TÀ THIẾU DƯỢC VƯƠNG

Đúng như Nhậm Kiệt nghĩ, hắn vừa về Nhậm gia, lục gia Nhậm Thiên Tung liền đến, đằng sau còn có Tề Thiên. Nhưng mà Tề Thiên đi vào liền như bị ám ảnh, cố ý liếc một vòng xem có bóng mập mạp cùng Hổ Hổ hay không.

- Nếu ngươi không muốn nói chuyện nữ nhân hay gì khác, vậy chúng ta tâm sự chuyện dòng máu giết chóc trong người ngươi, cái này thật là có lai lịch, dường như có mấy thứ trộn lẫn trong đó, có phải mỗi lần ngươi sử dụng đều có một chút lực lượng cắn trả, muốn khống chế ngươi. Thế nào, nghiêm túc nói chuyện với bổn đại gia, có lẽ ta có thể giúp ngươi nghĩ ra biện pháp thích hợp, nhưng mà cũng chỉ là khống chế tạm thời. Trên thực tế tình huống của ngươi, dù thật đột phá Thái Cực Cảnh cũng chưa chắc lạc quan, cả nhà các ngươi thật là thú vị... Không phát hiện Hổ Hổ, Tề Thiên chuyển đề tài, tiếp tục nghiêm túc nói với lục gia Nhâm Thiên Tung.

Lục gia Nhâm Thiên Tung trán đầy chỉ đen, ban đầu Tề Thiên tìm hắn nói chuyện, lục gia Nhâm Thiên Tung còn nghiêm túc tiếp đãi, bắt đầu nói chuyện vui vẻ với hắn. Thiên văn địa lý, những chuyện mới lạ các nơi, nói tới rất nhiều điều Tề Thiên biết, hơn nữa luôn có giải thích độc đáo.

Nhưng sau đó lục gia Nhâm Thiên Tung lại càng thêm đau đầu, bởi vì dần dần một vài vấn đề của Tề Thiên làm hắn khó khăn. Ví dụ như hắn thấy được biến hóa ẩn tàng trong người mình, tuy rằng lúc đó đấu với Ngọc Tuyền đạo nhân đã có thi triển qua, nhưng có mấy lời hắn không có nói với người khác, nhưng Tề Thiên lại có thể nói ra được.

Ngay cả Vân Phượng Nhi đi qua, hắn cũng nhìn ra được chỗ không bình thường của Vân Phượng Nhi, rất là ngạc nhiên, muốn nghiên cứu sau khi kích hoạt huyết mạch thì sẽ thế nào, làm cho Vân Phượng Nhi trốn thật xa.

Còn đề tài khác, càng nói lục gia Nhâm Thiên Tung càng nhức đầu, bởi vì người này nói chuyện liền không ngừng.

Ngay cả tu vi như Nhậm Thiên Tung, thân thể chịu được, tinh thần lại có cảm giác muốn sụp đổ, cố tình Tề Thiên có lực lượng, kiến thức siêu phàm, lại còn là người của Nhậm Kiệt, ngay cả lục gia Nhâm Thiên Tung cũng không rõ lai lịch của hắn, cho nên cuối cùng rơi vào đường cùng, mới phải tìm tới Nhậm Kiệt.

Nhìn thấy Nhậm Kiệt, lục gia Nhâm Thiên Tung không nói, chỉ là thần sắc tiều tụy nhìn hắn.

- Ngừng... Ngừng trước đã. Tề Thiên, lục thúc ta còn phải tu luyện, ngươi đi tìm người khác được không. Nhậm Kiệt vừa thấy là biết xảy ra chuyện gì, vội cản Tề Thiên lại.

- Người khác.... Tề Thiên nhìn xung quanh, nói: - Ngoài lão già ngang bướng kia, còn có tên luyện đan luôn bế quan, cũng chỉ có hắn mới nói chuyện được...

Thật là để ý mình mà, lúc này lục gia Nhâm Thiên Tung vẻ mặt đau khổ, loại để ý này làm cho hắn vô cùng đau khổ, bất đắc dĩ, muốn nổi giận cũng khó.

Lúc này trong lòng hắn sôi trào, thật có xúc động muốn quyết đấu với ngàn vạn binh mã, cũng không muốn nói chuyện với tên này.

Nhìn biểu tình của lục thúc, Nhậm Kiệt thật muốn nói, nếu ngài nói chuyện Hổ Hổ, xem chừng Tề Thiên sẽ tránh ngài thật xa.

Nhậm Kiệt biết, thật tranh luận với Tề Thiên, bất kỳ đề tài nào cũng có thể nói ba ngày ba đêm. Mà lúc này hắn đã cảm nhận ra lục thúc có thể kích động bùng nổ bất cứ lúc nào, cho nên hắn dứt khoát ném những chữ đã viết từ trước cho Tề Thiên.

Ánh mắt Tề Thiên sáng lên, hai tay nhận chữ xong liền đứng đó không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào chữ, lập tức liền yên tĩnh, lúc này cả thế giới như không có liên quan gì với hắn.

Bởi vì trước đó một mực bị Tề Thiên bám lấy thật lâu, vẫn luôn nghe Tề Thiên ngừng nói chuyện, vừa nãy cho rằng Nhậm Kiệt muốn biện luận gì với Tề Thiên, lục gia Nhâm Thiên Tung có cảm giác đầu to ra. Lúc này bỗng nhiên yên tĩnh, ngược lại khiến hắn kinh ngạc, liền quay đầu nhìn Tề Thiên. Nháy mắt Tề Thiên như thoát khỏi thế gian, hoàn toàn độc lập, cảm giác này quá rõ ràng, đây là?

Lục gia Nhâm Thiên Tung nhìn Tề Thiên, xác nhận cảm giác của mình không sai, nhìn hồi lâu phát hiện Tề Thiên thật đứng trơ như tượng, hắn mới xác định Tề Thiên thật không nói tiếp nữa.

Lục gia Nhâm Thiên Tung nhìn Nhậm Kiệt, sau đó lại kỳ quái xoay một vòng quanh Tề Thiên, cũng liếc qua chữ trên tay Tề Thiên đang cầm, nói thật chứ nhìn một hồi, lục gia Nhâm Thiên Tung hoàn toàn không hiểu.

- Hắn sao vậy? Lục gia khó hiểu nhìn Nhậm Kiệt, thật là quá thần kỳ, lúc nãy Tề Thiên lải nhải không ngớt, trời sập xuống cũng không cản nổi, sao bây giờ lại yên tĩnh như thế. Cũng giống như lúc hắn xuất hiện đi theo Nhậm Kiệt, cùng vào chỗ Ngọc Tuyền đạo nhân.

- Nói trắng ra là hắn không rảnh rỗi được, tìm chuyện cho hắn làm là được rồi. Nếu lần sau không có ta, hắn lại làm phiền lục thúc lục thẩm, các người cứ đi tìm mập mạp cũng được, hắn có thứ trị được Tề Thiên. Nhưng mà nói thật, nếu lục thúc có thể chịu đựng được, nói chuyện với hắn sẽ có thu hoạch rất lớn. Nhậm Kiệt cười nói.

- Cái này thì chắc rồi... Lục gia Nhâm Thiên Tung cũng không phủ nhận điểm này, chỉ là sau đó lắc đầu: - Hay là thôi đi, hắn vừa lên cơn, không đợi ngươi hấp thu là những thứ đó đã nhồi nổ ngươi. Giống như tồn tại Thái Cực Cảnh trực tiếp sử dụng pháp lực bản thân, mạnh mẽ giúp Luyện Thể Cảnh thích ứng lực lượng của hắn, mấy ai mà chịu nổi. Đương nhiên, tiểu tử ngươi không phải người bình thường, không nằm trong phạm trù này, ta nghe nói lúc trước ngươi nói chuyện với hắn suốt 1 tháng?

- Cũng cỡ đó. Nhậm Kiệt gật đầu, lúc đó đi ra từ Yêu Thú Thâm Uyên Cửu Long Đàm, một mực đến Ngọc Kinh Thành, thời gian thật là lâu.

Vừa nghe thời gian như thế, lục gia Nhâm Thiên Tung nhếch miệng, lần đầu tiên bội phục nhìn Nhậm Kiệt. Nói thật, đến bây giờ hắn mới thật bội phục đứa cháu của mình, thật sự, cho đến giờ hắn còn chưa bội phục như thế.

Nhìn một hồi, Tề Thiên hoàn toàn không có phản ứng gì, lục gia Nhâm Thiên Tung cũng nghiên cứu thử chữ viết kia, vẫn không hiểu được, mới coi như im lặng.

- Ngươi giỏi. Lục gia Nhâm Thiên Tung nhếch ngón cái, sau đó thần thức vừa động: "Sát Thủ Vương bị Tàn Hồn đuổi giết, là người khác cứu hắn, có phải là ngươi không. Còn nữa, Cửu Tự Sát Ấn là sao? Còn có một món trọng bảo, ngươi có biết lần này làm lớn chuyện rồi."

Tuy rằng chỗ này là Nhậm gia, là nhà lớn, nhưng lục gia Nhâm Thiên Tung vẫn cẩn thận, thông qua thần thức nói riêng với Nhậm Kiệt, có thể thấy cẩn thận cỡ nào, ngay cả lúc đối phó Ngọc Tuyền đạo nhân cũng không như thế.

"Hả?" Lần này lời của lục thúc làm Nhậm Kiệt sửng sốt, liền gật đầu, cũng dùng thần thức nói: "Không sai, thứ kia là ta lần đầu giết sát thủ Tàn Hồn thu được, nhưng mà tổ chức Tàn Hồn bọn chúng lại không rõ, bằng không đã sớm có động tác. Lục thúc, làm sao ngài biết được?"

Sát Thủ Vương không thể nào nói với lục thúc, chuyện này cũng cực kỳ bí ẩn, đêm hôm đó bên trong hoàng lăng cũng không có bao nhiêu người, tình báo của Mặc Hồng đương nhiên còn chưa làm được tới mức này, hơn nữa nghe lục thúc nói như là từ góc độ khác biết được chuyện này.

"Không cần nhìn lục thúc như thế, chuyện này không phải lục thúc ta bố trí. Mười mấy năm trước cha ngươi, cũng là đại ca của ta cũng giao tiếp mấy lần với Tàn Hồn, sau đó hắn làm ra chút bố trí, có một thủ đoạn là cho người thẩm thấu vào Tàn Hồn. Tình huống sau đó ta cũng không biết, thẳng đến khi ngươi sắp tiếp nhận vị trí Nhậm gia chủ, lần đó đại ca trở về liền giao một miếng ngọc bài đặc thù cho ta, nên mới biết có chuyện như vậy. Lần này Nhậm gia bị Tàn Hồn xếp vào một trong đối tượng theo dõi trọng điểm, cho nên mới có người đại ca bố trí khởi động cái ngọc bài này báo cho ta biết, nhưng ta lại không cách nào liên lạc với hắn, bởi vậy mới biết những chuyện này. Hiện tại lá gan của tiểu tử ngươi càng lúc càng lớn, Sát Thủ Vương sao rồi?"

Nhậm Thiên Tung cũng không tị hiềm, có gì thì nói thẳng, đồng thời lấy ra một miếng ngọc bài trực tiếp ném cho Nhậm Kiệt: "Sau này tự ngươi giữ đi."

Nhậm Kiệt cầm lấy ngọc bài xem thử, đây là ngọc bài đơn hướng, nói thẳng ra là đối phương biết tất cả tình huống, có cách liên lạc mình, nhưng mình lại không thể liên lạc đối phương, làm Nhậm Kiệt nhớ tới màn cảnh sát nằm vùng trong ổ giặc.

Nhưng chỉ là nghĩ thôi, chuyện này càng thêm khó khăn hơn, nhoáng cái mười mấy hai mươi năm, lão cha của mình bố trí thật là sâu xa. Liếc qua rồi, Nhậm Kiệt cất ngọc bài đi, có người trong nội bộ Tàn Hồn, tuyệt đối là chuyện làm người vui vẻ, dù bây giờ không biết người này rốt cuộc ở trong nội bộ Tàn Hồn như thế nào, nhưng có thể nhanh chóng truyền tin tức này về, còn biết Nhậm Kiệt bị Tàn Hồn theo dõi trọng điểm, hẳn không phải tầm thường.

"Sát Thủ Vương không sao, hắn có ân oán với Tàn Hồn bị nhốt nên ta mới phải hỗ trợ, nhưng mà bây giờ không có vấn đề. Tàn Hồn lợi hại hơn nữa, cũng không thể biết lúc đó là ta ra tay, không có khả năng biết hai món khác đều ở chỗ ta." Nhậm Kiệt cũng không muốn lục thúc quá lo lắng, cho nên nói đơn giản, làm lục thúc yên tâm là được.

Không đến bất đắc dĩ, trên chuyện Tàn Hồn, hắn không định bại lộ thân phận. Dù sao Tàn Hồn quá quỷ dị, quá đặc biệt, nhất là mập mạp nói một câu càng làm trong lòng Nhậm Kiệt rất cảnh giác. Nếu thân phận của mình bại lộ, Nhậm gia bị kéo vào, trong thời gian ngắn thì rất nhiều vấn đề khó khăn sẽ bị giải quyết, nhưng đồng thời cũng hoàn toàn bại lộ, để làm cho đối phương có được mục tiêu.

Hiện tại mình cùng Sát Thủ Vương ở trong tối, Tàn Hồn một mực thần bí lại trôi ra ngoài sáng, hơn nữa hai người có căn cơ, làm nhiều chuyện dễ dàng hơn nhiều.

"Ừm, tự ngươi cẩn thận, Tàn Hồn không tầm thường. Nếu có chuyện cũng đừng sợ, đừng mạo hiểm một mình, ngươi là gia chủ Nhậm gia, ngươi là con traicủa Nhậm Thiên Hành, cháu của Nhậm Thiên Tung ta, trời sập xuống, chúng ta cùng chống, Nhậm gia cùng chống đỡ cho ngươi." Lục gia Nhâm Thiên Tung gật đầu, hắn đã rất yên tâm với Nhậm Kiệt hiện tại, cho nên không nói gì thêm, nhưng hắn vẫn nói một câu như thế, chỉ có mục đích là để Nhậm Kiệt yên tâm lớn mật mà làm, không có gì là quá lắm.

"Lục thúc, ngươi dung túng ta như thế, ta sẽ bị các người chiều hư." Trong lòng ấm lên, Nhậm Kiệt cười đùa.

"Ngươi còn cho rằng mình là bé ngoan nữa sao?"

- Ha ha... Tiếp theo hai người nhìn nhau, đều cười to.

- Oa... Lục thúc đến rồi, phiếu cơm lão đại ngươi còn dậy sớm hơn ta... Lúc này, mập mạp uể oải ngáp dài, vừa rỉnh rượu dụi mắt đi ra, vừa nãy hắn tỉnh lại phát hiện thuyền dừng ở chỗ Nhậm gia nối với sông nội thành, nên mới đi xuống.

- Hổ Hổ... Vù! Lúc này, Hổ Hổ trên vai mập mạp nhìn thấy Tề Thiên đang đứng, liền như đứa trẻ thấy kẹo, hưng phấn lao tới. Nó hưng phấn liền hô tên của mình, cũng quên mất lời Nhậm Kiệt dặn, trực tiếp nhảy lên người Tề Thiên.

- Có chuyện gì? Nhóc con ngươi... tránh ra cho bổn đại gia... Tề Thiên đang lĩnh ngộ chữ kia, nhưng không phải nói hắn thật không động dậy được, chỉ là nhập tâm, không ai quấy rầy thì hắn sẽ một mực như thế. Nếu có người bảo hắn làm gì, ví dụ cùng Nhậm Kiệt lên xe linh thú, dẫn dụ Hải Vương, hoặc là rèn luyện Cửu Tinh Phượng Hàm Châu trong hoàng cung cũng không thành vấn đề.

Huống gì hắn có ấn tượng sâu sắc với Hổ Hổ, Hổ Hổ vừa nhào lên, Tề Thiên lập tức rối loạn, nhưng rõ ràng hắn đang dồn sức suy ngẫm chữ kia, nên phản ứng cũng chậm, không có nhanh như thường.

- Đúng rồi, Ngọc Thành trang chủ nói hắn có chuyện phải đi, đây là linh ngọc hình ảnh của hắn để lại cho ngươi, ta đi trước. Vù... Nhậm Thiên Tung mới đó còn nói chuyện vui vẻ với Nhậm Kiệt, đột nhiên thấy Tề Thiên khôi phục, sợ đến rùng mình. Hắn thật là bị Tề Thiên quấn sợ, nên nói đã nói, nhớ tới còn một chuyện cuối cùng cũng nói cho Nhậm Kiệt, sau đó thân hình lao lên cao, bay thẳng về chỗ ở.

- Lục thúc.... Oa... Sao đi nhanh thế, không ngồi một lát, oa... Chuyện gì mà vội vã vậy, ở trong nhà còn phải bay? Mập mạp lại ngáp, kỳ quái nhìn Nhậm Thiên Tung chạy đi, trước giờ chưa thấy lục gia gấp gáp như thế, ngay cả khi đánh Ngọc Tuyền đạo nhân cũng không, cái gì thế, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì.

- Ngươi đoán sao? Nhậm Kiệt liếc sang Tề Thiên, cười khẽ, mập mạp lập tức hiểu được là chuyện gì.

Lúc này, Nhậm Kiệt cũng tiện tay mở linh ngọc hình ảnh của Ngọc Thành để lại, không xem không sao, càng xem, sắc mặt Nhậm Kiệt càng trầm xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc