Lúc này, đã không chỉ là tay quyền cụng nhau, mà trong biến hóa đều có thể đánh tới đối phương, hoàn toàn là vật lộn gần người.
Chỉ có điều đây mới thực là vật lộn của trình độ Thái Cực Cảnh, chỉ là cận chiến đã kích ra uy lực khủng bố, đối với tu luyện giả bình thường đều là lực lượng có tính chất hủy diệt.
Tuy rằng Đan Vô Kinh bất ngờ vì cường độ thân thể Nhậm Kiệt lại đã đạt tới Thái Cực Cảnh, nhưng dù sao hắn cũng là con cháu ưu tú của Đan Tiên Giáo thuộc loại đại giáo vô thượng, tình huống dạng gì cũng đều gặp qua, hơn nữa thời điểm này hắn nuốt vào Chiến Thần Đan, cường độ thân thể hắn đã mạnh hơn rất nhiều so với Nhậm Kiệt, mặc dù chỉ là một tầng.
Cho nên thời khắc này hắn điên cuồng vung tay, nhất định phải đánh lui Nhậm Kiệt, đánh hạ Nhậm Kiệt!
Lui ư?
Nhậm Kiệt thời khắc này một bước cũng không lùi, đau đớn thì tính là gì, tay quyền bị thương nghiêm trọng, xương cốt vỡ vụn, máu tươi, bắp thịt vỡ vụn, đều không ngăn cản được Nhậm Kiệt bạo phát.
Đè nén lửa giận trong lòng, thời khắc này chiến ý toàn diện bạo phát, không có bất kỳ người nào có thể cản được hắn.
Cường độ thân thể của Nhậm Kiệt rõ ràng không bằng Đan Vô Kinh lúc này đã dùng Chiến Thần Đan, nhưng Nhậm Kiệt lại chiến đấu hung tợn mãnh liệt hơn.
“Không có khả năng, không có khả năng! Mình đã uống Chiến Thần Đan, chiến ý mạnh không nói, năng lực khôi phục thân thể cũng rất mạnh, làm sao năng lực khôi phục thân thể của hắn có thể mạnh hơn mình, hơn nữa tốc độ cũng đang gia tăng: rõ ràng là cường độ thân thể Thái Cực Cảnh tầng ba, nhưng tốc độ cùng biến hóa lại vượt qua rất nhiều, tại sao, tại sao có thể như vậy?” Trong lòng Đan Vô Kinh không ngừng gào thét, không hiểu tại sao như thế, hắn chưa từng nghe nói qua trong Tàn Hồn có một người như vậy.
Làm sao có thể, trong tầng lớp trẻ tuổi, làm sao có thể có tên biến thái như vậy, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!
Trên thực tế, tình huống của Nhậm Kiệt lúc này, chính Nhậm Kiệt còn thật sự không có cảm giác, giờ phút này hắn hoàn toàn đắm chìm trong trong chiến đấu, trước đó chỉ là liều mạng mạnh mẽ hấp thu dược khí, thậm chí nén ép vào trong cơ thể mình, lúc này ở trong loại cận chiến liều mạng sinh tử, thân thể không ngừng bị thương, những dược khí kia mới chính thức gọi là hấp thu trọn vẹn. Đây cũng là nguyên nhân năng lực khôi phục thân thể còn nhanh hơn một chút so với Đan Vô Kinh, dù Đan Vô Kinh đã dùng Chiến Thần Đan cường độ thân thể còn mạnh hơn Nhậm Kiệt.
Mặt khác, thần hồn lực của Nhậm Kiệt đã trải qua rất nhiều lần cảnh giới Thánh nhân luận đạo thanh tẩy, cộng thêm trợ giúp của dược khí vừa rồi đã đạt tới trình độ khủng bố Thái Cực Cảnh tầng thứ bảy. Thần thức tác dụng không lớn, nhưng thần hồn lực thì về sau càng ngày càng bất đồng, mà thần hồn lực của Nhậm Kiệt đạt tới Thái Cực Cảnh tầng thứ bảy, lại kinh khủng vượt qua tưởng tượng của tu luyện giả.
Có thần hồn lực phụ trợ, chiêu thức, lực lượng, tốc độ của Nhậm Kiệt đều không ngừng vượt qua cực hạn, không ngừng điều chỉnh biến đổi.
Mấu chốt là, Nhậm Kiệt tâm kiên định như sắt thép, loại chiến ý mãnh liệt kia không ngừng khiến hắn xông lên phía trước, sau từng hồi va chạm, Nhậm Kiệt trở nên càng lúc càng hung mãnh hơn.
Tiếp theo không bao lâu, tâm thần Đan Vô Kinh bị ảnh hưởng, bất tri bất giác hắn chọn lựa thế thủ: Chiến Thần Đan là chiến ý không có loại thế thủ đó, chưa từng có từ trước đến nay, bách chiến bách thắng, dù có chết cũng phải chiến... Vô hình trung lúc này uy lực của Chiến Thần Đan cũng giảm nhiều.
Mấu chốt là, bằng vào đan dược tăng cường thân thể, dù sao chỉ là nhất thời. Nhậm Kiệt sau một lúc chịu đựng hắn hung mãnh, Nhậm Kiệt trở nên càng ngày càng hung mãnh, còn hắn trở nên càng ngày càng yếu.
“Ầm...” Rốt cục, Nhậm Kiệt phá vỡ phòng tuyến của Đan Vô Kinh, chấn ra cánh tay hắn đang ngăn cản, đánh một quyền thẳng vào đầu của hắn.
Hai người vừa rồi mặc dù va chạm, nhưng đều luôn bảo vệ bộ vị yếu hại, trên thân thể bị các loại công kích không sao, nhưng đầu, trái tim... một số bộ vị yếu hại vẫn luôn bảo vệ được. Thời khắc này Nhậm Kiệt lại phá vỡ phòng ngự đánh thẳng ngay vào mặt Đan Vô Kinh.
Thân thể đạt tới Thái Cực Cảnh, cho dù từ trên trời cao ngàn thước rơi xuống đều không sao, Âm Dương Cảnh bình thường tùy ý đánh muốn thương tổn mảy may đều rất khó, nhưng độ cứng rắn, mạnh mẽ cũng chỉ tương đối, hòn đá tự nhiên là cứng rắn hơn quả trứng gà, nhưng không có khả năng so độ cứng rắn với hợp kim, mà hợp kim cũng không thể so với vẫn thạch tinh không...
Mặc dù Nhậm Kiệt hiện tại, cường độ thân thể hơi yếu một chút so với Đan Vô Kinh, nhưng hoàn toàn phá vỡ phòng ngự đánh ngay vào mặt hắn, tức thì sống mũi, xương mặt Đan Vô Kinh vỡ vụn, máu thịt văng tung tóe.
Hơn nữa khí thế Đan Vô Kinh đã giảm, Nhậm Kiệt lại càng đánh càng hung tợn, càng đánh càng mãnh liệt. Đan Vô Kinh giảm khí thế, uy lực của Chiến Thần Đan cũng từ đỉnh phong suy sụp, hắn mới bắt đầu vội vàng phòng thủ, càng làm như thế lỗ hổng càng nhiều, dưới công kích mãnh liệt của Nhậm Kiệt, vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, ngay cả lực lượng của Chiến Thần Đan kia cũng bắt đầu yếu bớt.
Ta làm sao có thể thua dưới tay hắn, làm sao có thể, Đan Vô Kinh ta chính là người xuất sắc trong lớp trẻ của Đan Tiên Giáo, nếu gặp phải Thiên Tử trong Tàn Hồn thì thua cũng được đi, nhưng làm sao có thể bại dưới tay một tên tiểu tử mang tấm mặt nạ cười khoa trương còn chưa biết tên này.
Đáng ghét, đáng ghét!
Đan Vô Kinh liều mạng phòng thủ, đến cuối cùng cả người đều bị đánh cho vô cùng thê thảm, ngay cả cơ hội muốn lấy ra đan dược từ trong nhẫn trữ vật cũng không được, bởi vì gần người ẩu đả bị quấn lấy, còn muốn thoát thân đã rất khó.
Nhất là hắn đã bị đánh cho choáng váng giống như con ruồi không đầu, lại không có cửa chạy trốn.
“Ầm...” Rốt cục, khi hắn dưới tấn công liên tục của Nhậm Kiệt, cộng thêm lực lượng của Chiến Thần Đan tiêu tán, rốt cục hắn bị Nhậm Kiệt đánh một quyền xuyên qua buồng tim, dương hồn, âm hồn trong cơ thể cũng không kịp rời thân thể, bị Nhậm Kiệt trực tiếp đánh xuyên thủng.
- A... ngươi... ngươi... ngươi rốt cuộc là ai... là ai? Đan Vô Kinh cảm thấy tánh mạng mình đang trôi đi, một khắc cuối cùng hắn nhìn mặt nạ tươi cười của Nhậm Kiệt, tay hắn run rẩy nâng lên, mới nhớ tới đánh đến bây giờ ngay cả đối phương là ai cũng không biết.
Không cam lòng, rất không cam lòng!
Vừa mới nghĩ đến có thể tùy ý bắt giữ đối phương, căn bản không hỏi nhiều, cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng bây giờ lại bị đối phương đánh chết, cuối cùng hắn mới nhớ tới đến giờ này thậm chí ngay cả bị ai giết chết cũng không biết.
- Không phải ngươi đã nói: chết phải thấy thi thể sao, ta cho ngươi xem một chút! “Bùng...” Chết phải thấy thi thể, Nhậm Kiệt lập tức bạo phát lực lượng, dùng thần hồn lực cường đại khủng bố của bản thân bao bọc âm hồn, dương hồn đã rời khỏi thân thể của Đan Vô Kinh bắt đầu tiêu tán.
Tiện tay chấn một cái, thi thể Đan Vô Kinh bay rơi xuống phía dưới.
- A... Đây là... ta... thi thể của ta... đã chết... đã chết! Ta là thiên chi kiêu tử... ta là đệ tử Đan Tiên Giáo... ta... Lúc này, trong bầu trời thần hồn lực của Nhậm Kiệt bọc lại hồn phách sắp tiêu tan của Đan Vô Kinh, đúng dịp cho Đan Vô Kinh nhìn thấy thi thể của mình từ không trung rơi xuống.
Hắn muốn chụp lấy, hắn muốn cứu lấy, nhưng hắn chỉ có thể nhìn.
Chết phải thấy thi thể, vừa rồi hắn nói về Đan Diệu, thời khắc này lại ấn chứng trên chính hắn.
Hắn thật sự thấy được thi thể của mình!
- A... Ngươi không chết tử tế được, Đan Tiên Giáo sẽ không bỏ qua cho ngươi! Nhiên Hồn Bí Pháp! “Ầm...” Khoảnh khắc cuối cùng, cảm nhận được hồn phách sắp tán loạn của mình bị đối phương khống chế, Đan Vô Kinh lập tức ý thức được chuyện này còn đau khổ và nguy cấp hơn chết đi, nếu đối phương thật sự một mực khống chế hồn phách của mình, thì...
Cho nên ngay lúc đó, hắn lựa chọn một loại bí pháp, trong nháy mắt dung hợp âm hồn, dương hồn, trong nháy mắt bạo phát ra lực lượng khủng bố, rồi lại trong nháy mắt phá mở không gian nhanh chóng biến mất.
- Tiểu nha đầu! Hy vọng lần này có thể giúp nàng tranh thủ thời gian! Nhậm Kiệt lầm bầm lầu bầu nói, lần nữa phất tay thu lấy nhẫn trữ vật của Đan Vô Kinh, bảo vật thứ tốt trên người hắn cũng không có bỏ qua, sau đó nhanh chóng rời nơi này ngay.
Dù sao Đan Tiên Giáo là đại giáo vô thượng, rất khó nói bọn họ có thể hay không có biện pháp biết tin tức này rồi lập tức xông tới, cho nên tốt hơn là nhanh rời đi!
Mặc dù hiện tại Nhậm Kiệt đã có thực lực dám đánh một trận với Thái Cực Cảnh bình thường, nhưng dù sao còn không phải thực sự là Thái Cực Cảnh. Hơn nữa hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, nội tình của Tàn Hồn, đại giáo vô thượng vô cùng thâm hậu, cho dù trở thành Thái Cực Cảnh cũng chưa chắc có thể chân chính lay chuyển được bọn họ.
Gánh nặng đường xa, loại chuyện như vậy chỉ có thể từ từ sẽ đến.
Tuy nhiên chính mình lần này để cho Đan Vô Kinh có cơ hội thiêu đốt hồn phách, cũng sẽ làm cho Đan Tiên Giáo nghĩ sai lầm là Tàn Hồn thật sự nhúng tay. Dù sao chuyện này so với lúc trước lừa gạt tên thủ hạ của Lam Thiên nói là cha mình trở thành Thái Cực Cảnh, một mực âm thầm ẩn mình ở Nhậm gia càng có cơ sở đáng tin hơn.
Dù sao Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ là thứ thiệt, hơn nữa Nhậm Kiệt một mực dẫn đường lực lượng này rất tốt, tên này lại cường đại vượt qua cấp bậc Vương giả, để hắn tin tưởng vững chắc chờ hắn với bí pháp giữ mạng truyền về cho Đan Tiên Giáo, dĩ nhiên là càng thêm đáng tin!
----------------
Ngọc Kinh Thành, Lam Phủ Thiên Tông hôm nay khai phủ lập tông, vô số người đang theo dõi. Mà hôm nay Lam Phủ Thiên Tông cũng rất náo nhiệt, nhưng trong giới thượng tầng Ngọc Kinh Thành, thậm chí tán tu chân chính, tình huống cũng không phải như thế.
- Kỳ quái, không phải đều đi tham gia Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông sao, thế nào nhiều người lại bay ra ngoài như vậy?
- Không biết à! Ngươi ngay cả điều này cũng không biết, hôm nay Trường Nhạc Thiên Phủ bắt đầu so tài!
- Cái gì Trường Nhạc Thiên Phủ? Ta vừa mới bế quan đi ra!
- Không trách được! Mau mau đi với ta! Ngươi bế quan mấy năm đều không có đột phá đến Âm Dương Cảnh, nhưng chỉ cần ngươi ở nơi đó vận may tốt một chút, nói không chừng sẽ lập tức có thể đột phá đấy!
- Làm sao có khả năng? Đùa gì thế? Đây chính là đột phá đến Âm Dương Cảnh, trở thành cường giả siêu cấp, làm sao có thể vận may tốt liền đột phá chứ?
- Ngươi cứ mau mau đi theo ta, bên trong Trường Nhạc Thiên Phủ cái gì cũng có khả năng, Lăng Thiên Bảo Khí, Linh khí tuyệt phẩm, các loại công pháp, Thiên Đan, các loại dược phẩm thần kỳ... đừng nói là đột phá đến Âm Dương Cảnh, ngay cả đột phá đến dương hồn, thậm chí nghe nói sau này đột phá đến cảnh giới truyền kỳ đều có... chỉ cần ngươi tham dự là có cơ hội!
Vừa lúc có một tán tu bế quan đi ra không lâu gặp mấy bạn cũ, vừa nghe nói vậy nghĩ là nói đùa, nhưng lập tức nghĩ lại dường như không phải đùa, hắn vội chạy theo.
Không chỉ là bọn hắn, toàn bộ tán tu Ngọc Kinh Thành, tu luyện giả trong phạm vi mấy vạn dặm, môn phái nhỏ, thế lực nhỏ chung quanh đều đã chạy tới. Không chỉ như thế, bởi vì Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông, vốn vô số người chạy đến chúc mừng xong, cũng đang chạy tới Trường Nhạc Thiên Phủ.
Lúc này ở bên trong Lam Phủ Thiên Tông, vốn chuẩn bị tốt lắm, lúc này người tới ngay cả một phần mười cũng chưa tới, hơn nữa phần lớn cũng chỉ là một số đại biểu. Người gọi là đại biểu không phải một số trưởng lão không có cơ hội nào để tăng lên, thì chính là một số đệ tử tương đối non nớt.
- Vu Dương trang chủ Ngự Thú sơn trang chúc mừng Lam Thiên tông chủ khai phủ lập tông, đặc biệt mang đến quà tặng, bởi vì có chuyện bên mình không thể ở lâu, còn xin Lam Thiên tông chủ thứ lỗi! Lúc này, bên trong Lam Phủ Thiên Tông, Vu Dương lâu dài lăn lộn cùng yêu thú, trên người mang khí tức yêu thú, tóc cắt ngắn, dáng người thấp nhỏ... sau khi chúc mừng liền thận trọng lui ra ngoài.
- Trang chủ! Chúng ta cứ đi như vậy không chọc phiền toái gì chứ? Bộ dáng Lam Thiên này dường như rất lợi hại, 10 đại cao thủ Thiên bảng thủ hạ của hắn, mỗi người đều là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, có một người đã tiêu diệt mấy thế lực ở chỗ chúng ta kìa! Bọn họ đi ra phía ngoài, người đi theo bên cạnh Vu Dương lo lắng nói.
- Không có gì quan trọng! Ngự Thú sơn trang chúng ta cách nơi này mấy chục vạn dặm, lần này cố ý chạy tới đã rất tốt rồi. Hơn nữa ngươi không thấy sao, lần này có thật nhiều tông môn, sơn trang, môn phái nhỏ, giáo phái nhỏ như chúng ta nhiều không kể xiết, làm sao hắn nhớ tới chúng ta. Chúng ta chẳng qua là không tiện từ chối phân phó của tông môn bên trên nên đến đây, nhưng cũng không có nói nhất định phải làm gì. Nhất là, Trường Nhạc Thiên Phủ lần này là cơ hội khó có được. Ngự Thú sơn trang chúng ta bằng vào bản lĩnh khống chế yêu thú ở địa phương nhỏ còn tạm được, nhưng nếu như ta có cơ hội đạt tới Âm Dương Cảnh dương hồn, có thể khống chế đại lượng đại yêu hóa hình, đến lúc đó cho dù là tông môn bình thường đều không dám trêu chọc chúng ta! Vu Dương hiển nhiên đã sớm cân nhắc cẩn thận, dùng thần thức nói với người bên cạnh, cũng không nhìn tới sắc mặt của Lam Thiên, đưa lên quà tặng xong lập tức lui đi.
Dù sao, môn phái của mình phát triển mới là trọng yếu, cơ hội như thế chính là vô cùng khó có được. Lam Phủ Thiên Tông bên này, vốn chỉ là tới cổ vũ, tham gia náo nhiệt mà thôi. Hơn nữa nhìn nhiều người không tới như vậy, Lam Thiên cũng không thể đi đối phó từng người, pháp không trách chúng, điều này trong lòng mọi người đều biết rõ. Huống chi đa số trước đây cũng không có mảy may quan hệ với Lam Phủ Thiên Tông, cũng chỉ là đến đây để cổ vũ tham gia náo nhiệt!
Mà lúc này, Lam Thiên thân ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt cũng không lộ ra điểm khác biệt gì, nhưng trong ánh mắt lại để lộ một tia sáng khủng bố: Một người như thế, những người khác cũng như thế ư...