TÀ THIẾU DƯỢC VƯƠNG

“Bá” tam hoàng tử mở miệng trước, các người khác tự nhiên cũng không cần nói. Trên thực tế bọn họ cũng đều có vẻ hơi khó xử, dù sao trước đây Nhậm Kiệt đã làm những chuyện quá mức kinh người, nhưng bọn họ đều là người chủ Hội Văn, ai cũng muốn biểu hiện một phen, cho nên mới có chút lưỡng nan.

Hôm nay có tam hoàng tử lên tiếng trước, thật ra trong lòng bọn họ thở ra nhẹ nhõm, đồng thời cũng đều rối rít gật đầu.

- Hội Văn chúng ta có quy củ của Hội Văn, đâu được phép tùy tiện xông loạn!

- Không sai! Chuyện hôm nay nhất thiết phải nói rõ!

- Là người sáng lập hội, ta nhất định toàn lực duy trì uy vọng Hội Văn, không để cho bất kỳ kẻ nào tùy tiện xúc phạm!

Tam hoàng tử Lý Văn Công này vừa lên tiếng, lập tức có không ít người ở một bên đứng ra trợ uy. Lúc này một số người cũng xông tới, bắt đầu nói theo đuôi bọn họ.

- Lời này nghe như thế nào cũng không được tự nhiên a? Mập mạp vừa nghe Lý Văn Công nói, liền cau mày nói thẳng.

- Bình thường thôi! Hắn tự cho hắn bây giờ chính là hoàng đế đấy! Nội tình, hàm dưỡng, khí chất của con cháu hoàng gia bồi dưỡng, đúng là có ít người ngay cả nói chuyện cũng bày ra bộ dáng hoàng đế, người không biết còn tưởng hắn là hoàng đế đấy, nghĩ là đã truyền ngôi vị cho hắn rồi đấy! Người khác không dám nói, Nhậm Kiệt cũng mặc kệ những điều đó, đối với câu hỏi giống như trưởng bối, giống như hoàng đế của Lý Văn Công kia hắn vốn không thèm để ý tới, tùy ý trò chuyện cùng mập mạp.

- Nhậm Kiệt! Ngươi ở đó nói hươu nói vượn cái gì, bổn hoàng tử đang nói với ngươi đấy, chẳng lẽ ngươi không nghe được sao? Tự tiện xông vào cấm địa Hội Văn, ngươi có biết tội của ngươi không? Vừa nghe Nhậm Kiệt nói như thế, vốn đang oai vệ, bày ra khí thế mười phần, sắc mặt của tam hoàng tử Lý Văn Công không khỏi biến đổi: nếu lời này thật sự truyền lan ra chính là phạm vào tối kỵ.

Tên Nhậm Kiệt này quả thực quá đáng ghét, cũng dám nói ra những lời này. Nói như vậy chẳng khác gì là nói mình muốn mưu đồ được truyền ngôi.

Cho dù là cha con ruột thịt, hoàng gia cũng kiêng kị nhất chính là điều này. Lời này cũng không dám tùy tiện bàn luận sau lưng người khác, tên Nhậm Kiệt này quả thực điên rồi, lại... lại trực tiếp nói ra tại chỗ này. Tam hoàng tử Lý Văn Công tức giận đến tim phổi đều sắp nổ tung, thật muốn mắng cho Nhậm Kiệt một trận, thật muốn...

Đáng tiếc hắn cái gì cũng không thể làm, hơn nữa không thể tiếp tục dây dưa đề tài này, nếu không đúng thật sẽ xảy ra chuyện. Trong lòng hắn vô cùng căm hận, nhưng cũng không thể không nghĩ biện pháp lập tức chuyển đổi đề tài. Trong cơn bực tức, trực tiếp chất vấn, trực tiếp hỏi tội Nhậm Kiệt.

- Biết tội? Ha ha... Nghe tam hoàng tử Lý Văn Công nói, đột nhiên Nhậm Kiệt cất tiếng cười to: - Biết tội? Ta biết tội gì? Cấm địa à? Ngươi nói đùa gì thế, nếu như nơi này là đất tư gia, ngươi đặt thành cấm địa là quyền tự do của ngươi, nhưng nơi này chính là dòng sông nội thành, bổn gia chủ thật chưa từng nghe nói Minh Ngọc Hoàng Triều có pháp lệnh gì xem nơi này trở thành cấm địa. Còn nữa, ngươi nói phong tỏa nơi này, ta xem ngươi là phong tỏa rồi! Người nào cho ngươi quyền, ai cho phép ngươi làm như vậy. Còn phong tỏa nơi này, ngươi có công văn quan phủ không, ngươi có thủ lệnh của người nào không?

- Nơi này là dòng sông nội thành, toàn thành mấy trăm vạn người có ăn có mặc, đều có quan hệ to lớn với mạch sống thành thị này, chẳng khác nào một loại mạch máu bên trong cơ thể... Ngươi dựa vào đâu phong tỏa nơi này, ngươi thật nghĩ là hiện tại ngươi đã kế vị rồi ư? Không bằng chúng ta cùng đi vào hoàng cung hỏi bệ hạ xem. Bổn gia chủ thật muốn nhìn xem, bệ hạ có hạ lệnh phong tỏa nơi này hay không? Nhậm Kiệt cũng không quản con cái nhà ai, nhất là hoàng tử, ngay cả hoàng đế hắn đều không quan tâm, huống chi là hoàng tử.

Tam hoàng tử Lý Văn Công bị Nhậm Kiệt nói cho lập tức tắt lửa giận, nhất là Nhậm Kiệt lại... dám nói lời kế vị như vậy, quả thực là phạm vào trọng tội lớn lao. Lý Văn Công cũng cảm giác trên đỉnh đầu giống như sắp độ kiếp như trong truyền thuyết, sau lưng từng cơn gió lạnh thổi tới, trái tim thì nhảy lên kịch liệt.

Chỉ nói mấy câu, loại khí thế trên cao nhìn xuống, ung dung bình tĩnh giống như chủ nhân hỏi thăm tôi tớ vừa rồi, cũng không còn sót lại chút gì.

- Nhậm Kiệt, đừng nói hươu nói vượn, bổn hoàng tử đang hỏi ngươi đó, ngươi có biết lỗi không? Hiện tại bổn hoàng tử muốn ngươi lập tức cho ra một lời giải thích hợp lý! Tam hoàng tử cũng coi như phản ứng nhanh chóng.

Tuy nhiên Lý Nham, Văn Tử Hào ở một bên còn có những người khác sớm đã nhìn thấy mà ngây người: tam hoàng tử Lý Văn Công này mới trở về không bao lâu, gần đây danh tiếng nổi bật không thua kém bao nhiêu so với Lý Thiên Thành, xa thân gần đánh, trợ giúp Minh Ngọc Hoàng Triều đi sứ những quốc gia khác, liên lạc với một số thế lực nhỏ trong địch nhân chung quanh, nghe nói thành quả rất tốt. Sau khi trở về, nói chuyện xưa bàn chuyện nay, khí độ phi phàm... không ngờ hôm nay lại bị nói cho thảm như vậy.

- Không sai! Nhậm Kiệt ngươi đừng tưởng rằng xé chuyện khác là có thể che đậy thông qua. ngươi không có chứng nhận thông hành, trong lúc Hội Văn đã khởi động trận pháp phòng ngự còn dám phá đi vào, ngươi chính là địch với Hội Văn ta! Thấy tam hoàng tử Lý Văn Công bị Nhậm Kiệt nói mấy câu liên tục bại lui, Lý Nham ở một bên lập tức lên tiếng hỗ trợ.

Trực tiếp nhổ lên đại kỳ, gán cho Nhậm Kiệt là đối địch với Hội Văn, tận lực tạo cục diện mâu thuẫn gay gắt.

Ngay lúc tam hoàng tử Lý Văn Công cực lực muốn vãn hồi xu hướng yếu thế, vẫn còn muốn ra vẻ ta đây với thân phận hoàng tử, ở phía xa trong một chiếc thuyền, nhị hoàng tử Lý Văn Vũ đang từ rất xa nhìn chăm chú động tĩnh bên này. Tuy rằng hắn cũng tới tham gia Hội Văn, nhưng hắn cũng không có ngu ngốc như lão tam. Vì loại chuyện này mà đối mặt với Nhậm Kiệt vốn không đáng giá, không phải là một nữ nhân thôi sao, có đáng không?

Hơn nữa, lúc này lão tam là phải thua thiệt rồi! Nhậm Kiệt đâu có dễ đối phó như vậy, ngay cả phụ hoàng đều nhiều lần bị chặn họng, hôm nay hắn còn muốn giống như trước kia, với thân phận hoàng tử áp chế Nhậm Kiệt, điều đó hoàn toàn không có khả năng.

- Nếu ngươi là Hoàng thượng, hiện tại bổn gia chủ cũng giải thích một chút cho ngươi! Nhậm Kiệt nở nụ cười nhìn Lý Văn Công, rất đơn giản một câu nói, sau đó chờ Lý Văn Công nói tiếp.

“Giải thích à? Con bà nó! Không phải ngươi bảo lão tử giải thích cho ngươi sao? Có khả năng ngươi tiếp tục bảo ta giải thích cho ngươi, vậy ngươi đúng là rất lợi hại đó!”

Mập mạp, Văn Tử Hào ở bên cạnh Nhậm Kiệt đều hoàn toàn không nghĩ tới, trên thực tế người khác ở chung quanh cũng đều không nghĩ tới: Nhậm Kiệt chỉ nói một câu đơn giản như vậy, nhưng suy nghĩ kỹ một chút câu nói này, mỗi người lại đều lộ sắc mặt khác nhau.

Có không ít người cố nén cười, dù sao đa số người đều là chuyện không liên quan tới mình, đều là với tâm tính xem náo nhiệt.

Lúc này Nhậm Kiệt nói một câu lại lần nữa làm cho tam hoàng tử nghẹn lời không sao nói được: nếu như tiếp tục bảo Nhậm Kiệt giải thích, chẳng khác nào hắn tự nhận mình là Hoàng thượng, nếu như không bảo Nhậm Kiệt giải thích, vậy thì đồng nghĩa với tự mình tát vào mặt mình.

- Ngươi... đừng nói bậy... Tam hoàng tử Lý Văn Công vội vàng quát mắng một tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nói gì. Đề tài này là bọn hắn kiêng kị nhất, hơn nữa còn là nói trước mặt công chúng như vậy.

Loại chuyện này, chỉ sợ các đời hoàng tử cũng không có người nào từng gặp! Ai dám tùy tiện nói ra đề tài này, quả thực to gan lớn mật, không muốn sống rồi!

Dù sao chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tranh giành truyền thừa đế vương là tối kỵ trong hoàng gia. Cho dù hoàng tử có tư cách đều không tiếc hết thảy nỗ lực, nhưng cũng không có người nào nói thẳng ra loại chuyện này, thậm chí không bao giờ nói ra, thầm sợ bị người khác nắm được cái chuôi.

Trên thực tế cho dù là hoàng đế, cũng giống nhau rất kiêng kỵ các con tham khảo về đề tài này, bởi vì vô số triều đại thay đổi, vì ngôi vị hoàng đế mà có khối người giết huynh giết cha tranh đoạt.

Cố tình hôm nay gặp một tên điên như Nhậm Kiệt như vậy, mỗi một câu đều không rời đề tài này, làm cho tam hoàng tử hoàn toàn không dám nói tiếp.

“Hừ!” Lúc này, Hải Thanh Vân thấy biểu hiện của tam hoàng tử như thế, trong lòng thầm hừ một tiếng. Tuy rằng đề tài này là đề tài cấm kỵ, nhưng thân là hoàng tử mà một chút can đảm, khí phách cũng không có, ngay cả lời nói cũng không dám nói, thật không có chút tiền đồ! Phụ thân còn bảo mình quan sát một chút, mấy ngày gần đây tam hoàng tử cũng cực lực lôi kéo mình, cùng xưng huynh gọi đệ với mình, ra vẻ quan hệ rất tốt. Mình cảm giác tuy rằng hắn không đủ cường đại, nhưng cũng không mất nho nhã, nếu như hoàng đế từ từ biến đổi phương châm chỉnh thể, muốn cho đời kế tiếp giữ thành, thì hắn cũng không phải không có cơ hội!

Nhưng lúc này nhìn biểu hiện của hắn, Hải Thanh Vân hoàn toàn thất vọng, người này không được! Còn kém quá xa!

- Nhậm Kiệt! Chuyện của thiên tử đâu phải ngươi có thể tùy tiện bàn luận! Hôm nay trước tiên nói chuyện của chính ngươi, đừng tưởng rằng Hội Văn có thể để mặc cho ngươi tùy tiện làm liều! Có một số người trông thấy thất vọng, thở dài, nhưng Lý Nham thì lòng nóng như lửa đốt. Hắn không nghĩ tới chuyện biến chuyển như thế, mọi người chung quanh lại kiêng kỵ Nhậm Kiệt như vậy, cũng chỉ lúc vừa rồi tam hoàng tử ra mặt chất vấn, bọn họ ở bên nói góp một đôi lời, sau đó lại không có người nào ra tiếng, đây là chuyện khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Thời khắc này người nóng nảy nhất không ai ngoài hắn, nếu như không có người nào dám chống đối Nhậm Kiệt, thì cục diện hắn tạo ra này phải uổng phí hay sao!?.

Trong lúc cấp bách, Lý Nham không thể không lần nữa lên tiếng. Hắn không muốn chuyện cứ như vậy qua đi! Thế nhưng càng làm cho hắn thất vọng chính là, sau khi hắn nói xong liền nhìn một vòng mọi người ở chung quanh, ý muốn bọn họ cùng chung góp lời nói mấy câu, nhưng thấy ánh mắt hắn quét tới những người đó rối rít né tránh, lại không có người nào dám đứng ra.

Mà tam hoàng tử Lý Văn Công vừa rồi bị Nhậm Kiệt nói mấy câu dập tắt lửa giận, thời điểm này còn chưa kịp phản ứng. Công khai nói những lời như thế, lúc này hắn chỉ nghĩ là: vạn nhất những lời này truyền đến phụ hoàng nơi đó, có thể sẽ xảy ra chuyện hay không?

- Này... Trước cục diện như vậy, lập tức Lý Nham cũng sững sờ ở đó. Thời gian trước hắn một mực dưỡng thương, tuy rằng cũng nghe một ít chuyện của Nhậm Kiệt, nhưng hắn không có lo lắng nhiều, bất tri bất giác Nhậm Kiệt ở Ngọc Kinh Thành lại cường thế như vậy, những người này từng người đều có lai lịch lớn, có không ít người trong năm đại gia tộc, cùng rất nhiều con cháu của đại tướng quân, thượng thư các bộ, con cháu hoàng gia cũng không ít... Trước đó mỗi người đều hò hét rất lợi hại, lúc này sao lại thế? Vì sao không có người nào dám đứng ra nói với Nhậm Kiệt chứ?

Trong ý nghĩ của Lý Nham, chỉ cần Nhậm Kiệt dùng sức mạnh xông vào, hắn tùy ý châm ngòi mấy câu, những người này sẽ lập tức không ngừng xung đột với Nhậm Kiệt, đến lúc đó bất kể ai thua ai thắng, Nhậm Kiệt cùng Nhậm gia đều không có trái cây tốt để ăn, làm cho bọn họ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, để Nhậm gia trở thành địch nhân của tất cả mọi người... hầu báo mối thù của hai cha con mình, cũng có thể được hoàng đế tán thưởng. Thế nhưng không sao nghĩ tới, trừ tam hoàng tử Lý Văn Công ra, những người khác thậm chí ngay cả cái rắm cũng không dám thả, mà Lý Văn Công mới đầu khí thế mười phần, kết quả nói mấy câu đã bị xoay đến không đường chống đỡ.

Lúc này trong lòng Lý Nham nóng đến mức đều sắp bốc lửa, đây là chuyện gì xảy ra, tại sao có thể như vậy?

Hắn đâu biết rằng, Nhậm Kiệt gõ trống chấn động Ngọc Kinh Thành; Tu La một thương dọa lui Phương Thiên Ân; Trường Nhạc Đổ Phường khai trương Nhậm Kiệt tự tay đánh chết Cao Phi; còn có Nhậm Kiệt xông vào hoàng cung chém chết quốc trượng; ngay cả Hải Vương lãnh đạo hai đại Vương giả đến Nhậm gia đều không thể không bại lui... dưới tình thế như thế, cho dù sau lưng bàn tán nói xấu Nhậm Kiệt như thế nào đi nữa, cũng không có người nào còn dám chọc tới hắn.

Không nói gì khác, người này phát điên lên đúng là không thiết sống, trước mắt hoàng đế giết quốc trượng đều có thể làm được, người nào dám cam đoan hắn sẽ không giết người khác. Đều nói lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Sát Thủ Vương là Nhậm gia đã tiêu hao hết gia tài lâm thời mời tới, nhưng ai biết được, chỉ riêng một Tu La phía sau Nhậm Kiệt, người khác đã không dám chọc tới.

Tuy rằng bọn họ đều không phải là người bình thường, thích tranh đấu leo cao hướng tới, nhưng cũng đều biết rõ ràng sâu cạn.

- Nói đi, châm ngòi đi, nói tiếp đi... Ngay lúc Lý Nham vô cùng nóng nảy, lúng túng, đột nhiên cảm nhận được có người nhìn hắn, quay đầu liền thấy Nhậm Kiệt đang tươi cười nhìn hắn, giơ tay lên bảo hắn nói tiếp.

- Cái... cái gì châm ngòi! Ta chỉ là có sao nói vậy, ta tận hết chức trách tra xét người ra vào... ngươi phá mở phòng ngự Hội Văn xông vào, chính là ngươi khiêu khích Hội Văn! Lý Nham tim đập thình thịch, bởi vì vừa rồi dường như Nhậm Kiệt quên mất hắn, đột nhiên lại lần nữa nhìn về phía hắn, lập tức làm hắn cảm giác tim đập rộn lên, giống như muốn nhảy ra ngoài, vô cùng căng thẳng.

- Ngươi vừa nói ngươi mạo hiểm bị bổn gia chủ sử dụng Miễn Tử Ngọc Bài đánh chết như thế nào như thế nào... Nhậm Kiệt thật không để ý tới hắn làm cái gì, đứng ở trên thuyền nhìn xuống Lý Nham nói: - Ngươi đúng là xem trọng mình, muốn giết ngươi còn cần dùng Miễn Tử Ngọc Bài làm gì, ngươi còn chưa đủ tư cách, ngươi cũng không xứng. Vừa rồi còn để mặc ngươi, kết quả ngươi lại lồng lên không để yên...

“Bịch bịch...” Nhậm Kiệt chỉ là nhìn hắn một cái từ trên xuống dưới, lập tức Lý Nham sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, rung giọng nói: - Nhậm Kiệt... Ngươi muốn làm gì, ta có huyết mạch hoàng tộc, phụ thân ta là An Dương Vương, ta... ta là Hầu gia, ngươi... ngươi dám động tới ta chính là tạo phản...

Lý Nham vừa rồi không sợ là bởi vì theo hắn nghĩ, một khi nổi lên chuyện náo loạn liền có nhiều người lao ra ngoài đấu với Nhậm Kiệt, tự nhiên hắn sẽ không có chuyện gì, kết quả bây giờ biến thành như vậy, bọn khốn kiếp kia tên nào tên nấy đều không có khí phách, mà lúc này vừa nghe Nhậm Kiệt nói như thế, hắn liền cảm giác sau phát lạnh, tâm hoảng ý loạn.

- Con bà nó! Tiểu nhân! Mập mạp không nhịn được mắng một câu.

- Thật mất mặt! Văn Tử Hào cũng khẽ lắc đầu. Nhậm Kiệt có nói gì đâu, cũng không có định làm gì đâu, mà hắn đã sợ tới mức như vậy, người như thế nếu lên chiến trường, một khi bị bắt được không cần nghiêm hình khảo vấn, phỏng chừng cũng đã bị dọa tè ra quần.

Nhìn dáng vẻ của hắn, Nhậm Kiệt cười nói: - Đừng sợ! Giết ngươi chỉ sợ làm hỏng bầu không khí chung quanh, tuy nhiên ngươi nhớ kỹ, sau này gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần...

“Ầm...” - Lão đại! Nhậm... Nhậm gia chủ có ở đó không? Đúng lúc này, đột nhiên trong bầu trời chớp lóe một luồng sáng bảy màu, trong nháy mắt một lực lượng cuồng bạo cuốn tới, một thân ảnh mang theo một người nhanh chóng bay tới, được mang theo cùng bay tới chính là Ngụy Lượng vừa rồi xoay người rời đi, mà người mang hắn bay tới thì đeo trên lưng đôi cánh chớp động tia sáng màu sắc sặc sỡ... Hôm nay ở Ngọc Kinh Thành là nhân vật không người nào không biết, không người nào không hiểu.

- Mau nhìn, mau nhìn! Đó không phải là Thành Vương tới rồi sao?

- Lần này có kịch vui xem rồi! Thành Vương rất lợi hại, một người một mình xông vào Ngọc Tinh Học Viện, nghe nói ngay cả cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh đều không làm gì được!

- Không nói gì khác, cứ xem thân phận Thành Vương là gì, bối cảnh là gì...

- Các ngươi còn không biết đâu!? Lần này Thành Vương được thỉnh mời, trận pháp này chính là hắn tìm người bố trí. Hơn nữa trên danh nghĩa, người phụ trách cao nhất an toàn cho Hội Văn lần này chính là hắn!

- Vậy sao! Lần này nhất định náo nhiệt rồi...

Bình luận

Truyện đang đọc