hải Thanh Vân chuyện, không có khác biệt lớn với mập mạp tổng kết chỉnh lý tình báo Nhậm gia, chỉ là càng thêm tỉ mỉ, có những chỗ càng chi tiết, dù sao hắn sinh trưởng ở bản thổ này.
Nhậm Kiệt hỏi rất kỹ, hơn nữa dò hỏi chuyện liên quan tới Thánh Đan Tông.
Nhậm Kiệt vừa lên liền nói đến mức này, Hải Thanh Vân vô cùng thông minh, Nhậm Kiệt hỏi gì hắn đáp đó, nhưng sẽ không hỏi thêm một câu thừa thải. Khi Nhậm Kiệt nhắc tới Thánh Đan Tông, Hải Thanh Vân không chút che giấu chán ghét.
- Thánh Đan Tông vốn là tông môn luyện đan lớn nhất trong mấy vạn dặm quanh đây, vẫn luôn không coi người khác ra gì, tùy tiện thay đổi giá đan dược, mỗi người thái độ ác liệt, quả thật tạo thành không khí xấu. Nhất là hai đại cấm địa trên biển, ngăn cách đường biển Minh Ngọc Hoàng Triều, bọn họ coi như hòn đảo qua lại giữa hai đại cấm địa, vắt ngang hai hải vực lớn, đồng thời thông đồng làm bậy với Thiên Hải Đế Quốc, còn không ngừng bàn điều kiện với Minh Ngọc Hoàng Triều.
- Các loại hàng hóa hay đặc biệt đi ngang qua bọn họ, ít nhất phải trả gấp mấy lần giá gốc. Cho nên những đồ vốn có giá 1 vạn tiền ngọc, mặc kệ từ bên nào đi qua, đều sẽ biến thành trên 3 vạn tiền ngọc. Cho nên hiện tại Thánh Đan Tông phát triển nhanh chóng, cũng mạnh lên rất nhiều, căn bản không để người khác vào mắt, còn coi Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn ở hành tỉnh An Dương là của bọn họ, có người nói, cả hành tỉnh An Dương sắp thành của Thánh Đan Tông.
- Nhậm gia chủ chớ trách, bởi vì Thánh Đan Tông cùng Trấn Hải đại tướng quân phủ ta từng có rất nhiều mâu thuẫn xung đột, cho nên nhắc tới bọn họ, ta liền kích động. Nhậm Kiệt chỉ hỏi một chút, Hải Thanh Vân một hơi nói thật nhiều, đằng sau rõ ràng chứa tâm trạng nặng nề.
Nhưng tiếp theo, Hải Thanh Vân liền chắp tay nói với Nhậm Kiệt.
- Hắc! Nhậm Kiệt cười nhạt khoát tay nói: - Không sao, rất bình thường, đây là tính cách của ngươi. Nếu đổi lại là ta thì đã sớm mắng to, vậy mới thoải mái. Đúng rồi, Trấn Hải đại tướng quân các người ở hành tỉnh An Dương thế nào, hoặc nói là hiểu được bao nhiêu ở hành tỉnh An Dương cùng bên Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn kia?
Đối với biểu hiện của Hải Thanh Vân, Nhậm Kiệt cũng không uốn nắn hắn, đây là thói quen dưỡng thành, là phong phạm quý tộc của hắn, ngay cả tức giận trút ra tâm tình rồi cũng nói xin lỗi, Nhậm Kiệt chỉ có thể thích ứng, sau đó đổi đề tài.
- Tình huống hành tỉnh An Dương tương đối đặc biệt, tám phần dân cư đều tụ tập xung quanh Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, cộng thêm cảnh sắc nơi đó kỳ lạ, trên đỉnh núi có Hội giao dịch người tu luyện của Thánh Đan Tông, khiến cho ngay cả nơi người thường cũng vô cùng náo nhiệt. Một hành tỉnh vốn là ít dân cư, nhiều chỗ núi lửa, nhưng lại có thành thị lớn nhất trong mười mấy hành tỉnh xung quanh. Chỉ có hai phần người sống ở gần bờ biển, Trấn Hải đại tướng quân phủ chúng ta chủ yếu có quyền lực ở bờ biển, không có quyền quản lý hành tỉnh An Dương.
Hải Thanh Vân nói đến đây, ngừng một lát, ưu nhã nhìn Nhậm Kiệt nói: - Nhưng đối với Nhậm gia chủ, không cần nói những lời khách sáo, dối trá. Dù không có quyền quản lý, nhưng Trấn Hải đại tướng quân phủ chúng ta vẫn có an bài lực lượng nhất định ở xung quanh, cộng thêm chúng ta nắm giữ vùng biển, rất nhiều hòn đảo đều có liên lạc với Trấn Hải đại tướng quân phủ. Cần tình báo, tin tức, nhân viên, đều không thành vấn đề.
Nhậm Kiệt nghe vậy liền dứt khoát: - Được rồi, nên biết chúng ta đều nói, bây giờ ta muốn biết trước mắt, xung quanh hành tỉnh An Dương, Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn gần đây có tình huống đánh nhau kịch liệt hay không, chính là đánh nhau của trình độ mạnh hơn Âm Dương Cảnh, có chuyện đó không? Còn nữa, có một đám người đặc thù xuất hiện, có xuất hiện một lão già một cô gái, tình báo có liên quan tới đều cần thiết.
- Chuyện này dễ thôi, bây giờ ta ra lệnh cho người đi điều tra. Hải Thanh Vân vừa nghe, lập tức sảng khoái đồng ý. Tuy rằng một mực không hỏi nhiều một câu, nhưng trong lòng hắn rất tò mò, rốt cuộc Nhậm Kiệt muốn làm gì. Khẳng định là tìm người, nhưng có đánh nhau, chẳng lẽ xảy ra chuyện, hơn nữa nhìn hắn giống như còn không tiện, kỳ lạ.