Nếu như Tề Thiên có thể luôn bảo trì trạng thái như thế, Nhậm Kiệt tự nhiên không cần làm vậy, nhưng lúc này Tề Thiên tối đa còn đánh ra một quyền, lúc này đã khôi phục bình thường đáp xuống bên cạnh, cho nên Nhậm Kiệt làm chuyện đầu tiên là cảnh cáo Hải Vương.
- Hừ! Hải Vương hừ một tiếng, hắn thật không ngờ tới xảy ra chuyện như vậy, ngay cả hắn thâm trầm như biển, lúc này cũng phải đổi sắc. Nhất là nhìn Nhậm Kiệt làm ra động tác như thế ngay trước mặt mình, quả thật không biết chết sống, dám uy hiếp ngay trước mặt mình.
- Gần trong gang tấc, người người là địch, hiểu ý này chứ? Nhậm Kiệt nói, chân giẫm mạnh lên đầu Hải Lượng.
Bùm... Lực lượng rất mạnh, trực tiếp đạp đầu Hải Lượng vào trong đá, lúc này Hải Lượng không thể vận chuyển lực lượng bảo vệ mình, dù cho cường độ thân thể hắn không yếu, nhưng Nhậm Kiệt chà đạp giày xéo như thế lại còn là ở trong đá, da mặt cũng bị cạo ra, máu tươi tràn ra càng trở nên dữ tợn.
- A... Nhậm Kiệt... ngươi dám... ta nhất định diệt cửu tộc ngươi... Trước đó Hải Lượng một mực banh mặt, bởi vì hắn tin chắc sư tôn có thể cứu mình, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hắn cũng phải duy trì phong độ Thái tử Thiên Hải Đế Quốc.
Nhưng lúc này cuối cùng hắn không nhịn được nữa, bởi vì sỉ nhục quá lớn, lớn đến mức hắn sụp đổ không thể chịu nổi. Nhất là vừa rồi đối phương lại có thể đánh bay sư tôn, thậm chí làm sư tôn bị thương một chút, mạnh mẽ cướp hắn trở về, càng đả kích tâm lý của hắn.
Cuối cùng, hắn rống giận, thất thố gào thét.
Đối với Hải Lượng này, Nhậm Kiệt không có một chút đáng thương, trước không nói là đối địch với Thiên Hải Đế Quốc, chỉ nhìn Hải Lượng trực tiếp bắt người sống luyện chế con rối, là tội đáng chết vạn lần. Trực tiếp luyện chế người sống thành con rối, là chuyện tàn nhẫn nhất, vô nhân đạo nhất, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Mấu chốt nhất là từ thủ pháp luyện chế của hắn, Nhậm Kiệt nhìn ra được trước đó hắn phải luyện chế không dưới trăm ngàn lần mới đạt đến trình độ này, nói rõ đã có ít nhất trăm ngàn người bị hắn luyện chế sống, ước chừng ban đầu thì chưa chắc đều thành công, nhưng ít nhất có hơn ngàn người bị phương pháp tàn khốc này bào chế.
Cho nên lúc đối đãi với Hải Lượng, Nhậm Kiệt sẽ không hề khách khí, đồng thời khiêu khích nhìn về phía Hải Vương.
- Có thể thì ngươi động thử xem, nếu ngươi thật cho rằng mình có bản lĩnh thông thiên triệt địa, có thể trực tiếp ra tay, hoặc là bùng nổ lực lượng không bị cản trở cứu hắn trước khi ta giết hắn, ngươi cứ thử xem. Bằng không tốt nhất ngươi thành thật chút, đừng có nói những lời nhảm nhí với bổn gia chủ, trong lòng mọi người đều rõ, ngươi cho rằng chỉ có ngươi là thông minh, cao minh nhất. Vừa rồi ngươi làm như thế, thật nghĩ rằng bổn gia chủ không có phòng bị hay sao.
Nhìn Nhậm Kiệt đạp đầu Hải Lượng, nói chuyện với Hải Vương Hải Vô Thường như thế, ngay cả Ngọc Thành cũng nín thở, không khống chế được nhịp tim. Hải Thanh Vân, Tiểu Hà Mễ càng kinh hồn vỡ mật, trước kia nghe nói Nhậm Kiệt lớn lối như thế này thế nọ.
Lúc trước trên Hội Văn, hắn đã đủ lớn lối, bá đạo, hiện tại mới phát hiện, vậy thì tính là gì.
Vừa rồi cảm thấy hắn đàm phán với Hải Vương có chút quá mức, hiện tại mới phát hiện, chân chính lớn lối là thế này, đạp lên đầu Thái tử Thiên Hải Đế Quốc, đạp cho toàn là máu, khiêu khích Hải Vương Hải Vô Thường đứng đầu tám đại Vương giả, không nói là sau này không có, ít nhất là trước giờ chưa từng.
- Nhóc con, phải biết chừng mực, có chút lửa giận, ngươi không đỡ nổi. Hải Vương Hải Vô Thường thâm trầm như biển cũng phải nổi lên gợn sóng, một khi hắn nổi sóng sẽ không như người khác, nhưng tuyệt đối tuôn trào bành trướng, khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
- Cái gì là chừng mực, bổn gia chủ là gia chủ Nhậm gia, 5 đại gia tộc Minh Ngọc Hoàng Triều, dù cho gặp Hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc ngươi cũng không kém gì. Biết chừng mực, má nó ngươi ở đó vểnh đuôi sói làm gì, nói chuyện, hay là không nói. Không nói thì bây giờ bổn gia chủ giết hắn, nói chuyện con mẹ ngươi? Nhậm Kiệt trừng mắt, dưới chân lại dùng sức, đàm phán là cái gì, chính là phải nói cho đổ vỡ, chỉ có như thế mới chân chính biết giới hạn của đối phương, bằng không vĩnh viễn sẽ bị đối phương dắt mũi kéo đi.
Lúc này Hải Vương tuy rằng thế lớn, nhưng Nhậm Kiệt tin, hắn vẫn không đoán ra tình huống của Tề Thiên, cộng thêm biểu hiện ra thật sự hạ quyết tâm có thể tùy lúc giết Hải Lượng. Trừ khi hắn mặc kệ Hải Lượng, bằng không bất kể mình nói gì thì cũng thế thôi.
- Sư tôn! Lúc này, Hải Lượng bị Nhậm Kiệt dẫm dưới chân, đau khổ nhục nhã không thôi, cuối cùng không nhịn được nữa.
Vốn là hắn vô cùng tin tưởng Hải Vương, vô cùng ăn ý một mực bảo trì im lặng, tùy ý cho chuyện phát triển, nhưng lúc này cuối cùng hắn không chịu được, không phải đau đớn, mà là sỉ nhục.
Hải Vương ở trên không trung, bản tâm mấy trăm năm chưa từng tức giận cũng rung chuyển. Đó là hắn, nếu là người khác đã sớm giận dữ không thôi. Hải Vương sống 300 năm, đến giờ cũng chưa từng gặp kẻ khó chơi như thế.
Hắn nhìn Tề Thiên ở cạnh Nhậm Kiệt, vừa rồi biến thân thành khỉ đột khổng lồ đáng sợ, rốt cuộc người này có lai lịch gì. Nhìn kiểu đó, chỉ có lực lượng trong thời gian ngắn, không thể kéo dài, nhưng bây giờ Hải Lượng ở trong tay Nhậm Kiệt, dù là hắn chỉ biến thân trong khoảng khắc, chỉ cần cản lại một chút thì xong rồi.
Nhậm Kiệt quả thật có một cỗ điên cuồng, thật nổi điên lên, thì cảm thấy thật sự mặc kệ mọi chuyện. Sống 300 năm, Hải Vương làm sao chưa từng thấy qua những trác táng khác, Nhậm Kiệt không giống những trác táng kia, hắn có thể chơi được, không chỉ ngông nghênh, sâu bên trong hắn còn một cỗ ngông nghênh, bá đạo, hung hãn, điên cuồng.
So sánh với hắn, những trác táng trước kia chẳng là chó má gì, bắt nạt kẻ yếu thì tính là trác táng gì.
- Nói chuyện, được, nhưng ta đã cho Ngọc Vô Song dùng một viên Thiên Đan hạ phẩm, cho dù hiện tại giao nó cho các ngươi, nếu không thể tiêu hao hết lực lượng Thiên Đan hạ phẩm này thì cũng chỉ có đường chết. Các ngươi cũng rõ ràng, trừ khi mở ra di tích Vô Song Hoàng Phi, bằng không không thể tiêu hao một viên Thiên Đan hạ phẩm. Giới hạn là nhất định phải mở ra di tích Vô Song Hoàng Phi, sau khi đi vào di tích có thể trao đổi. Lúc trước Hải Vương đàm phán rất thoải mái, chỉ mấy câu đơn giản, nhưng nhìn các hành động trước đó của hắn đã thấy được, chẳng qua là một loại sách lược, lúc này rõ ràng có khác.
Ít nhất theo Nhậm Kiệt thấy, lời này ít nhiều tin cậy được, trước đó cái gì hắn cũng tùy ý đồng ý, Hải Vương tốn nhiều sức như thế, hơn nữa lúc này nghe hắn cho Ngọc Vô Song dùng Thiên Đan, là Thiên Đan đó.
Bởi vậy có thể thấy, hắn bức thiết muốn mở ra di tích Vô Song Hoàng Phi đến mức nào, sau đó Nhậm Kiệt cũng biết quan hệ đặc thù giữa Hải Vương và Hải Lượng, là tồn tại hắn bồi dưỡng ra nắm giữ Thiên Hải Đế Quốc, thậm chí có người nói là con của hắn. Mặc kệ có phải là con của hắn hay không, Nhậm Kiệt biết rõ, nếu như không có thân phận như Hải Lượng, không phải tiêu tốn rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng ra thay vào ngôi vị hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, lúc này thật sự bắt được con trai của Hải Vương, Nhậm Kiệt cũng không dám uy hiếp như thế.
Má nó, nói không chừng hắn thật nổi giận liền mặc kệ mọi giá ra tay, tru diệt hết mọi người thì sao.
- Đưa người tới, dù ngươi có rất nhiều dữ liệu về Vô Song Hoàng Phi, nhưng có những thứ mấu chốt thì ngươi kém xa. Thật muốn vào thì tốt nhất nhanh lên, như vậy mọi người có thể trao đổi con tin, cũng có thể lấy được hàng, nếu như còn chờ thêm... Nói rồi, Nhậm Kiệt nhìn ra đằng xa, rõ ràng có mấy cỗ lực lượng đang tăng tốc chạy tới.
Lúc này, chỉ là hai câu, đàm phán sắp tan vỡ liền được kéo lại. Đương nhiên, Nhậm Kiệt cũng không thật hoàn toàn tín nhiệm Hải Vương, chỉ là đến nước này đã không tệ, không có khả năng thật trực tiếp đổi về Ngọc Vô Song. Mà Nhậm Kiệt còn cố ý biểu hiện ra cũng muốn tiến vào di tích Vô Song Hoàng Phi, chỉ là tăng cường một loại nhận thức của Hải Vương, bổn gia chủ cứu Ngọc Vô Song chỉ là một chuyện, mình cứu cô ta là có ý định riêng, coi như một loại ám hiệu, có thể làm Ngọc Vô Song càng an toàn hơn. Ít nhất có thể làm Hải Vương bớt chút động tác, đẩy nhanh quá trình cứu Ngọc Vô Song.
Nói mấy câu, nhưng trong đó giao đấu vô số lần, hơn nữa đến trình độ này, ngay cả người đứng xem cũng hiểu một chuyện, bà nội nó, tuyệt đối không thể tin những lời bọn họ nói bây giờ.
Ít nhất có thể nhìn ra, mặc kệ Nhậm Kiệt hay Hải Vương, trong lần giao đấu đàm phán này, nhìn như đều tin tưởng đối phương, nhưng thực tế phải làm gì thì làm đó. Nếu như Hải Vương trực tiếp cứu người, nếu như Nhậm Kiệt không cướp được người về, mọi chuyện đã nói sẽ chẳng là gì cả.
Giao đấu, là một loại giao đấu trên tâm lý, thực lực, hành động, mưu kế.
Hải Vương cũng nhìn xa xa, hắn cũng cảm nhận được có những lực lượng đang tới, dù sao vừa rồi Tề Thiên bùng nổ lực lượng quá kinh người.
- Rất tốt, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ, nơi này không phải Nhậm gia, không phải Ngọc Kinh Thành, bổn vương hao tốn cái giá lớn như thế, nếu không thể vào di tích, cho dù hai lão già lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng Kiếm Vương Long Ngạo, cộng thêm Sát Thủ Vương đều ở đây, hôm nay bổn vương cũng phải giết ngươi. Hải Vương nói, thần thức vừa động.
Vù! Tiếp theo, trên bầu trời lại xuất hiện một Hải Vương, chỉ là to hơn Hải Vương bình thường, hào quang lam đậm bao bọc như nước biển hợp thành một người, từ trên không rơi xuống. Cũng giống phân thân mà Tề Thiên vừa đánh nát, to xác hơn, đợi người này đáp xuống, lực lượng màu lam tiêu tán, Ngọc Vô Song đang ngủ ngon lành ở bên trong liền xuất hiện.
Đù! Quả nhiên má nó đủ độc ác, biết ngay kẻ này không tin vào người khác, đưa Ngọc Vô Song quá xa, thì ra hắn một mực dẫn theo bên cạnh, có điều dùng phân thân đặc thù bao bọc Ngọc Vô Song. Vừa rồi hắn một mực thúc đẩy pháp lực ngập trời, chẳng qua là vì che giấu phân thân, sợ bị tồn tại mạnh mẽ phát hiện.
Mà pháp lực tuôn trào, vốn là một thể với lực lượng phân thân bao bọc Ngọc Vô Song, bị hắn làm như thế, người khác căn bản không phát hiện ra.
Người xảo quyệt thì Nhậm Kiệt gặp nhiều, nhưng đều là giả xảo quyệt, lão già Hải Vương này mới thật là cáo già xảo quyệt âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan.
- Bản thân bổn vương tìm kiếm quả thật tiêu hao thời gian, muốn sớm trao đổi con tin, chuyện còn lại phải xem các ngươi. Nhưng tốt nhất các ngươi mau một chút, nếu không phải bổn vương áp chế lực lượng Thiên Đan trong người cô gái này, chỉ e đã sớm nổ tan xác, cộng thêm bản thân cô ta vốn tích lũy lực lượng không thể tiêu hóa, dù cho Ngọc Trường Không đích thân đến đây cũng không áp chế nổi. Hải Vương biểu hiện giống như Nhậm Kiệt, từ đầu đến cuối, dù cho cuối cùng đồng ý trao đổi, không ngừng nhượng bộ thỏa thuận với Nhậm Kiệt, nhưng cũng không nhìn Hải Lượng một cái, như đang tự mình nói chuyện.