TÀ THIẾU DƯỢC VƯƠNG

Ngay cả đám người đang chiến đấu cũng thất thần. Tuy rằng từ lúc bắt đầu tới giờ hai bên đánh nhau, nhưng mà chủ yếu là dây dưa, cũng không lấy mạng nhau. Nhưng mà không nghĩ tới lần này lại có người chết.

Đám người Thiết Tháp không những không bị ảnh hưởng, ngược lại càng công kích hung mãnh hơn.

Quá nhanh, kiếm quang này quá nhanh. - Cộc! Phương Viêm bước ra một bước, cả linh thú tọa giá ầm ầm chấn động. Gã đứng trước linh thú tọa giá phẫn nộ nhìn Nhậm Kiệt. Tiếp đó nhìn chỗ kiếm quang chém xuống.

- Tạ... Kiếm! Phương Viêm phát ra hai chữ này từ kẽ răng. Không nghĩ tới Tạ Kiếm lại hung mãnh như vậy.. Trước khi Lam Thiên xuất hiện, Tạ Kiếm này chính là đệ nhất thiên tài ở kinh thành.

Nhưng về sau bị Lam Thiên phế bỏ, bị gã làm cho sống không bằng chết. Y biết Nhậm Kiệt chứa chấp gã, nhưng không nghĩ tới hôm nay gã lại kinh khủng như thế. Một kiếm thật khủng khiếp.

Bên kia bị dọa sợ. Nhưng người bên Nhậm Kiệt lại rất bình tĩnh. Bao gồm cả Ngọc Thành, Hải Thanh Vân, mập mạp.

Chỉ có hai người Ngọc Thành và Hải Thanh Vân hơi chút khẩn trương. Giết người, nhất định là Nhậm Kiệt hạ lệnh giết người. Phiền toái rồi.

- Tạ... Kiếm! Tốt lắm. Rất tốt, rất tốt! ngươi dám giết người của ta, ngươi tưởng có câu kia của Lam Thiên là không ai dám động vào ngươi sao? Ngay cả Lam Thiên bản tướng quân cũng không coi vào đâu, huống chi là ngươi. Hôm nay ngươi phải chết. Không ai bảo vệ được ngươi. Phương Viêm tức giận chỉ Tạ Kiếm quát. Lại nhìn về phía Nhậm Kiệt: - Nhậm Kiệt! Xem ra ngươi thật vô pháp vô thiên. Dám cản đại quân ta vào thành, lại còn giết chết tướng sĩ ta. Người đâu. Bao vây nơi này cho ta. Giết chết Tạ Kiếm tại chỗ, người còn lại bắt hết lại. Kẻ nào phản kháng giết chết không hỏi tội.

Nếu đã giết người, vậy thì Phương Viêm không cần kiêng kỵ nữa, gã hạ lệnh đại quân bao vây toàn bộ. Sáu gã Âm Dương Cảnh phía sau hắn bay lên trời, một kẻ thúc dục Lăng Thiên Bảo Khí hạ phẩm bao phủ Tạ Kiếm và đám người Nhậm Kiệt.

Không ít binh sĩ cưỡi linh thú phi hành bay lên. Mọi người lấy ra vũ khí bao vây nơi này.

- Trời ạ. Lớn chuyện rồi. - Lớn chuyện rồi. Mau tránh đi, nếu không đánh nhau mấy dặm quanh đây đều bị san bằng đấy.

Đám người vây xem nhốn nháo chạy trốn.

Đại quân cấp tốc bao vây, mà đám người Thiết Tháp cũng đánh gục đám người còn lại. Nhậm Kiệt không nguy hiểm, không có lệnh của Nhậm Kiệt bọn họ không để ý.

Đừng nói là bọn họ, cận vệ đội bảo vệ quanh Nhậm Kiệt cũng không động. Không ai phản ứng, dường như không thấy 3 vạn đại quân vậy.

- 3 vạn đại quân? Dọa người sao? Nhậm Kiệt nhìn xung quanh, làm bộ giật mình nói.

- Động...! Phương Viêm sầm mặt hạ lệnh.

Duệ Tiễn Doanh mấy chục vạn đại quân, cho dù Nhậm gia chạy tới cứu viện cũng phải liều mạng một phen. Dù 3 vạn người bị hao sạch, nhưn chỉ cần trút được mối hận này, hoặc giết chết Nhậm Kiệt đều đáng giá.

Nếu Hoàng đế ngầm cho phép thì phải cần một lý do. Hắn cũng muốn đối phó Nhậm Kiệt, vậy mình cứ làm cây đao đi. Cho nên gã cũng không trả lời Nhậm Kiệt, mà trực tiếp hạ lệnh động thủ.

- Phương Viêm! Ngươi dám tạo phản! Chữ “thủ” còn chưa nói ra. Nhậm Kiệt đã quát lên.

Tiếng quát kinh thiên động địa, cách đó mười mấy dặm cũng nghe được. Nhậm Kiệt dùng pháp lực Thần Thông Cảnh đỉnh phong quát lên. Nhậm Kiệt công khai chụp cho Phương Viêm cái mũ tạo phản.

- Minh Ngọc Hoàng Triều! Quân nhân giới luật điều 59! Nhậm Kiệt tiếp tục nói.

- Trừ quân đội phòng ngự trong thành ra. Bất kỳ quân đội nào cũng không được võ trang đầy đủ vào thành. Phải được quân bộ kiểm hoạch đầy đủ, bệ hạ đặc chỉ mới được vào thành. Nhậm Kiệt nói xong. Tất cả đội viên cận vệ đội đều lớn tiếng đọc giới luật 59. - Đây là điều thứ 59, còn điều thứu 38, điều thứ 16, 31, mỗi một điều đều là tội chết. Mỗi một điều đều là đại phản nghịch. Phương Viêm. Tốt! Sau khi trong coi đại quân ngươi thật lợi hại. Lại muốn tạo phản sớm như vậy, dám dẫn quân vào thành. Nhậm Kiệt quát lên.

Mỗi một điều là đều tội lớn. Phương Viêm bị nói trúng tim đen. Không làm được gì. Nếu chiếu theo luật hắn sẽ bị tội chết. Theo bản năng gã nhìn về một tên phó tướng.

Tên phó tướng kia khẽ gật đầu, âm thầm truyền âm nói: - Tướng quân! Hắn nói không ai. Nếu như nghiêm túc so đo, chúng ta đều phạm vào tội này. Nhưng chỉ cần bệ hạ hạ chỉ, thì không cần giữ những quy tắc này.

Vừa nghe vậy, trong mắt Phương Viêm lóe lên vẻ tàn nhẫn. Đã tới mức này, hắn cần gì quản nhiều như vậy.

- Hừ! Nhậm Kiệt, bản tướng phụng chỉ vào thành. Đừng tưởng nói thế là hôm nay ngươi có thể... Phương Viêm hừ lạnh nói.

- Phụng chỉ vào thành, thánh chỉ đâu? Đừng nói với bổn gia chủ là khẩu dụ nhé! Ngươi có biết, điều động hơn 3000 người vào kinh thành nhất định phải có thánh chỉ hay không? Đây là quy củ của tổ tiên, ngươi dẫn 3 vạn đại quân võ trang đầy đủ vào thành, có thánh chỉ hay không? Có lệnh của quân bộ hay không? Chuyện này quân bộ có thể điều tra rõ ràng, bây giờ ngươi nói phụng chỉ, vậy chúng ta điều tra đã. Nếu như không có thánh chỉ, quân bộ không có hồ sơ, vậy ngươi sẽ không thoát khỏi tội mưu phản. Nhậm Kiệt chỉ Phương Viêm hùng hổ nói.

Muốn đấu với ta, ngươi còn kém lắm. Nên biết, có một số quy củ là quy tắc ngầm, bình thường ngươi làm vậy sẽ không có ai nói gì, nhưng không có nghĩa là không sao.

- Chuyện này... Phương Viêm đuối lý, Nhậm Kiệt đã nói lên quân bộ tra xét, vậy thì không ổn. Thánh chỉ còn may, hắn có thể nói là khẩu dụ, nhưng nếu là quân bộ thì nguy to. Bởi vì nếu quả thực có thánh chỉ thì sẽ có hồ sơ lưu lại.

- Bị nói toạc ra rồi chứ gì? Con bà nó. Ban ngày còn nói chuyện ma quỷ! Ngươi tưởng ai cũng ngu như ngươi sao? Ngươi ra ngoài chinh chiến, vậy có điều lệnh hay không? Ai cho ngươi trở về? Hay Phụng chỉ hay là quân bộ? Nhậm Kiệt càng ngày càng lấn tới, lời nói càng ác độc.

- Mẹ kiếp! Liều mạng! Chuyện đã rồi, Phương Viêm không biết xử lý làm sao. Đã làm thì làm cho chót, gã nảy sinh ác độc, giết trước nói sau. - Động thủ!

Rốt cuộc, rốt cuộc cũng động thủ rồi! Hô lên câu này, Phương Viêm cảm thấy vô cùng thoải mái. Cho dù chuyện này có thế nào thì hắn cũng muốn động thủ.

Nhậm Kiệt! Ngươi cũng có ngày này. Chuyện về sau không cần nghĩ nữa.. Hôm nay Phương Viêm ta tuyệt đối không để cho ngươi được như ý.

Phải bắt ngươi, cho dù giết ngươi cũng phải làm cho thật rầm rộ. Nếu không làm rầm rộ thì không báo được cho hoàng đế. Phương Viêm biết rõ trong lòng. Trong người bận bịu bộn bề, lần trước quốc trượng Quách Tông Hữu bị giết trước mặt mình, hoàng đế mất hết mặt mũi, nhưng lại không có biện pháp phát tiết. Mà hắn muốn làm đao của hoàng đế, cho nên phải động thủ, phải thấy máu.

Cho dù xảy ra chuyện cũng có hoàng đế lo. Nếu không, ai còn dám làm việc cho hắn nữa.

Quyết định như vậy, Phương Viêm mặc kệ mọi chuyện trực tiếp hạ lệnh.

Đại quân tiến lên, mấy tên Âm Dương Cảnh trực tiếp khóa chặt người trong linh thú tọa giá. Bởi vì những người này nguy hiểm nhất..

Bình luận

Truyện đang đọc