TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ



Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Một đòn thật nặng!” Bên sân Long lão thở nhẹ một tiếng.
Ngô Minh đánh ra mãnh kϊƈɦ lần này, quả thực không giống như là lực đạo của một cô gái có thể sử dụng ra đến.
Mãng lão cũng ở bên tặc lưỡi nói: “Từ trước tới nay chưa từng gặp qua cô gái dũng mãnh như thế.”
“Rất có phong độ của ta năm đó.” Hạt lão một bộ hồi tưởng dáng vẻ cao chót vót năm xưa.
Long lão mọi người không khỏi nhớ tới năm đó Hạt lão truy sát Tượng lão, cái loại quyết tâm ngoan độc kia còn thật sự có phong độ tương tự.
Bất quá Hạt lão năm đó nhưng là mang theo lang nha bổng đi đánh di tình biệt luyến* Tượng lão.

Nếu không phải là Tượng lão tu luyện công pháp vốn là ngoại môn ngạnh công đến gần như cực hạn, chỉ sợ còn muốn không chịu nổi trả thù như vậy.

(*thay đổi, không còn yêu nữa)
Trêи sân Ngô Minh đại bổng… Ừ, cái từ này có chút vô nghĩa.

Ngược lại tựa là nàng xoay vòng cây gậy đập xuống.
Kẻ xấu xí A Lạc hối hận rồi, không nghĩ tới Chu Chỉ Nhược dĩ nhiên có khí lực lớn như vậy.

Chống đỡ man lực như vậy, nhưng là có khác với ý nguyện ban đầu của mình.
Áp lực trọng kϊƈɦ nặng nề còn nói được, nhưng hắn cảm giác một luồng cương mãnh huyền khí dọc theo cánh tay xông thẳng vào cơ thể, chỗ đi qua huyết quản thật giống như là gặp phải gió bão vậy bị thổi đến vỡ ra đến.
Kẻ xấu xí A Lạc còn tưởng là do Long lão truyền vào huyền khí hung mãnh, nhưng rất nhanh phát hiện thiếu nữ thật không đơn giản là dựa vào huyền khí của Long lão phát uy.
Ngô Minh đập xuống một gậy sau, thân hình xoay chuyển một cái.
Đồng thời, nàng tựa hồ kinh ngạc kêu một tiếng: “Ai nha, sức lực thật lớn, không cẩn thận tuột tay rồi!”

Kiếm khí kẻ xấu xí A Lạc còn chưa kịp theo cây gậy nàng đàn hồi, cư nhiên liền bị nàng buông tay ném ra ngoài.
Cây gậy vun vút một tiếng bay ngược ra ngoài, Ngô Minh sử dụng một cái xảo kình, đem phương hướng cây gậy khống chế hướng về phía sau ghế quan sát của mình ở xa xa.
Loại xảo kình này cực kỳ diệu, cư nhiên đem lực đàn hồi khi binh khí hai người va chạm hóa thành lực ném cây gậy ra.
Không nghiêng không lệch, Ngô Minh mới vừa rồi còn cầm cây gậy, lại liền như thi ném lao vậy bay về phía phương hướng Hạt lão.
Được kêu là một cái chuẩn a.

Mọi người mắt thấy thật giống như muốn ném lao mưu sát đâm về phía Hạt lão.
Cái này gọi là tuột tay a? Cái này là muốn phóng gậy xiên Hạt lão có được hay không?
Đương nhiên tình huống như thế đối với nguyệt giai thánh giả tới nói căn bản không có nửa điểm uy hϊế͙p͙.

Đừng nói khoảng cách quá xa, mặc dù là ở gần chỉ khoảng một thước*, tốc độ lực đàn hồi khiến vũ khí tuột tay cũng không đủ uy hϊế͙p͙ đến loại cao thủ này.

(*là 1m, 100cm)
Đồng thời mọi người cũng biết nàng cũng không có ý tứ thật sự muốn thương tổn Hạt lão, bằng không chắc chắn sẽ không là dùng một cây gậy, mà là cân nhắc thật sự dùng trường mâu.
“Đứa nhỏ này thật nghịch ngợm.” Hạt lão thật giống như hết nói nổi mà lắc lắc đầu.

Tiện tay đem cây gậy bay tới trảo một cái, sau đó hướng về bên cạnh mình cắm xuống.
Kết quả bên cạnh bàn trà dựng một cây gậy, hãy còn còn muốn phát sinh hơi rung động.
“Mưu sát mẹ chồng rồi!” Hạt lão hầm hừ nói thầm một tiếng.
Mọi người thấy buồn cười, nhất thời rõ ràng Chu Chỉ Nhược vì duyên cớ nào muốn làm như thế.
Vốn là trả thù Hạt lão trước đây đùa giỡn a.

Đều là hành vi giúp con trai của hắn cướp con dâu.


Lệnh Chu Chỉ Nhược phi thường phản cảm.

Ngày hôm nay Độc Cô Lạc lại chủ động tự mình đi đấu với nàng, tự nhiên hết thảy tâm tình đều xông tới.
Cây gậy trong tay Ngô Minh tuột mất, thân hình còn chưa rơi xuống trêи mặt đất, đã đem dây lưng bên hông rút ra, trong lúc lăng không xoay tròn cũng đã vung ra ngoài.

Lại rút trúng một cây trường thương trêи khung binh khí.
Trường thương bị đầu dây roi cuốn lấy, ca một tiếng, từ trêи giá binh khí bị xách lên, dao động trong không trung một thoáng rồi bị thu vào trong tay nàng.
“Trở lại một thương đi!” Ngô Minh kêu một tiếng, chân mới vừa chạm đất liền lần thứ hai tung người mà lên.
Lần này cây thương đâm mạnh về hướng kẻ xấu xí A Lạc khí thế mãnh liệt, ra thương trong nháy mắt đều có thể nghe được tiếng xé gió tê tâm.
“Chu cô nương hảo khí lực.

Sức gậy vung được mạnh, thương cũng đâm vào mạnh.” Kẻ xấu xí A Lạc ung dung đem kiếm hướng ngang vén lên, lại gạt ra được thương đâm.
Bất quá mũi thương thế của Ngô Minh tuy rằng bị gạt ra, báng thương nhưng vẫy một cái, lấy thương làm côn trở tay tựa là quét ngang qua.
“Biến chiêu thật nhanh.” Kẻ xấu xí A Lạc khen một tiếng.

Cái Chu Chỉ Nhược này ra tay căn bản như là người tu luyện thương pháp mấy chục năm.

Biến chiêu nhanh chóng nửa điểm không kém gì cao thủ dùng thương trong tông môn.
Huống hồ nàng vẫn còn là một cô gái.

Tam Thánh Tông cũng không ít nữ đệ tử, tuy rằng thời điểm học tập chiêu thức không kém chút nào so với nam tử, nhưng ra tay đổi thức trong lúc đó, tính ling động nhưng là kém xa so với nam đệ tử.

Thiên tài a, đây mới thực sự là thiên tài.

Kẻ xấu xí A Lạc trong lòng mới hiểu ra mình xác thực là không theo kịp Chu Chỉ Nhược.
Hắn đã hơn hai mươi tuổi, đạo lí đối nhân xử thế rõ ràng rất nhiều, cũng không phải là công tử cậu ấm chưa từng trải qua phong sương.

Mình có thể có thành tựu của ngày hôm nay, cứ việc có thành phần nỗ lực của bản thân, nhưng dù sao chủ yếu dựa vào duyên cớ gia thế khởi điểm cao.
Bên trong Tam Thánh Tông, liền đếm bản thân ăn đan dược tốt nhất, học tâm pháp tốt nhất.

Luyện chiêu thức tốt nhất.
Như vậy mà vẫn không thể bồi dưỡng ra một cái nguyệt giai thánh giả, nhưng là quá mất mặt.
Cho tới nay, chính mình cũng là người trẻ tuổi ưu tú đệ nhất Tam Thánh Tông.
Mặc dù là thành tựu của Độc Cô Mặc cũng không kém bản thân quá nhiều, tương tự cũng là nguyệt giai thánh giả.

Nhưng hắn dù sao cũng là huyết thống hoàng gia nước Vũ.

Tam Thánh Tông trước sau sẽ không cân nhắc nhường hắn bước vào một trong các vị trí tam thánh.
Nhưng là sau khi Chu Chỉ Nhược gần đây quật khởi, cái danh xưng đệ nhất kiệt xuất thiếu niên này nhưng là đổi chủ.

Hơn nữa đối phương hiểm hiểm liền muốn so với mình trẻ hơn mười năm.
Bản thân dựa vào ưu thế gia thế đạt được vinh dự, mắt thấy liền muốn bị cái vị nữ nhân tài mới xuất hiện này đoạt lấy đi?
Đang —— lại là một tiếng va chạm, kẻ xấu xí A Lạc đem cái trường thương này của Ngô Minh đánh bật ra ngoài.
Là sự thù hận sao?
Thật giống không phải, ta cũng không oán hận Chu Chỉ Nhược.
Kẻ xấu xí A Lạc nhìn thân hình Chu Chỉ Nhược uyển chuyển, cảm giác mình rất yêu thích nha đầu này.

Căn bản không có cái sự thù hận gì.
Nhưng là, trong lòng mình tựa là không thoải mái.

Vấn đề nằm ở nơi nào đây?
Đúng rồi, chẳng lẽ đây chính là…
Kẻ xấu xí A Lạc không phải ngu ngốc, ngược lại suy nghĩ còn muốn sử dụng vô cùng tốt.

Ở thời khắc huyền khí phun trào, múa chiêu luân phiên xuất ra, trong đầu trái lại một mảnh thanh minh.
“Nguyên lai ta là cái tâm lý này.

Ha ha ha ha!” Kẻ xấu xí A Lạc đột nhiên ngộ đến tâm tư của chính mình.
Đố kị!
Không sai, cái từ ngữ này xưa nay cùng mình chưa từng quen biết, bây giờ liền xuất hiện ở trong lòng.
Dĩ vãng đều là người khác ghen tỵ với mình, nhưng hôm nay bản thân đố kị một thiếu nữ rồi!
Không phải đố kị nàng đẹp đẽ, không phải đố kị thân phận nàng được, mà là đố kị một cái phần thiên phú quá tốt kia của nàng!
Rõ ràng so với mình càng có thiên phú huyền võ hơn, có năng lực ở trong thời gian ngăn ngắn nửa tháng liền đạt đến trình độ hầu như chạm đến cảnh giới nguyệt giai thánh giả!
Đây chính là… Tiện sát* người khác! (*ước ao; đố kỵ với người khác)
Đố kỵ! Tật* giả, tâm tiện.

Đố** giả, oán niệm! (*đố kị) (**ghen ghét)
So không bằng, tự nhiên sẽ ước ao! Đuổi không kịp, người sẽ oán!
Kẻ xấu xí A Lạc hai mắt thần quang ngưng lại, xoay cổ tay một cái phản thủ vì công, đột nhiên đâm ra một kiếm!
“Nhân Đố Kiếm!” Trong miệng hắn thở ra tên một chiêu thức.

Kỳ thực chính mình cũng chẳng biết vì sao gọi ra cái từ này.
Kiếm trong tay nhảy lên không một đạo lóe sáng, nửa điểm phong thanh cũng không có.
Kiếm ý!
Đối lập Hỗ Vân Thương si tình, Độc Cô Lạc lấy đố kị sinh kiếm ý!.


Bình luận

Truyện đang đọc