TÀ THIẾU DƯỢC VƯƠNG

Sặc!

Động tác của mập mạp, làm Nhậm Kiệt đã bay ra mấy cây số suýt nữa cắm đầu xuống. Ngẫm lại bề ngoài hiện tại của mập mạp, một tên mập ú trắng nõn, lại làm ra động tác như tiểu nha đầu, quả thật là....

Ha ha! Tiểu nha đầu này vừa sốt ruột lên là cái gì cũng quên, chính nàng còn tưởng là che giấu tốt lắm, ôi giời.

Trong lòng Nhậm Kiệt vui vẻ, liền nhanh chóng bay đi Ngọc Tuyền Sơn. Từ sau khi tiêu diệt Ngọc Tuyền đạo nhân, Chiến Thiên Long một mực dùng tư cách cá nhân giúp Nhậm Kiệt đóng giữ bảo vệ mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn, 3 vạn binh lính cũ cũng ở chỗ đó.

Lần này Nhậm Kiệt muốn đi xem, hiện tại huấn luyện thế nào, đồng thời cũng phải bố trí, dù sao phải hết sức cẩn thận biến động tiếp theo.

Không chỉ là vấn đề thắng thua, đôi khi, thắng thảm chưa chắc là thắng.

Nếu quả thật để nội bộ Nhậm gia đánh cho tan tành, như vậy thì thắng lợi cũng là thất bại. Trên thực tế đây là điều hoàng đế kỳ vọng mong chờ, mặc kệ ai thắng ai thua, hắn không cần biết. Hắn vẫn luôn mạnh mẽ thúc đẩy nội bộ Nhậm gia mâu thuẫn, cuối cùng đạt đến mục đích bùng nổ, chính là vì khiến nội bộ Nhậm gia không ngừng hao tổn.

Lần này hắn phá lệ đồng ý quân quyền 50 vạn đại quân, còn cho phép Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ dẫn quân về kinh, lòng dạ quá rõ ràng.

Lúc này Phương gia mở rộng cửa lớn, vô cùng long trọng, bởi vì hôm nay Phương đại tiểu thư Phương Kỳ đi ra đã lâu sẽ về nhà. Chẳng những vậy, còn lấy thân phận nữ chủ nhân Lam Phủ Thiên Tông đến đây, làm cho Phương gia không thể sơ xuất. Dù sao gần đây chuyện Lam Phủ Thiên Tông xôn xao sôi trào, thậm chí không ít người cõi lòng bàng hoàng, bao gồm cả Phương gia bởi vì Phương Kỳ mà liên lụy vào đó.

Gần đây chuyện nào ồn ào đến mức Phương Thiên Ân ăn ngủ không yên, vốn hắn dốc sức ủng hộ Phương Kỳ, Phương Kỳ mượn thế Lam Thiên, cũng xác lập vị trí người thừa kế Phương gia.

Nhưng ai ngờ tới, yêu nghiệt Lam Thiên này trực tiếp làm ra khai phủ lập tông, trước kia người ta chỉ nghĩ tối đa là một mình hắn thành lập gia tộc, mọi người cũng tin gia tộc của hắn sẽ hết sức hùng mạnh.

Bởi vì hắn chỉ thống lĩnh Thiên Viện đã hùng mạnh sánh được với gia tộc, lại càng chưa tính bản thân hắn cũng che giấu lực lượng.

Nhưng trong 2000 năm qua, loại gia tộc như thế đã xuất hiện vô số, có một số còn mạnh mẽ ngang với năm đại gia tộc, nhưng cuối cùng không kéo dài được bao lâu, có thể đứng vững hai ba trăm năm cũng đã không tệ, dần dần đều suy sụp, chỉ có năm đại gia tộc sừng sững không ngã.

Lúc đó cách nghĩ của Phương Thiên Ân cùng Phương gia, đó là Lam Thiên mạnh mẽ càng tốt, mặc kệ là giúp Phương gia hay một mình thành lập gia tộc, Phương gia đều có thể thu được chỗ tốt. Nhưng đánh chết bọn họ cũng không ngờ, Lam Thiên lại yêu nghiệt đến cỡ này, trực tiếp khai phủ lập tông.

Tông môn là khái niệm gì, đó là tồn tại ngang với Minh Ngọc Hoàng Triều. Nếu như Lam Thiên khai phủ lập tông ở chỗ khác thì cũng thôi, nhưng cố tình lại ở Ngọc Kinh Thành, ngang với thành lập gia tộc ở trong nhà người ta, ngang với đứng trong tông môn người khác nói là ta muốn thành lập tông môn. Có câu thế này, một núi không thể chứa được hai hổ.

Từ sau khi Lam Phủ Thiên Tông xuất hiện, Phương Thiên Ân lại càng không yên, nội bộ Phương gia cũng có rất nhiều ý kiến, thậm chí bắt đầu nghi ngờ rung chuyển người thừa kế Phương Kỳ.

Tuy nhiên Lam Phủ Thiên Tông xuất hiện, hoàng gia một mực bảo trì im lặng, càng làm người Phương gia lo sợ không yên. Mà lần này Phương Kỳ chính thức trở về, khiến cho Phương Thiên Ân phải bất đắc dĩ dùng lễ chính quy tiếp đãi, sau đó lập tức cho người khác lui xuống, khởi động trận pháp, chỉ để lại một mình Phương Kỳ.

- Rốt cuộc... rốt cuộc muốn làm gì, Lam Thiên muốn điên rồi sao?

- Sao ngươi cũng điên theo hắn?

- Ngươi có biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào, ngang với thành lập gia tộc trong nhà người khác, làm sao được chứ?

- Ngươi có biết không, hiện tại bên trong gia tộc đã xuất hiện rất nhiều tiếng nói khác, rất nhiều người bắt đầu ủng hộ Phương Viêm.

- Nếu như đẩy Phương gia chúng ta dính vào, vậy thì rắc rếi, ngươi không thể điên theo hắn như thế được.

- Kẻ điên, người tuổi trẻ bây giờ, mỗi người đều như thế, đều cho rằng mình làm những chuyện rất lợi hại, nhưng không biết sâu cạn, sớm muộn gì cũng xong. Tên khốn Nhậm Kiệt như thế, không ngờ một mực được gọi là yêu nghiệt Lam Thiên lại cũng không trí tuệ như vậy...

Những người khác vừa đi, Phương Thiên Ân đã không nhịn được, đứng lên đi qua đi lại, nhìn Phương Kỳ ăn mặc hoa lệ chưa từng thấy, không ngừng nói ra.

Gần đây hắn sắp điên rồi, áp lực sắp không chịu nổi, cố tình bên bệ hạ không có động tĩnh gì, hắn lại khó chịu muốn chết. Trong gia tộc có ý kiến rất lớn, cuối cùng lúc này gặp được Phương Kỳ, rốt cuộc hắn có thể nói với người khác.

Lúc này Phương Kỳ ngồi yên ở đó, nhìn cha mình sốt ruột nói những lời này, đột nhiên nhớ lại những lời Thiên ca đã nói, xem ra tầm mắt phải thật cao lên, nếu đổi lại là mình trước kia, chỉ sợ cũng sẽ như thế này.

Lúc này, nàng lại vô cùng lạnh nhạt, ngồi ở trên cao, một mực chờ cho Phương Thiên Ân nói quá nửa khắc, nàng mới chậm rãi lên tiếng.

- Thế giới này làm gì cũng dựa vào thực lực nói chuyện, không có thực lực, quá yếu ớt, dù có trốn tránh mỗi ngày, cũng có thể sẽ gặp tai họa giáng xuống, chỉ có đủ mạnh mẽ mới không e ngại mọi thứ.

Lúc này Phương Kỳ nói chuyện chậm rãi, tự tin, cao thượng, thái độ nhìn xuống Phương Thiên Ân: - Nếu như là người khác, dám làm thế, ngài cho rằng hoàng đế có thể cho phép tồn tại? Tại sao hoàng đế không ra tay, không phải hắn không muốn, mà là hắn không thể. Cũng như trước kia Nhậm Kiệt một mực chơi, một mực náo loạn, tại sao không thể xử lý hắn như những người bình thường khác. Bản thân hắn không là gì, nhưng thế lực đằng sau hắn lại rất hùng mạnh.

- Tương tự, Thiên ca dủ hùng mạnh, cho nên mới dám làm những chuyện này. Về phần những người Phương gia, bọn họ sẽ nhanh chóng biết được là ai lợi hại hơn, nói thật bây giờ ta cũng không còn hứng thú với gia chủ Phương gia, đi theo bên cạnh Thiên ca, ta mới biết thế giới này rộng lớn cỡ nào. Phương gia quá nhỏ, quá nhỏ, chỉ có đám người kia còn tự cho là đúng. Hôm nay ta đến đưa thiệp mời cho cha, nếu Phương gia chúng ta có thể liên lạc được lão tổ Thái Cực Cảnh, để bọn họ xem qua thiệp mời này liền hiểu.

Phương Kỳ nói rồi, đứng lên: - Cha, cả thiên hạ sẽ nhanh chóng bị Lam Phủ Thiên Tông chấn nhiếp, đều sẽ biết Lam Phủ Thiên Tông lợi hại. Ngài mỏi mắt chờ mong đi, những vấn đề ngài lo lắng căn bản không phải vấn đề, bởi vì Thiên ca có đủ thực lực hùng mạnh, san bằng mọi thứ.

Phương Kỳ nói xong, tự tin bước ra khỏi Phương gia, bên ngoài đã có xe linh thú sẵn sàng, có điều không phải là xe linh thú gia chủ Phương gia, mà sử dụng một con yêu thú Tứ Lộc Tự Mã cảnh giới đại yêu hóa hình, bay thẳng lên cao, rời khỏi Phương gia.

Bên trong Ngọc Kinh Thành, gần đây lòng người bàng hoàng, đủ loại rung chuyển nổi lên. Tổng đốc thủy vận Thương Trung xảy ra chuyện liên lụy vô số quan viên, hoàng đế tổ chức thay máu, đồng thời nói muốn xây dựng lại 150 vạn đại quân chiến đấu, trực tiếp ném ra 50 vạn đại quân chỉ rõ cho tân gia chủ Nhậm gia, gần như nói rõ cực kỳ bất mãn đương nhiệm gia chủ Nhậm Kiệt.

Ngay lúc này, đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ xuất hiện, lực ảnh hưởng to lớn, tin tức Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ dẫn đại quân trở về, càng làm không ít người ngửi được mùi thuốc nổ.

Gần đây lòng người rung chuyển, bên trong Nhậm gia hoang mang, cố tình lúc này Nhậm Kiệt đột nhiên biến mất.

Có người nói hắn sợ hãi bỏ đi, cũng có nói hắn bị thương nặng đang trong dưỡng thương, lần này hoàn toàn không có khả năng tham dự đại hội trưởng lão toàn thể gia tộc... đủ thứ lời đồn.

- Đứng lại, không được vào trong, lập tức dừng bước. Binh lính tuần tra xung quanh phòng đang nhốt ba người Nhậm Quân Dương đột nhiên phát hiện có người tới, lập tức dừng lại, có người đứng lên quát.

- Hừ! Một tiếng hừ lạnh, một người dáng cao to, khí thế kinh người từ từ bước ra, chính là đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ. Lúc này hắn không phải một mình, bên cạnh còn thêm mấy người, nhất là có hai người khí tức không yếu hơn hắn.

- To gan, người đâu... Lúc này, thấy bọn họ không để ý tới cảnh cáo, vẫn muốn tiến lên, có người giận dữ quát lớn chuẩn bị ra tay.

- Cút sang một bên, ngay cả đại trưởng lão cũng không nhận ra. Bái kiến đại trưởng lão. Lúc này, có một đội trưởng từ xa chạy đến, vội quát ngừng người muốn ra tay, tên không biết chết sống, người này mới vào nội bộ gia tộc không được mấy năm, căn bản chưa từng gặp đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ.

- Ừ! Nhậm Hùng Đồ nghe có người nói thế, cũng coi như hài lòng, khẽ gật đầu, cảm thấy tên này coi như hiểu chuyện. Nhưng hắn cũng lười để ý tới loại tiểu nhân vật này, tiếp tục bước tới.

- Đại trưởng lão xin dừng bước, gia chủ đã hạ lệnh, không có lệnh của ngài ấy cùng lục gia, không ai được lại gần nơi này. Xin đại trưởng lão thông cảm các huynh đệ khó xử, đừng tiếp tục đi tới. Tuy rằng đội trưởng kia khách khí, nhưng nhìn Nhậm Hùng Đồ lại đi tới, vội bước lên cản lại, còn người tiểu đội vừa nãy, cũng đứng sau hắn ngăn cản.

Hơn nữa trong nháy mắt những người này tạo thành thế bao vây vững chắc.

- Dựa vào các ngươi mà muốn ngăn cản ta, cút ngay. Oành... Đại trưởng lão lập tức nổi giận, vốn còn tưởng tên này hiểu chuyện, biết mình lợi hại, nhưng nhìn ánh mắt, khí thế những người này kiên quyết, làm cho hắn vô cùng khó chịu, rất không thích. Mệnh lệnh của một tên nhãi con, bọn họ liền coi là thật, trong cơn giận dữ, vung tay lên, nháy mắt một cỗ khí tức cuồng bạo như lốc xoáy quét qua. Tuy rằng những binh lính này sớm chuẩn bị, đội ngũ ổn định, nhưng chênh lệch quá xa, ầm ầm, toàn bộ đều bị thổi bay.

Bùm! Sau đó đại trưởng lão cũng lười đi tới, trực tiếp cách trăm thước cách không chém vào căn phòng nhốt ba người Nhậm Quân Dương. Lập tức pháp lực khủng bố ngưng tụ thành cây đao lớn ầm ầm chém xuống, tuy rằng căn phòng có cấm chế, có chút lực lượng bảo vệ, nhưng tồn tại như Nhậm Hùng Đồ trực tiếp ra tay, nháy mắt bị chém vỡ.

- Đại trưởng lão.... Đại trưởng lão... Lúc này, ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc ở bên trong đang kích động rớt nước mắt, cuối cùng cũng ra rồi.

Oành... Đại trưởng lão trực tiếp đánh nát lực lượng bên ngoài căn phòng, lập tức đụng tới cấm chế đặt ở bên trong khu rừng, nháy mắt lục gia Nhậm Thiên Tung cầm Lôi Hỏa Thương xuất hiện bên trên căn phòng vừa bị chém nát, Lôi Hỏa Thương nhẹ nhàng chỉ xuống, ba đoàn sấm sét ngọn lửa nháy mắt đánh xống, trực tiếp khóa chặt ba người Nhậm Quân Dương, Nhậm Hàn Lâm, Nhậm Văn Húc muốn chạy tới chỗ đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ, ngọn lửa xoay chuyển, lập tức giam giữ bọn họ.

- Cứu ta... Nhậm Hàn Lâm kinh hô, không dám động đậy, bởi vì lúc này toàn thân lục gia Nhậm Thiên Tung tràn ngập sát khí rung trời, ai mà không sợ.

Vừa nãy ba người hưng phấn, kích động, nghĩ rằng đã chạy ra được, lúc này không dám cử động, chỉ sợ chạm vào lực lượng lôi hỏa bao quanh bọn họ, nháy mắt hóa thành tro bụi. Người ngoài biết ít về Tu La, người bên trong, nhất là bọn họ còn là trưởng lão năm đó, cũng biết nhiều hơn một chút.

- Không có lệnh của gia chủ, ta xem ai dám dẫn bọn họ đi. Lôi Hỏa Thương tỏa ra hào quang lôi hỏa lạnh băng, chậm rãi kéo lên chỉ vào chỉ vào đại trưởng lão Nhậm Hùng Đồ đằng xa.

Bình luận

Truyện đang đọc