TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Huyền Vũ Hoàng không muốn để cho Đường nữ tướng thắng trò chơi cờ hành quân, cũng không phải đơn giản chỉ bởi vì cho Hồng lão tướng quân mặt mũi, chuẩn bị đề bạt ba vị tiểu tướng một thoáng. Quan trọng hơn chính là, muốn dẫn ra Chu Chỉ Nhược vị nữ tử kiệt xuất này.

Ngô Minh nhìn ra rồi, Huyền Vũ Hoàng từ lúc đến cốc diễn quân, liền đem mình đặt tới vị trí không kém Hồng lão nguyên soái bao nhiêu.

Khởi đầu là lên tầng cao nhất điểm quân đài hầu ở bên cạnh hoàng thượng, sau đó thời gian dùng bữa tối lại được sắp xếp chỉ đứng ở sau vị trí chỗ ngồi của Hồng lão tướng quân bên phải.

Đây là đang muốn làm nổi bật địa vị của Ngô Minh a. Huyền Vũ Hoàng có tính toán gì?

Hồng lão nguyên soái mơ hồ nghĩ đến, Ngô Minh cũng nghĩ đến.

Huyền Vũ Hoàng đây là muốn ở trước mặt chúng nhân trong quân bộ đẩy ra bản thân. Nếu như xác thực có dự định kỳ tập, hắn tựa là muốn để cho mình bộc lộ tài năng, đến thời gian mình tham dự quân chính có thể có đủ tư cách.

Cái gọi là quân sư, không chỉ muốn có bản lĩnh, còn muốn có công nhận của mọi người. Trước lúc Gia Cát Lượng hỏa thiêu Bác Vọng pha*, Trương Phi, Quan Vũ đều là không tín nhiệm hắn. Thậm chí muốn mời ra ấn tín của Lưu Bị, mới để Gia Cát Lượng đăng tràng bố quân xảo thi mưu lược. (*sườn dốc Bác Vọng)

Huyền Vũ Hoàng rất có khả năng là muốn để cho mình tham gia kỳ tập, đảm nhiệm loại hình chức vụ nữ quân sư, chí ít cũng là cái mưu sĩ.

Chỉ là bởi vì đám người trong quân bộ này không phải tùy tiện đẩy ra cái tân tú liền có năng lực tiếp thu, chớ nói chi là một vị nữ tử. Mặc dù là nhân tài hoàng thượng tinh tuyển, dù cho nàng đã có danh tiếng, nhưng mọi người ở bề ngoài sẽ khách khí, trên thực tế trong lòng vẫn sẽ có chỗ không phục. Tâm lý này có thể sẽ tạo thành một loại mầm họa.

Nếu như Huyền Vũ Hoàng nóng lòng kỳ tập, liền không có thời gian thông qua cái hành động quân sự gì đến nhường Ngô Minh từng bước đạt được tín nhiệm của chư tướng trong quân. Hiện tại đang biểu thị tiến hành cờ hành quân, ngược lại mà trở thành cơ hội tốt nhất để Ngô Minh biểu diễn trình độ quân sư của bản thân.

Huyền Vũ Hoàng cũng dự định thông qua cái trò chơi quân sự này tới xem một chút Chu Chỉ Nhược có hay không có thiên phú quân sự. Tuy rằng nàng ở lúc bình thường trên việc bày mưu nghĩ kế đã triển lộ bản lĩnh phi phàm. Nhưng lĩnh vực quân sự dù sao cũng là đặc thù, còn có thử thách chờ đợi phía trước.

Bất quá Huyền Vũ Hoàng đối với nàng cũng là có lòng tin nhất định. Vì lẽ đó lén lút động chút tay chân nhường Đường nữ tướng thất bại.

Bởi vì Đường nữ tướng thắng lợi, Chu Chỉ Nhược mặc dù đi tới chiến thắng, cũng không hiện ra kiệt xuất cỡ nào. Hiện tại Đường nữ tướng thua, liền có thể lót đường cho ba tiểu tướng. Nếu là Ngô Minh có thể chiến thắng ba tiểu tướng liên thủ, liền có thể khiến chuyện nổi bật làm được càng cao hơn.

Như vậy vừa khiến Hồng lão nguyên soái đề cử nhân tài có danh vọng nhất định, lại có thể hiệp trợ Chu Chỉ Nhược bộc lộ tài năng, có thể nói một hòn đá hạ hai con chim. Chỉ có điều Đường nữ tướng liền thành đá kê chân, cũng là không có cách nào.

Ngô Minh mở ra văn giản. Chỉ thấy mặt trên viết: “Hồng; Hoàng song phương tất cả hai mươi ngàn đao thuẫn Binh, mười lăm ngàn trường binh, năm ngàn cung tiễn binh, mười ngàn kỵ binh. Tác chiến chính là khu vực lòng chảo đen. Hồng phương dựa theo bắc ngạn, Hoàng phương dựa theo bờ phía nam. Đồ quân nhu lương thảo mỗi bên có chín mươi ngày…”

Lòng chảo đen là một chỗ khu vực giao giới giữa nước Tề cùng nước Vũ, có Hắc Hà ngăn cách, hai bên có dãy núi cây rừng, xem như là khu vực địa hình tương đối phức tạp.

Chiến lược trong trò chơi song phương cũng không phải cần tính toán ai là đại biểu nước Tề, ai là đại biểu nước Vũ. Bất quá Huyền Vũ Hoàng nếu đã đánh cược, như vậy Hoàng phương chiếm cứ vị trí bờ phía nam nước Vũ cũng là thuận lý thành chương.

Dựa vào dĩ vãng nhìn thấy tư liệu điệp báo, trong nháy mắt trong đầu Ngô Minh cấu trúc lên bản đồ ba chiều của địa hình. So sánh quân lực song phương cơ bản cũng xuất hiện bảng thống kê.

Thậm chí còn có con đường đối phương khả năng sẽ hành quân, cứ điểm hậu cần cung cấp đồ quân nhu các loại. Đều ở trong đầu của nàng hình thành phản ứng trực quan.

“Mời tướng quân hạ lệnh!” Lính liên lạc quỳ xuống đất xin chỉ thị.

Ngô Minh tự tin khẽ mỉm cười: “Toàn quân lùi lại hai mươi dặm.”

Trải qua việc quan sát chiến thuật của ba vị tiểu tướng trước đó, Ngô Minh đã như Hồng lão nguyên soái vậy rõ ràng đối phương là từng người phân biệt chỉ huy một trận đấu. Cái ván thứ này, không cần phải nói tự nhiên là người được gọi Triệu Điềm tiểu tướng đến chỉ huy.

Lý luận suông a, Ngô Minh không khỏi cười thầm tính ngẫu nhiên cùng tính tất yếu của lịch sử, có thể là một loại ác thú vị nào đó từ nơi sâu xa, dĩ nhiên khiến danh tự này xuất hiện ở trong game.

Không lo lắng đối phương sẽ cố thủ trận tuyến. Ngô Minh rõ ràng loại tiểu tướng trẻ tuổi này ở dưới tình huống đối phương đã có hai vị đồng liêu giành thắng lợi, tuyệt đối không cam lòng chỉ đạt được một hồi thế hoà hoặc một cuộc chiến giằng co kéo dài miễn cưỡng thắng lợi.

Bản thân nhường ra hai mươi dặm triển khai không gian, đối phương mặc dù là nhắm mắt, cũng sẽ độ thủy* mà tới. Cứ việc sẽ phòng bị nửa đường vượt sông bị tập kích, nhưng đối phương muốn tiến công sẽ là miễn không được. (*băng qua sông)

Ngô Minh ra lệnh: “Chỉ lấy năm ngàn trường binh. Eo hệ cành liễu rủ xuống đất, chậm rãi bức bách bờ sông*.” (*ý câu này là giữ khoảng cách, phòng thủ bờ sông)

“Lại lấy ba ngàn kỵ binh. Đuôi ngựa ghim lên cành liễu, dọc theo bờ sông đông phi nước đại…”

Nàng bắt đầu một hạng một hạng mệnh lệnh ban bố quân lược xuống.

Ngoài trướng, Huyền Vũ Hoàng cùng Hồng lão nguyên soái nghe lính liên lạc song phương ra khỏi trướng đến bẩm báo.

Hồng lão nguyên soái cười nói: “Hừm, Hồng phương nhường ra hai mươi dặm, đây là muốn nửa đường vượt sông tập kích.”

Huyền Vũ Hoàng ha ha cười khẽ: “Nha đầu tinh quái dưới tay trẫm này, yêu thích tung mồi nhử đến.”

“Thủ hạ thần mấy cái tiểu tử vắt mũi chưa sạch này, nhìn thấy lưỡi câu cũng dám hướng về nó tàn nhẫn cắn một cái. Bất quá có lẽ sẽ mồi nhử sẽ bị ăn, còn con cá nhưng không sao cả.”

“Ồ? Cành liễu rủ xuống đất?” Huyền Vũ Hoàng nghe được báo cáo mới nhất.

Hồng lão nguyên soái nói: “Mùa hạ quát nam phong, đây là dùng bụi đất ngụy trang làm quân thế rất đông.”

“Nhiễu tập đồ quân nhu lương thảo.” Huyền Vũ Hoàng gật đầu.

Hồng lão nguyên soái khen một tiếng: “Nữ tử có thể có tâm tư như thế thực sự là hiếm thấy, cũng như là tay già đời trên chiến trường. Bất quá mấy cái tiểu tử vắt mũi chưa sạch này của thần, sợ là chẳng phải dễ dàng bị lừa.”

Trong mỗi bên lều cỏ đều có người đang đấu trí, Huyền Vũ Hoàng cùng Hồng lão nguyên soái ở giữa đánh giá cũng làm ra phán đoán chiến cuộc, không ngừng mà thông qua lính liên lạc coi như lưu tinh thám mã, đem chiến cuộc mới nhất truyền đạt trở lại.

Mấy vị tiểu tướng của Hồng lão nguyên soái xác thực là có thiên phú quân sự, nhưng là ở trước mặt Ngô Minh, hết thảy đều sẽ trở thành phù vân.

Sơ kỳ song phương còn muốn có thể không phân cao thấp, nhưng dần dần, Ngô Minh không ngừng triển khai ra các loại thủ đoạn. Đặc biệt tình thế chiến trường càng ngày càng phức tạp, ở trong đầu óc con người sẽ hóa thành từng cái từng cái sợi tuyến có quan hệ rắc rối phức tạp.

Người bình thường ở dưới các loại tâm tình ảnh hưởng, năng lực phát huy quân sự sẽ như đường pa-ra-bôn càng ngày càng thấp xuống. Nhưng mà năng lực chỉ huy vĩ mô của Ngô Minh nhưng ổn định như Sơn nhạc*, đều đâu vào đấy làm ra lựa chọn chính xác nhất. (*núi Thái Sơn)

Hồng phương ba vị tiểu tướng, ở trong lều dần dần đổ mồ hôi.

Không còn là Triệu Điềm một người chỉ huy nữa, ba người đồng thời nghĩ biện pháp, thậm chí dứt bỏ rồi một chút kiêu ngạo lẫn nhau ngày xưa, liên thủ lại ứng đối chiến lược của Ngô Minh.

Nhưng là, bại thế không thể chống đỡ bắt đầu dần dần hiện ra. Hơn nữa Ngô Minh chuẩn xác mà nắm chặt cơ hội chỉ chớp mắt là qua trên chiến trường, thậm chí hàm chứa dự kiến tính sớm liền phát sinh chỉ lệnh chiến thuật.

Ngay từ lúc đầu ba ngàn Hoàng phương thiết kỵ vẫn luôn chưa động, xông thẳng lều lớn trung ương của đối phương.

“Thất bại!” Hồng lão nguyên soái khi nghe đến Ngô Minh truyền ra một cái đạo mệnh lệnh này, liền vỗ bàn đùng một cái kêu lên: “Khà khà, hoàng thượng long mục tuệ nhãn! Chu thống lĩnh dĩ nhiên mưu lược kinh người như vậy, tự lực chiến thắng ba cái tiểu tướng này của thần, thiên phú lĩnh quân không hề tầm thường.”

Bình luận

Truyện đang đọc