Hải Thanh Vân, Tiểu Hà Mễ vẫn luôn ở một bên đã sớm ngây dại, Nhậm Kiệt có thể cứu về con rối đã đủ thần kỳ, nhưng chuyện xảy ra sau đó thì không thần kỳ, quả thật là điên cuồng.
Má nó quá lợi hại, đây là thiếu trang chủ Minh Ngọc sơn trang, tồn tại không kém gì hoàng tử hoàng tôn.
Lại còn là ở trước mặt trang chủ Minh Ngọc sơn trang, vậy cũng ác quá đi chứ.
Cũng giống như gia trưởng dạy dỗ đứa nhỏ, nhưng mà Nhậm Kiệt không phải đánh mông, mà là trực tiếp đánh mặt mà.
Quá hung hãn, Nhậm gia chủ làm việc thật quá hung hãn, vậy cũng được.
Hải Thanh Vân ngày càng có cảm giác, tiếp xúc Nhậm Kiệt càng lâu, càng phát hiện thì ra mình không hiểu Nhậm Kiệt. Vốn mình đã cho là chuyện tình đủ hung hăng, đủ lớn lối, chẳng qua chỉ là bắt đầu, chân chính đặc sắc vĩnh viễn còn ở mặt sau.
Đợi cho Nhậm Kiệt đánh người xong, gọi bọn họ sang phòng bên cạnh bàn chuyện, Hải Thanh Vân máy móc đáp ứng, vừa đi vừa quay đầu nhìn Ngọc Nhân Long bị đánh thành đầu heo.
Không đúng, Ngọc Nhân Long lẽ ra là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh, vừa rồi nhập ma, nháy mắt lực lượng bành trướng lợi hại, dù chỉ có thể phát huy một phần, ít ra cũng đạt đến Âm Dương Cảnh tầng thứ năm, làm sao lại bị Nhậm Kiệt đánh thành như thế?
Chẳng lẽ chính hắn không có sức chống cự, hay là...
Lúc này, Hải Thanh Vân chợt nghĩ tới một loại khả năng, trước giờ Nhậm Kiệt không có chân chính tự mình ra tay, tiếp theo hắn cảm thấy không thể. Dù có lợi hại thế nào, cũng giống như mình, có lực lượng Thần Thông Cảnh, dựa vào pháp bảo, dựa vào công pháp đặc thù... trong thời gian ngắn cũng có thể chống đỡ, bảo mệnh trước Âm Dương Cảnh âm hồn dưới tầng ba.
Như vậy đã hết sức thần kỳ lợi hại, nhưng nếu đối mặt với người trên Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ ba, vậy thì muốn chạy cũng không có cơ hội. Nhậm Kiệt có lợi hại thế nào đi nữa, cũng chỉ là Thần Thông Cảnh, chẳng lẽ hắn thật có thể...
Không thể nào, làm sao được, vừa rồi Ngọc Nhân Long bộc phát ra lực lượng đã đạt đến Âm Dương Cảnh âm hồn tầng thứ năm, thậm chí dưới trạng thái cuồng bạo nhập ma lại càng thêm kinh người, hắn làm sao có thể thắng được.
Vậy là bản thân Ngọc Nhân Long mới khôi phục, nhập ma, không có sức chống cự?
Bùm bùm... Ngay lúc này, Ngọc Nhân Long bị Nhậm Kiệt đánh cho nằm thẳng cẳng, đau khổ khóc lóc, không biết nghĩ gì chợt xiết chặt tay, nện xuống sàn. Lực lượng trực tiếp đánh thủng trận pháp dưới sàn, mạnh mẽ làm cho trong lòng Hải Thanh Vân cũng run lên.
Lực lượng đó?
- Đi thôi, ngài nghe lời phiếu cơm lão đại sẽ không sai, bây giờ ngài qua đó sẽ chỉ kích thích hắn. Ngài lo cho hắn nhiều năm lại lo thành như vậy, hiện tại ít ra còn sống yên thân, ta cứ thương lượng chuyện cứu Vô Song. Nếu như ngài thương tiếc hắn, đợi trở về Minh Ngọc sơn trang thì ngài muốn làm gì cũng được. Lúc này mập mạp nhìn Ngọc Thành lo lắng muốn lên, liền được Nhậm Kiệt căn dặn, vội kéo Ngọc Thành không để hắn đi qua.
Lúc này cứu người trọng yếu hơn, nào còn nhiều thời gian dây dưa với tên này.
Hơn nữa Ngọc Thành dung túng, dỗ dành đứa nhỏ như thế, làm Nhậm Kiệt không thích.
- Đi thôi, yên tâm đi, phiếu cơm lão đại đánh tuyệt đối biết nặng nhẹ. Mập mạp kéo Ngọc Thành, không để hắn đi tới gần liền bị lôi đi.
Vừa nói nặng nhẹ, trong lòng mập mạp thì thầm, nhất định có nặng nhẹ, lần này chắc chắn không nhẹ, tuyệt đối đủ nặng.
- Các người nói chuyện trước, ta liên lạc người, bảo bọn họ điều chỉnh xem có thể làm được gì không, nếu có gì cần, cứ việc cho ta biết. Hải Thanh Vân bị một loạt chuyện xảy ra liên tiếp vừa rồi làm cho cả kinh một mực không phản ứng được, đi theo Nhậm Kiệt sang phòng khác ngồi xuống, sau đó thấy mập mạp kéo Ngọc Thành tới, mới bỗng phản ứng lại, vội đứng dậy nói.
Nguyên nhân hắn làm vậy cũng đơn giản, vừa rồi dù quá chấn động, nhưng Ngọc Thành nói tới chuyện Ngọc Vô Song cùng Ngọc Nhân Long, hắn vẫn nghe rõ ràng.
Tuy rằng bây giờ hắn còn chưa rõ ràng, Ngọc Thành nói Vô Song Linh Lung Thể, Vô Song Ngọc Hoàng Phi Thể rốt cuộc là cái gì, nhưng nhìn Hải Vương Hải Vô Thường tự mình ra tay tranh giành đã có thể nhìn ra là không tầm thường, chuyện này nhất định không đơn giản như thế.
Nhắc tới chuyện Hoàng triều thượng cổ, ai cũng biết quá nửa có liên quan tới di tích, bảo tàng.
Dính tới chuyện này, hắn cảm thấy mình tránh né trước thì hơn.
- Ngồi xuống đi, tuy rằng chúng ta còn chưa đến mức không gì không nói được, nhưng nếu cùng đến, lúc có vấn đề khó khăn thì cùng đối mặt. Dù là thật có bảo tàng cũng cùng mạo hiểm, không có gì phải lãng tránh. Trước kia ta cũng đoán một chút, nhưng cũng lười tìm hiểu, hiện tại đám người Hải Vương cũng dính vào, chuyện này làm lớn như thế, xung quanh có tán tu, hay là Thánh Đan Tông có khả năng cũng sẽ nhúng tay vào, ngươi còn giả vờ tránh né có gì hay?
Nhậm Kiệt nói rồi, nhấc tay ấn Hải Thanh Vân xuống, bảo hắn ngồi, đồng thời nhìn sang Ngọc Thành.
Lời này là hắn cũng nói cho Ngọc Thành nghe, trước kia là bí mật của Ngọc Thành, Minh Ngọc sơn trang, có liên quan tới di tích, bảo tàng, hắn có thể không hỏi. Nhưng bây giờ vì cứu Ngọc Vô Song, hắn nhất định phải làm rõ tình huống.
Hơn nữa hiện tại rõ ràng là đám người Hải Vương đã biết, đúng như hắn nói, làm lớn như vậy, khẳng định Thánh Đan Tông cũng sẽ xen vào, hiện tại không cần thiết phải che giấu, sớm biết, sớm nghĩ cách đối phó mới là đúng.
- Lão tổ có nói, Nhậm gia chủ có gì căn dặn, Minh Ngọc sơn trang toàn lực nghe theo. Chuyện này là bí mật lớn nhất Minh Ngọc sơn trang, cũng không có gì phải che giấu Nhậm gia chủ, Nhậm gia chủ nói thế thì cứ làm vậy. Trước đó một mực không nói, là bởi... chúng ta căn bản không có ý đụng tới di tích này. Nếu như Vô Song Linh Lung Thể của Vô Song mở ra thì được, nhưng bởi vì nguyên nhân vừa nói khi nãy, Vô Song đứa nhỏ này không có mở ra Vô Song Linh Lung Thể, bởi vì nghe nói di tích kia là sở hữu của Vô Song Hoàng Phi, nếu như không có Vô Song Linh Lung Thể thì không cách nào mở ra được. Lúc này Ngọc Thành cũng hồi thần lại, vừa lúc nghe lời Nhậm Kiệt, hắn vội vàng nói.
Bởi vì lão Đan Vương Ngọc Trường Không sớm căn dặn, hơn nữa chuyện đến nước này, Ngọc Thành cũng không có ý che giấu.
Ngọc Thành trầm giọng nói: - Di tích Vô Song Hoàng Phi không giống những di tích khác, muốn mở ra thì nhất định phải có Vô Song Linh Lung Thể chống đỡ. Còn Vô Song bởi vì trời sinh khiếm khuyết, một mực không thể mở ra Vô Song Linh Lung Thể, nếu như cưỡng ép mở ra di tích Vô Song Hoàng Phi, vậy nó sẽ nguy hiểm. Chẳng những thế, còn khó duy trì lâu được. Mà suốt vạn năm qua, các đời trang chủ Minh Ngọc sơn trang cũng tìm kiếm các loại di tích, chưa chắc có nhiều chỗ tốt, cho nên những năm gần đây chúng ta ra sức giúp Vô Song khôi phục thân thể, không nghĩ tới cưỡng ép mở ra di tích Vô Song Hoàng Phi.
Nhậm Kiệt đã nói thế, Ngọc Thành trực tiếp tiến vào chính đề, Hải Thanh Vân cũng không nói gì nữa, ngồi trở xuống.
Bởi vì trọng sinh còn chưa được một năm, chuyện quanh người Nhậm Kiệt đã đủ nhiều, cho nên hắn cũng không tìm kiếm di tích, thực tế tìm kiếm di tích đã trở thành con đường nhất định phải trải qua của rất nhiều người tu luyện.
Tuy rằng Nhậm Kiệt không tìm kiếm, nhưng cũng hiểu một chút, di tích thượng cổ chia thành rất nhiều loại, nhưng chỉ cần dính dáng tới chữ hoàng thì sẽ rất là lợi hại. Di tích bình thường thì không có ai chú ý, bởi vì nhiều lắm, mà đa số cũng không lấy được gì, lấy được thứ khiếm khuyết không đủ hoặc là không có tác dụng lớn, trừ khi có di tích đặc thù xảy ra chuyện, hoặc có ghi chép thì mới bị các nhóm người tranh giành.
Sở dĩ di tích dính đến hoàng gia liền bị người ta tâng bốc, là bởi thời đại Hoàng triều thượng cổ knhư hiện tại, rất nhiều Vương triều, đế quốc, rất nhiều hoàng gia vẫn bị tông môn khống chế. Thời đại thượng cổ vừa lúc trái ngược, truyền thuyết là vạn tông bái triều, trong trời đất chỉ có một Hoàng triều.
Đối với Hoàng triều thời đại thượng cổ, mọi người chỉ biết là truyền thuyết, nhưng bởi vì có các loại di tích, thu nhặt ra đều không hoàn chỉnh, nhưng trong quá trình đào bới tìm kiếm bảo tàng, phát hiện ra hoàng gia Hoàng triều thượng cổ lợi hại, điểm này lại là sự thật.
Nhậm Kiệt nhìn Ngọc Thành, hỏi: - Minh Ngọc sơn trang các người hiểu biết bao nhiêu về di tích Vô Song Hoàng Phi này?
- Rất ít, rất ít. Ngọc Thành bất đắc dĩ lắc đầu nói: - Nhậm gia chủ ngài cũng biết, tất cả những thứ liên quan đến cùng thượng cổ đều khiếm khuyết không đủ. Tổ tiên Minh Ngọc sơn trang năm đó cũng là vì cưới một nữ nhân, trên mang huyết mạch này cùng một chút ghi chép, những thứ khác đều không có. Chỉ là biết một khi Vô Song Linh Lung Thể trưởng thành thì sẽ có cảm ứng, có thể vào trong di tích đó, à, tổ tiên còn truyền xuống một chiếc ngọc giản, xem như là vật duy nhất. Nhưng trước khi Vô Song trưởng thành, ngọc giản đó cũng không có hiệu quả gì, còn gì khác thì thật không biết.
Ngọc giản, nghe vậy trong lòng Nhậm Kiệt không khỏi chợt động, bởi vì hôm nay đều dùng các loại linh ngọc, chỉ có thời đại thượng cổ sử dụng ngọc giản. Mình chân chính sử dụng ngọc giản là đi vào không gian kỳ lạ trấn áp tên không phục Tề Thiên, chẳng lẽ di tích Vô Song Hoàng Phi cũng là ở trong không gian đặc thù.
Cái này coi như là một tin tức, nhưng Nhậm Kiệt không lập tức hỏi tới ngọc giản, vật này không cần vội.
Cộc cộc cộc... Nghe Ngọc Thành nói rồi, Nhậm Kiệt gõ nhẹ lên bàn, phát ra tiết tấu, rồi nói: - Xem ra dữ liệu có hạn, hiện tại chỉ có tự chúng ta tống kết, đi từng bước. Đầu tiên là phải chờ tin tức của Hải Vương, dù bây giờ trong tay có Hải Lượng cùng Mặc Sanh, nhưng cũng không đáng tin. Đối với lão già Hải Vương này, nhất định phải cẩn thận, có lẽ hắn thống nhất trao đổi cũng chỉ là muốn gặp chúng ta, tin tưởng có biện pháp giải quyết tại chỗ hoặc là xem tình huống rồi tính.
- Mà đối phương kiên quyết bắt Vô Song, Hải Vương còn dẫn theo Vô Song không có ở đây, đám người Hải Lượng vẫn còn chờ ở chỗ này, từ điểm này phân tích ra đối phương có thể nắm giữ tin tức khác về di tích Vô Song Hoàng Phi, đây là điều chúng ta không nắm giữ, lão già Hải Vương đang tìm. Về phần ngọc giản kia có hữu dụng hay không, đến lúc đó xem tình huống rồi xác định, hy vọng có chỗ dùng, như vậy hy vọng cứu Vô Song của chúng ta càng lớn.
Nghe Nhậm Kiệt phân tích, mập mạp, Hải Thanh Vân, Ngọc Thành đều không ngừng gật đầu, về phần Tề Thiên, lúc hắn lĩnh ngộ thì trừ chuyện đặc biệt, bằng không hắn lười để ý.
- Vì chuyện lúc trước, hiện giờ bày ra sáng, thế lực khắp nơi sẽ nhanh chóng tụ tập đến đây, cho nên Hải Vương cũng sẽ nhanh nghĩ cách gặp mặt chúng ta giải quyết vấn đề này. Nhưng dù có sớm gặp mặt, cũng không thể tránh qua Thánh Đan Tông, bởi vì bọn họ ở gần nhất. Ngoài ra, trừ Hải Lượng, Mặc Sanh ra, những người khác không có tác dụng gì, vừa lúc còn phải đưa Ngọc Nhân Long về, nhưng mà lực lượng của chúng ta có hạn. Thanh Vân, chuyện này làm phiền ngươi. Nhậm Kiệt nhìn sang Hải Thanh Vân.
- Chuyện này dễ thôi, vừa lúc cha ta có chút cống phẩm muốn đưa đi Ngọc Kinh Thành, trực tiếp xen vào thì không ai dám đụng, hơn nữa có đủ lực lượng đảm bảo an tòn của Ngọc Nhân Long cùng những người khác. Hải Thanh Vân lập tức sảng khoái đáp ứng.
Vù... Oành... Lúc này, đột nhiên có phiến đá cứng bắn vào, cắm mạnh lên bàn, cái bàn vỡ vụn, sau đó phiến đá cũng cắm xuống dưới.
"Ta không đi, ta sẽ tiếp tục ở lại trong những người đó, nếu muốn ta đi, vậy giết ta trước." Chữ trên phiến đá vô cùng rõ ràng, là dùng ngón tay viết lên, mọi người lại ngẩng đầu nhìn về phía Ngọc Nhân Long bị Nhậm Kiệt đánh ngã, đã không thấy đâu, hắn đã rời khỏi đây.
- Đứa nhỏ này! Ngọc Thành đau đầu, bất đắc dĩ, nhiều năm qua, nói thật hắn cũng không biết dạy dỗ thế nào, nhất là chuyện hôm nay bộc phát, đến mức này, hắn càng thêm không biết phải làm thế nào.
- Vừa nãy ta chỉ thuận miệng nói thế, hắn sẽ không thật đi nằm vùng đó chứ. Mập mạp nhếch miệng, cười khổ nhìn Nhậm Kiệt.
- Làm nằm vùng cũng hay, nói rõ ít ra coi như hắn hiểu rõ, dù lực lượng của hắn hiện giờ không yếu, nhưng nói thật tác dụn không lớn, nếu tiếp tục làm bộ như con rối thì còn chút tác dụng, nhưng tốt nhất đừng ngây ngốc thật sự đi tới bên cạnh Hải Lượng. Ngẫm lại, chúng ta tới cứu Ngọc Vô Song, ngay cả Ngọc Thành cũng cứu, làm sao lại để hắn theo cạnh những người đó, chỉ có thể giam hắn lại, sau đó để Hải Lượng cảm nhận được, lúc mấu chốt Hải Lượng tự cho là khống chế được người, tự cứu hắn ra hoặc là đi làm gì đó, cái này phải nghiên cứu kỹ.
Tuy rằng Ngọc Nhân Long không ở đây, nhưng Nhậm Kiệt vẫn cảm nhận được thần thức của hắn vẫn chú ý bên này, cho nên lời này là cố ý nói cho hắn nghe.
Nói rồi, Nhậm Kiệt tiếp tục: - Mau rời Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn, sau đó ẩn giấu hành tung, ít nhất tạm thời làm Thánh Đan Tông không tìm được. Bên Hải Vương biến số quá lớn, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, còn lại thì đi một bước nhìn một bước.
Thật ra bên Ngọc Thành cung cấp dữ liệu về di tích quá ít, càng không dễ làm, hiện tại chỉ có thể thế này, đơn giản nói tình huống, mọi người mau chóng rời Liệt Nhật Tuyết Phong Sơn.