- Phiếu cơm lão đại, ta không cố ý kích thích hắn, ta.... không có nói gì, sao hắn lại như thế? Mập mạp vừa thấy vậy, cũng nóng nảy, vừa nãy hắn nói cũng không có ý gì khác.
- Không liên quan tới ngươi. Nhậm Kiệt vỗ vai hắn, nói: - Hắn vừa khôi phục, có chút chấp niệm khắc sâu nhất, ngươi nhắc tới con rối, làm hắn nhớ tới một chút. Biết mình từng bị luyện chế thành con rối, đối với kẻ kiêu ngạo như hắn thì đó là sỉ nhục to lớn. Hơn nữa rõ ràng có rất nhiều bất mãn đối với Ngọc Vô Song, suy nghĩ quá nhiều, cho nên mới thành như vậy, không liên quan tới ngươi.
- A... Oành... Đột nhiên, Ngọc Nhân Long rống to, pháp lực bành trướng, xung quanh không ít thứ nổ tung, trận pháp trong Hải Trung Đan Lâu cũng bắt đầu vỡ vụn.
Thấy tình cảnh này, Nhậm Kiệt khoát tay, nháy mắt những đạo pháp lực xen vào trong trận pháp lầu các, nhanh chóng củng cố trận pháp sắp sụp đổ.
- Vậy ngài che giấu cũng lâu rồi, có một số chuyện nói ra thì tốt. Nếu ta không đoán sai, chắc hẳn không phải ngài cố ý chiếu cố Vô Song, hẳn là vì trên người Vô Song có bí mật. Ngược lại, ngài trực tiếp cho Ngọc Nhân Long tiếp quản Minh Ngọc sơn trang từ sớm, lại là chiếu cố hắn, có phải không? Nhìn Ngọc Thành muốn tiến lên, lại không có cách nào, Nhậm Kiệt trực tiếp nói ra suy đoán của mình.
- Ngươi... làm sao biết được? Ngọc Thành cả kinh, quay đầu kinh ngạc nhìn Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt cười nói: - Rất đơn giản, ngài không phải hạng người thiên vị đứa nhỏ, ngược lại rất hiền hòa, rất thương đứa nhỏ. Dưới tình cảnh này mà ngài đặc biệt chiếu cố ai, cũng như hầu hết cha mẹ thiên vị, ngoài đứa nhỏ biểu hiện lâu dài, trên cơ bản thì nguyên nhân nhiều nhất đó là yếu ớt. Tại sao đa phần cha mẹ thương đứa nhỏ tuổi hơn, là bởi vì nhỏ tuổi, sẽ bị xem là yếu ớt, dần dần liền quen. Cha mẹ luôn thiên vị thích yêu quý đứa nhỏ yếu ớt, điều này cũng bình thường.
- Nhân Long.... Không phải gia gia thiên vị Vô Song... Chỉ là... Ngọc Thành nghe Nhậm Kiệt nói thế, ngẫm lại, nhìn Ngọc Nhân Long hiện tại đau khổ rống lên, cuối cùng hạ quyết tâm nhìn Ngọc Nhân Long, nói:
- Minh Ngọc sơn trang ta có một bí mật, tổ tiên chúng ta từng thừa kế truyền thừa cùng huyết mạch thời đại thượng cổ, nghe nói trong người con cháu đời sau Minh Ngọc sơn trang sẽ có một loại huyết mạch đặc thù, được gọi Vô Song Linh Lung Thể, còn gọi là Vô Song Ngọc Hoàng Phi Thể, nghe nói là thể chất đặc thù của Hoàng phi thời đại thượng cổ.
- Năm đó tổ tiên lưu lại một vài thứ, từng đời truyền thừa, một khi có dấu hiệu báo trước liền sử dụng toàn bộ dược vật cùng các bảo vật đó. Những thứ này đều chuyên chuẩn bị cho thân thể kia, thẳng đến khi mẫu thân con đột nhiên phát hiện mang thai có loại phản ứng này, cuối cùng xác nhận liền không ngừng đem những dược vật kia cho nàng dùng. Đồng thời lúc con sinh ra, dùng các dược vật đặc chế ngâm cho con, nhưng không ai ngờ tới, chân chính có được loại thể chất này không phải con, mà là... muội muội của con.
- Lúc đó không ai ngờ tới, mẫu thân của con còn mang thai muội muội con, đợi cho con sử dụng những dược vật đó rồi, muội muội của con mới ra đời. Nhưng lúc đó mọi chuyện đều xong rồi, con chỉ là người thường, muội muội con mới có Vô Song Linh Lung Thể. Bởi vì không đủ lực lượng mở ra thân thể, cộng thêm bẩm sinh khiếm khuyết, lúc đó nó sắp không được. Dù cho chúng ta nghĩ hết cách, bao gồm không ngừng đổ vào tất cả tài nguyên của Minh Ngọc sơn trang.
- Bởi vì con dùng những dược vật đó, cho nên tốc độ tiến bộ về sau của con đặc biệt nhanh, trở nên kinh người, sợ tổn thương tới con, cho nên một mực không có nói cho con... Ngọc Thành một hơi nói ra chuyện giấu trong lòng nhiều năm.
Đã nhiều năm qua, hắn chỉ sợ Ngọc Nhân Long không chịu được kích thích này, bởi vì hắn vẫn cho rằng mình là thiên tài chân chính. Nếu để hắn biết, hắn chẳng qua là vì lúc sinh ra được số lượng lớn đan dược cùng dược liệu đặc thù trợ giúp mới có thành tích này, nhất định là hắn sẽ không chịu được.
Nhưng Ngọc Thành lại không ngờ, chính ý nghĩ này, lại làm trong lòng Ngọc Nhân Long có ý tưởng khác. Hắn là thiên tài siêu cấp trong mắt mọi người, tuổi chừng 20 thoải mái bước vào Thái Cực Cảnh, kết quả tài nguyên chân chính của Minh Ngọc sơn trang toàn đổ vào người muội muội suốt ngày chỉ biết ngủ.
Vậy còn chưa tính, bởi vì nguyên nhân này, thậm chí khiến co Minh Ngọc sơn trang phát triển lùi lại, rất nhiều ý tưởng của hắn đều không làm được. Hắn khổ cực lấy được mấy thứ, kiếm được tài nguyên, chớp mắt đã bị Ngọc Vô Song tiêu hao.
Mà bình thường Ngọc Vô Song chỉ là ngủ, từ nhỏ đến lớn, chuyện này ảnh hưởng hắn càng lúc càng lớn, dần dần khiến hắn chán ghét Ngọc Vô Song.
Nếu như trước kia chỉ là không cho hắn tài nguyên,hắn cũng không quan tâm, hắn rất tự tin, hắn có thể tự làm được. Nhưng sau đó mặc kệ hắn cố gắng làm việc thế nào, mọi thứ thu được đều đổ vào Ngọc Vô Song, điều này khiến hắn không chịu được.
Thì ra chân chính bình thường, chân chính lãng phí hết thứ tốt lại là hắn, hắn còn cho rằng vì thân tình, nhịn nhiều năm qua, thì ra...
- A... Không... Không phải, ngươi gạt ta... Ngươi gạt ta... Lúc này Ngọc Nhân Long càng thêm điên cuồng, người như phát điên.
- Gia gia làm sao lại gạt con, quả thật, con đạt đến Âm Dương Cảnh đỉnh phong cũng không tốn sức gì, nhưng con không có hy vọng đạt đến Thái Cực Cảnh. Thật ra điều này không trọng yếu, chỉ cần người một nhà là được rồi, gia gia thật không ngờ con lại... Ngọc Thành đã không biết nên nói thế nào, hắn không ngờ chuyện lại biến thành thế này, lúc này hắn đã không nói rõ được nữa.
Hắn càng thêm nóng lòng, lúc này Ngọc Nhân Long nghe được chân tướng, đã càng thêm điên cuồng, rõ ràng đã không nghe lọt giải thích của Ngọc Thành.
- Gạt ta... Ngươi đang gạt ta... Tại sao... Tại sao?
Bùm...
Ngọc Nhân Long điên cuồng gào rú, Ngọc Thành đường đường Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong, gần đến cường giả siêu cấp dương hồn cũng luống cuống không biết giải thích thế nào. Đột nhiên, Nhậm Kiệt bước ra, đánh ra một quyền.
Đánh thẳng vào mặt Ngọc Nhân Long, hắn đang nhập ma, thực lực tăng vọt, giờ lại như người thường, bị Nhậm Kiệt một quyền đánh bay, đụng mạnh vào tường vỡ nát.
Ở mặt bên kia, là gian phòng riêng của Hải Trung Đan Tửu Lâu.
- A... Nhậm Kiệt... Đối với Nhậm Kiệt, Ngọc Nhân Long cũng nhớ sâu sắc, đột nhiên bị Nhậm Kiệt một quyền đánh bay, liền rống giận.
Bùm... Không cho hắn nói tiếp, Nhậm Kiệt lại một quyền đánh bay hắn, lần này Ngọc Nhân Long có chút chuẩn bị, hai chân phát lực, nhưng vẫn không cản nổi một quyền của Nhậm Kiệt, mạnh mẽ bị đánh bay ra sau 3-4 thước, mặt đất bị chân kéo ra hai khe sâu.
Lần này tốc độ của Nhậm Kiệt nhanh hơn, không cho Ngọc Nhân Long nói hay phản ứng gì, đã bước ra, hiện tại tốc độ của Nhậm Kiệt cực nhanh, vượt xa tưởng tượng, lập tức tới trước mặt Ngọc Nhân Long, nắm lấy hắn.
Bùm... Bùm... Nắm đấm không chút lưu tình, trực tiếp đánh lên đầu hắn.
Ngọc Nhân Long điên cuồng vận chuyển lực lượng, muốn bùng nổ, nhưng lại như đứa bé bị người lớn đấm cho, chống cự cũng vô ích, nắm đấm của Nhậm Kiệt trút xuống như mưa.
- Hét... Hét! Má nó cho ngươi hét, bổn gia chủ hao hết sức cứu ngươi lại là để ngươi la hét. Ngươi cho rằng mình ủy khuất nhiều lắm, má nó, ngươi có biết mình ngu xuẩn cỡ nào không. Cũng bởi vì ngươi tiếp xúc Hải Lượng, bị hắn lợi dụng mới làm hắn biết tình huống của muội muội ngươi. Ngươi sử dụng tài nguyên vốn là dùng cho muội muội ngươi, cả nhà của ngươi cũng không nói gì, còn sợ ngươi tổn thương mà một mực giấu ngươi, ngươi còn ủy khuất cái gì?
Bùm... Bùm... Nhậm Kiệt vừa nói vừa đánh: - Đời này là hai huynh muội, ruột thịt, cha mẹ không còn, ngươi làm anh còn không biết xấu hổ đối với em gái mình như thế. Đừng nói rõ ràng muội muội ngươi có chuyện, cho dù yên lành, nàng cần tài nguyên mà chẳng lẽ ngươi không bỏ được. Chính ngươi bị chiều hư, nàng nên trực tiếp cầm đồ trong tay ngươi, sau đó kiêu ngạo nói cho ngươi biết, ngươi là ca ca, vật của ngươi phải cho ta. Má nó, ngươi còn không biết xấu hổ mà ủy khuất.
- Bùm... Bùm... Má nó ta cho ngươi uỷ khuất, ủy khuất cái mốc. Ngươi có biết không, ngươi tự tay trọng thương gia gia ngươi, ngươi dẫn gia gia mình vào trong cạm bẫy. Bởi vì ngươi, Vô Song bị Hải Vương bắt đi, ngươi ngu xuẩn bị người ta luyện chế thành con rối, gia gia ngươi nóng vội thành thế nào. Nếu không phải bởi vì Vô Song, bởi vì ngươi, bởi vì mấy người gia gia ngươi, ngươi cho rằng là ai lại cứu ngươi, để cho ngươi bị kẻ khác khống chế, vĩnh viễn cả đời, còn đau khổ hơn cả chết. Không phải ngươi kiêu ngạo hay sao, chính ngươi tự ngẫm đi.
Oành!
Cuối cùng Nhậm Kiệt ném mạnh Ngọc Nhân Long xuống, suýt nữa thủng cả mặt đất, vừa rồi đánh cho một trận, Nhậm Kiệt cũng thoải mái hơn, chỉ vào hắn nói: - Đánh ngươi là cho ngươi tỉnh táo ra, đừng có làm như ai cũng thiếu ngươi. Còn nữa, có người làm anh như ngươi hay sao. Muội muội còn chưa cứu về, ngươi gào khóc cái gì, kêu la cái gì, một hồi nữa ta sai người đưa ngươi về sơn trang danh nghĩa của ngươi, tới đó mà tiếp tục ủy khuất, tiếp tục kêu la. Má nó đừng có la hét trước mặt bổn gia chủ, nếu không nể mặt Vô Song, đã sớm ra tay rồi.
- Làm anh như ngươi, má nó thật là mất mặt. Nếu ta có em gái, tuyệt đối sẽ không để cho kẻ nào dám ăn hiếp nó, ngươi làm anh còn la ó. Sinh ra chiếm dụng thứ của em gái còn không nói, sau đó lại còn oán hận, hôm nay tự tay đưa muội muội vào tay kẻ địch, tự ngươi nói coi, ngươi còn mặt mũi mà la hét.
Đối với Ngọc Nhân Long, Nhậm Kiệt thật là nhịn hắn đã lâu, lần trước Tạ Kiếm dạy hắn một lần, hôm nay lại gặp chuyện này, Nhậm Kiệt dứt khoát tự ra tay.
Nhậm Kiệt ra tay đánh dữ dội, Ngọc Thành bên này liền nóng nảy không thôi, nhưng hắn không thể nói gì được, người cũng là Nhậm Kiệt cứu về, hắn có thể nói gì?
Cho nên chỉ có thể ngóng nhìn mập mạp, hy vọng hắn mau ra ngăn cản.
- Ngài đừng vội, không thấy phiếu cơm lão đại đánh xong, trạng thái của hắn lại tốt hơn hay sao, đây là phòng ngừa hắn nhập ma nghiêm trọng, hơn nữa chiều đứa nhỏ quá là không được. Mập mạp lại khuyên Ngọc Thành, mập mạp hiểu Nhậm Kiệt nhất, lực lượng nắm đấm của Nhậm Kiệt quả thật chế trụ lực lượng nhập ma điên cuồng của Ngọc Nhân Long, nhưng nắm đấm lên đầu là hàng thật, không thấy lúc này Ngọc Nhân Long đã thành đầu heo hay sao.
Đối với cách dạy dỗ đứa nhỏ của Ngọc Thành, mập mạp rất không đồng ý, hiện tại phiếu cơm lão đại ra tay, đánh cho sảng khoái. Tên này đáng đánh, Ngọc Thành đã nói nguyên nhân, hắn vẫn còn la hét.
- Hắn không nhỏ, ngươi có thể trông coi đến thế nào, ta sẽ cho người đưa hắn về Minh Ngọc sơn trang. Đi thôi, chúng ta thương lượng xem làm sao đối phó Hải Vương, làm sao cứu Vô Song. Lão già Hải Vương kia không biết sẽ liên lạc lúc nào, trước tiên phải chuẩn bị, lão già này không dễ lừa như Hải Lượng. Lúc đó nếu có hắn ở đây, chỉ sợ kiểu này không dùng được. Nhậm Kiệt nói, không để ý tới Ngọc Nhân Long bị đánh thê thảm, biến thành đầu heo, cũng không để ý Ngọc Thành nghĩ thế nào. Nếu không đánh hắn thì sợ là mình sẽ không chịu được, đứa nhỏ của người khác được dạy thế nào, hắn không lo được, nhưng nếu là tự tay cứu sống hắn, Ngọc Thành nói ra nguyên nhân mà hắn còn gào thét kêu la, Nhậm Kiệt liền thật không nhịn được.