TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh hoàn thành kế hoạch lưu lại ám hiệu cho nhân viên điệp báo nước Tề, mang theo heo rừng nhỏ cùng Cắt Bắc Cực coi quả thật là đi dạo phố.

Heo rừng nhỏ dù sao vẫn tính là trung thành, nếu như có món gì ăn ngon liền mua cho nó một điểm đi. Bình thường Ngô Minh căn bản sẽ không lý đến sủng vật, hiếm thấy đem heo rừng nhỏ ôm vào trong ngực, trên bả vai đứng Cắt Bắc Cực, ở trên đường cái bắt đầu đi dạo.

Chu vi đi theo vài tên thị vệ phủ Mặc vương tử.

Đầu đường đã có không ít người nhận thức Ngô Minh. Không quen biết nàng, chí ít cũng nhận thức quần áo cùng yêu bài của những thị vệ kia.

“Chu cô nương nhưng là muốn làm thịt kho tàu?” Trên chợ có người hỏi Ngô Minh như thế.

Mọi người đều biết Ngô Minh rất bình dị gần gũi, không ít người dám cùng nàng đối thoại.

Ngô Minh cảm thấy heo rừng nhỏ tựa hồ hiểu được ý tứ đại khái của đối phương.

Có thể là tiểu dã thú đối với nguy hiểm trời sinh mẫn cảm, dù sao thì nó cũng cảm giác được người này nói chuyện đối với mình không có ý tốt. Cũng còn may lông bờm của heo rừng nhỏ Lương Nha đã bị kéo cắt đoạn, bằng không chỉ sợ là muốn dựng thẳng lên đến.

Heo rừng nhỏ Lương Nha híp mắt hình tam giác trừng người hỏi.

Người hỏi câu hỏi kia bị nó nhìn trừng trừng đến trực tiếp sợ hãi toát mồ hôi.

Có rất ít người biết, con tiểu hắc trư trong lồng ngực Ngô Minh này không phải là trư nhà, lại càng không phải là cái giống sủng vật trư đặc thù gì, mà thuần thuần túy túy là lợn rừng…

Nếu không phải là đang ở trong lồng ngực Ngô Minh, nói không chừng heo rừng nhỏ liền đi qua công kích. Cũng còn tốt lý trí của nó khi chiếm được Ngô Minh huyền võ chỉ huy sau tăng lên trên diện rộng, có thể đè ép dã tính thô lỗ. Bằng không nói không chắc người hỏi câu hỏi kia liền muốn thiếu đầu ngón tay hoặc là bị đụng phải đến vỡ đầu chảy máu.

Cắt Bắc Cực cũng từ chỗ heo rừng nhỏ cảm nhận được sự phẫn nộ. Nhận ra được người yêu của mình bất mãn, bắt đầu dùng ánh mắt chim ưng đồng thời nhìn chằm chằm cái người đặt câu hỏi kia.

Người kia không hiểu sao liền cảm thấy một cỗ hàn ý. Theo bản năng mà sống lưng run lên.

“A, thịt kho tàu a? Không có ý định làm, thế nhưng rất thích ăn.” Ngô Minh cười trả lời.

Lại có một vị vừa vặn biết sự kiện đã xảy ra tại chợ sủng vật ở đây, thuận miệng hỏi: “Con Cắt Bắc Cực này tựa là cái con đã từng ở trên chợ cắp đi đứa bé kia?”

“Không sai, ta đã dạy dỗ một thoáng.” Ngô Minh thẳng thắn.

“Chu cô nương nhưng là lợi hại. Lúc trước Cắt Bắc Cực có năng lực cắp tiểu hài tử đi như vậy thế mà giờ lại đậu ở trên bả vai người, đây chính là đại bản lĩnh a.”

Có không ít người lầm tưởng Ngô Minh đây là xuất phát từ tâm tư tiểu nữ sinh muốn khoe khoang, mang theo Cắt Bắc Cực dạo phố thị uy, lập tức tiến lên nịnh hót.

Ngô Minh cũng không xua đuổi bọn họ. Bản thân tùy ý đi tới, mỉm cười nói hồi đáp câu hỏi của mấy người.

Đám thị vệ đi theo ở mặt sau nhưng đối diện nhiều dân chúng không cho cái sắc mặt gì tốt xem, không ngừng quát lớn mấy người rời đi.

Ngô Minh thì lại tình cờ nhắc nhở đám thị vệ một thoáng không nên động thủ, hi vọng bọn họ có năng lực đối với dân chúng khá một chút. Bọn thị vệ thu lại không ít, biết Chu cô nương tâm địa tốt, mặc dù là người vây xem đông đảo cũng không đành lòng đối với dân chúng quá hung.

Nhưng thị vệ đối với một ít lưu manh phố phường dáng vẻ ất ơ có thể không khách khí, thậm chí chủ động đi qua đem bọn họ đánh một trận đuổi đi.

Bởi vì đám thị vệ cảm thấy Chu cô nương chính là vinh quang của phủ đệ Mặc vương tử chúng ta. Là nhân vật không thể khinh nhờn, không thể xâm phạm giống như nữ thần vậy. Những tiểu lưu manh kia hoặc ngồi chồm hổm hoặc dựa lưng vào tường, mặt hình bất chính, đặc biệt từng cái đôi mắt dâm tà kia đều ở trên người Chu cô nương chúng ta đảo quanh, thực sự là tội bất kính. Không đánh một trận làm sao có thể tiêu ác khí?

Mà lại nói không chừng những tên lưu manh này lúc nào sẽ thổi một tiếng huýt sáo đi ra, vậy cũng là đùa giỡn Chu cô nương, đánh một trận đều xem như là nhẹ. Nhóm những thị vệ này liền dứt khoát phòng hoạn ở trước khi chưa xảy ra liền đem bọn lưu manh đánh đuổi.

“Các ngươi đừng nói chúng ta đánh người, kỳ thực đây là vì muốn tốt cho các ngươi.” Có thị vệ nói chắc như đinh đóng cột một bên vừa đánh vừa nói.

“Đánh chúng ta còn nói là vì muốn tốt cho chúng ta?” Một gã lưu manh bị giẫm trên đất phía sau lưng bao phủ đầy vết chân kêu thảm kháng nghị.

“Vạn nhất các ngươi có cái cử chỉ gì đùa giỡn Chu cô nương. Đó cũng không phải là đánh một trận đơn giản như vậy. Không chém đứt một cái cánh tay hoặc nửa cái chân, đều xem như là chúng ta làm thị vệ thất trách.”

“Chúng ta nào dám đùa giỡn Chu cô nãi nãi a!” Lưu manh xưng hô đối với Ngô Minh đã bởi vì nắm đấm của đám thị vệ phát sinh biến hóa bản chất, và bối phận đã thẳng tắp đi lên.

“Phi! Các ngươi nhất định là đối với Chu cô nương chúng ta lòng có ước ao, đến thời điểm miệng đầy hoa hoa* đùa giỡn, không đánh chết cũng phải lột lớp da.” (*tựa như trêu hoa ghẹo nguyệt)

“Không có không có. Chúng ta đều không có nói ra, nơi nào đùa giỡn a?”

“Còn dám nói? Nghĩ trong lòng cũng không được!” Thị vệ bùm bùm đánh một trận.

Kết quả Ngô Minh đi rồi một đường. Trên hai bên đường lưu manh nhưng là gặp vận rủi. Sau đó cũng nuôi thành thói quen, phàm là rất nhiều địa phương Ngô Minh đi qua, dọc đường trị an vì đó càng tốt đẹp.

Sau đó chỉ cần nói câu [ Chu cô nương đến đi dạo phố rồi ], bọn lưu manh liền như quán nhỏ vỉa hè một thế giới khác nghe được thành quản* đến rồi, nhất thời chạy tứ tán. (*đội quản lý trật tự đô thị)

Có dân chúng biết đến đầu đuôi ngọn nguồn là do nắm đấm của đám thị vệ uy hiếp, cũng có người không biết, còn muốn giảng là do Chu cô nương làm người thiện lương thân cận, dĩ nhiên cảm hóa được vô số phố phường lưu manh cũng không dám thò đầu ra. Bởi vì hắc ám liền như tuyết đọng, nhìn thấy ánh mặt trời thì sẽ tan chảy tiêu tán, vân vân…

Ngô Minh đi dạo phố một chuyến, heo rừng nhỏ cũng mập một vòng lớn.

Bởi vì danh tiếng Ngô Minh càng ngày càng mạnh mẽ, cái này còn chưa kịp đợi chuyện tốt nhận phúc lợi quyên tiền giúp đỡ cô nhi được truyền ra đây, đã có rất nhiều bách tính nhìn thấy Ngô Minh, rất thân thiết cùng nàng lấy lòng.

Thời điểm đi ngang qua hàng bán thịt, ông chủ càng là lấy heo rừng nhỏ vì chỗ đột phá, lựa không ít thịt nạc bò đi ra ném cho nó. Đương nhiên ông chủ cũng là tương đối kinh ngạc, không hiểu con trư này làm sao liền nhìn thịt bò mà chảy nước miếng như vậy. Bằng không hắn đều sẽ không nghĩ tới một con lợn sẽ muốn ăn thuần thịt tươi.

Đi ngang qua hai ba cái cửa hàng, Ngô Minh cũng để cho thị vệ hỗ trợ trả tiền thịt. Bởi vì heo rừng nhỏ quá có năng lực ăn, đưa cho nó thịt không có hai ba cân cũng không đủ.

Mức độ đưa thịt như thế này liền phải trả tiền, Ngô Minh cũng không phải người thiếu tiền. Danh tiếng là của bản thân, tiền bạc là của Mặc vương tử, kẻ ngu mới không trả tiền đây. Hơn nữa dặn dò người phụ trách trả tiền tuyệt đối so với giá thị trường muốn cao, mấy cái ông chủ sạp hàng bán thịt kia cũng là vui vẻ ra mặt.

Sau đó Ngô Minh đều lười ôm heo rừng nhỏ Lương Nha, trực tiếp tìm thị vệ kéo tới một cái xe kéo đồ chơi dành cho tiểu hài tử, đem heo rừng nhỏ thả vào trong đó kéo đi.

Như vậy thì càng giống một đống thịt heo đặt ở trên tấm thớt…

Bất quá heo rừng nhỏ đó là hoàn toàn không có tự giác trên phương diện này, hạnh phúc ở trên xe kéo hướng cái bụng lên trời, rầm rì thoải mái cứ như là hát vậy.

Cắt Bắc Cực có giác ngộ duy trì vóc người cực cao, ăn một vài thứ sau liền không mở miệng ăn nữa. Rơi vào bên cạnh heo rừng nhỏ, cánh chim đưa cái bụng nó che khuất, thật giống như chỉ lo có cái thiên địch gì sẽ đột nhiên đến tập kích, khiến cho heo rừng nhỏ chỗ cái bụng bạc nhược này bị thương vậy.

Ngô Minh nhìn đến thú vị, sớm muộn cho chúng nó xử lý tràng hôn lễ?

Buổi tối trở lại phủ đệ Mặc vương tử, Ngô Minh ở bên trong phòng đem một phần tư viên thuốc hỗn huyết đút cho heo rừng nhỏ.

Cái lượng này cũng là Ngô Minh dùng tiến hóa khung máy móc tính toán qua, sẽ không thái quá ở định lượng, năng lực duy trì an toàn nhất định.

Nếu như có thể tăng cường một điểm trí tuệ là tốt rồi. Ngô Minh trong lòng cân nhắc.

Bình luận

Truyện đang đọc