TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Đúng nha, nói có đạo lý.” Bi Thu ông lão cười nói: “Chúng ta xác thực là có chút miễn cưỡng. Cái Tiêu Nhược Dao kia tuy rằng được gọi là ức thuật vô đối thiên hạ, nhưng học tập võ kỹ dù sao cũng không phải chuyện một lần là xong. Bất quá nàng đã đưa ra yêu cầu như thế, chúng ta vừa vặn giáo huấn nàng một thoáng, cũng coi như làm tròn ý nghĩ của người nào đó?”

Bi Thu ông lão có thể nói cáo già, lén nhìn Ngụy Linh nhưng nói lời như vậy.

“Tròn ý nghĩ của người khác? Hừ, cái khuôn mặt già nua này của ngươi còn không phải rất muốn?” Tàn Đông ông lão biểu thị khinh bỉ.

“Chúng ta tự nhiên toàn lực tương chiến, chỉ là không dùng huyền khí mà thôi. Ngươi mau tới thôi!” Bi Thu ông lão trực tiếp đem hắn đẩy tới một bên khác của Ngô Minh: “Có bản lĩnh ngươi đến thử xem. Nhìn nàng có thể cùng một lúc đối kháng hai người chúng ta hay không?”

Bi Thu ông lão vẫn là biết một ít trình độ võ học của Ngô Minh, đặc biệt càng muốn làm rõ tình huống ở trên sân đấu Thiên Ba phủ trước kia.

Lúc đó Bác Thông đạo trưởng Bác Thông Lưu Phất Trần pháp, chỉ là do cái đệ tử gọi Mã Chuyên kia ra tay đúng một trận, ở ngay dưới mắt tất cả mọi người bị Ngô Minh học trộm được. Bi Thu đạo trưởng đến hiện tại đều không nghĩ ra, nàng là làm sao học một biết mười như vậy. Có thể kết hợp chính mình vừa nãy chỉ điểm, có thể càng thêm xác nhận nàng đúng là thiên tài.

Giả sử Tiêu Nhược Dao thật sự có ngộ tính mạnh như thế, xem như là phúc khí của sư phụ nàng, không, nên nói là phúc của thế tử mới đúng? Hay là phúc của nước Tề?

Bi Thu ông lão đang suy nghĩ, Ngô Minh nhưng đứng ở giữa hai người, cũng không đề cao cảnh giác, chỉ là du du nhàn nhàn đứng ở nơi đó, thật giống như là một vị đại tiểu thư đang thưởng thức phong cảnh.

Ngụy Linh nhưng hừ một tiếng: “Nàng có năng lực ở trong thời gian uống cạn hai chén trà học được hai loại nhất lưu võ kỹ? Thôi đi, mất mặt xấu hổ cũng không nên khoác lác như vậy!”

“Có học được hay không, đánh qua tự nhiên biết.” Ngô Minh cũng không tức giận, chỉ là mỉm cười đáp lại.

Có náo nhiệt xem rồi! Chu vi một ít binh lính cùng bọn thị vệ không có nhiệm vụ phiên trực, bắt đầu dần dần vây quanh.

“Có chuyện gì vậy?”

“Thật giống như là muốn hai đánh một?”

“Ai đánh ai?”

“Bi Thu ông lão cùng Tàn Đông ông lão đồng thời đánh với Tiêu Nhược Dao!”

“Đánh thật sao?”

“Đương nhiên! Nhưng là không dùng huyền khí!”

“Không dùng huyền khí cũng vẫn bất công! Hai vị nguyệt giai cao thủ cùng đánh một vị tinh cấp nữ tử?”

“Ách, hình như quả đúng là không công bằng?”

“Đương nhiên không công bằng. Cái này còn cần đánh sao? Một mình Bi Thu ông lão là có thể đánh ngã mười cái Tiêu Nhược Dao.”

“Thua không quan trọng lắm, tuy bại nhưng chỉ mong Tiêu cô nương vạn vạn không nên bị thương.”

“Đúng nha đúng nha, ngươi nhìn nàng tế bì nộn nhục. Vạn nhất đánh nơi nào rách da nhìn đều đau lòng a.”

“Nói thật buồn nôn.”

“Xì. Làm như ngươi thấy da thịt nàng còn không vui mừng.”

Dưới ánh mặt trời, váy xanh đai tím Tiêu Nhược Dao trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Lối đứng tiếu nhiên tựa hồ phát sinh một loại mê hoặc không tên, liền ngay cả thế tử vừa nãy có một lát không có lên tiếng đều tại sững sờ hồi lâu.

Ở việc huyền khí tăng lên trên diện rộng càng thêm xúc tiến khung máy móc tiến hóa, không dám nói là để Ngô Minh bên ngoài đạt đến mức độ giống như hồng nhan họa thủy, nhưng cũng tuyệt đối là mức độ làm cho nam nhân tim đập khó đè nén.

“Thế tử, thế tử?” Ngụy Linh chú ý tới thế tử sững sờ. Nhẹ giọng gọi vài tiếng.

“A, Tiêu cô nương? Làm sao?” Thế tử bừng tỉnh hoàn hồn, nhưng xuất khẩu có thác*, cuống quít cải chính nói: “A, Ngụy nữ tướng, chuyện gì?” (*nhầm lẫn)

Mặc kệ thế tử làm sao cứu vãn, Ngụy Linh sắc mặt đen giống như đáy nồi.

Đây chính là sai lầm mà thế tử chưa từng có phạm phải a. Bi Thu ông lão suýt nữa bật cười trước mặt mọi người.

Tuổi trẻ thật tốt a. Bi Thu ông lão bất đắc dĩ khen ngợi như vậy ở trong lòng. Người trẻ tuổi có phiền muộn của người trẻ tuổi, người trẻ tuổi có vui sướng của người trẻ tuổi, thuận theo tự nhiên, để chính bọn họ xử lý đi. Bi Thu ông lão an ủi mình như vậy.

Theo thế tử nhiều năm. Bi Thu lão giả biết rõ thế tử tuy rằng mặt ngoài thản nhiên, nhưng trên thực tế bả vai, cùng trong lòng đè lên trọng trách nặng trình trịch.

Từ khi được lập thành thế tử, hắn đã quen lấy thái độ không chút gợn sóng nào đối mặt với tất cả mọi người. Đặc biệt những cô gái như hoa như ngọc, trang điểm lộng lẫy kia, rất nhiều lúc hắn đều là lấy thái độ giống như thưởng thức bình hoa mà định giá.

Mặc dù các nàng nỗ lực tiếp cận như thế nào đi nữa, làm sao bày ra vẻ quyến rũ của mình, thế tử đều sẽ lấy một loại thái độ siêu thoát đánh giá, sẽ không bay lên nửa điểm dục vọng muốn chiếm giữ lấy.

Bởi vì hắn biết mình vẫn chưa tới thời điểm tham luyến sắc đẹp, hơn nữa là có gánh nặng quốc gia xã tắc ngàn cân đặt ở trên vai.

Phía nam Vũ quốc là kẻ địch như hổ, phía tây nước Tấn là đồng đội ngu như heo, nước Tề có quốc thổ cương vực ít nhất tuy rằng quốc dân một lòng, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nhưng thế cuộc cũng không được lạc quan.

Tề vương hơn hai mươi năm khổ sở kinh doanh, vẫn cứ không địch lại tài cao ngất trời Huyền Vũ Vương phía nam. Chớ nói chi là Tề vương thân thể ngày càng sa sút, cơ bản là dựa vào huyền khí tông chủ đến duy trì sinh cơ.

Vạn nhất ngày nào đó Tề vương ầm ầm ngã xuống, thế tử nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất bình định nội hoạn, để tụ lực kháng địch. Nhưng là nhị vương tử có dã tâm, trước sau vẫn không vỗ yên được. Thế tử lại là người trọng tình cảm, căn bản không muốn tay chân tương tàn.

Bi Thu ông lão ngẫm lại, đều muốn lo lắng thay thế tử.

Giờ khắc này, Bi Thu ông lão rõ ràng nhận ra được, thế tử không thể nghịch chuyển loại ý nghĩ nào đó nảy mầm. Hắn hiển nhiên đang tận lực lảng tránh tình huống như thế, nhưng căn bản là như mãng phu đi nhầm vào mê cung, xông thế nào cũng đều không ra.

Không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, Ngô Minh đã mở miệng nói: “Hai vị tiền bối, các ngươi nếu là không tiến công, ta liền không khách khí.”

Nàng đột nhiên hai tay khoát ngang một cái, tả chưởng hữu chưởng chia ra tấn công vào Bi Thu ông lão cùng Tàn Đông ông lão.

Hai người cùng nhau nha một tiếng.

Hành gia vừa ra tay, liền biết thật hay không. Cái thức thứ nhất này của Ngô Minh, lại phân biệt dùng Bi Thu Như Phong chưởng Nhất Diệp Tri Thu cùng Tàn Đông Cố Phách chưởng Hàn Phong Tập Cốc.

Hơn nữa nàng là đem chiêu thức Bi Thu chiêu thức thi triển hướng về phía Tàn Đông ông lão, mà Tàn Đông chiêu thức thì hướng về phía Bi Thu ông lão.

Hai vị lão giả theo bản năng mà tiếp chiêu.

Trong nháy mắt, hai người bọn họ thậm chí sản sinh một loại ảo giác, thật giống như đang cùng đối phương trực tiếp đánh nhau, mà Tiêu Nhược Dao căn bản là không tồn tại ở giữa vậy.

Đùng, đùng ——

Đùng, đùng ——

Hai chiêu vừa qua, ba người ra tay như điện, trong thời gian ngắn đã qua bốn mươi chiêu.

Người chung quanh cũng là một trận kinh hô.

Rất nhiều thị vệ là ở trên diễn võ trường Thiên Ba phủ gặp Ngô Minh động thủ. Lúc đó còn muốn cảm giác như bạch tuộc vậy tứ chi lộn xộn. Nhưng giờ khắc này, nhưng cảm giác hai tay của nàng như hai người phân ra khiển công pháp, không còn là cảm giác như xúc tu, trái lại như hai vị đại sư phụ thể*, ở đồng thời mượn thân thể nàng ra tay, chiêu thức đại khí rộng mở, từng cái từng cái có đạo lý. (*nhập thể)

Binh sĩ tầm thường xem mà đầu váng mắt hoa, bọn thị vệ nhưng nhìn ra hãi hùng khiếp vía.

Tại sao?

Bởi vì người có ánh mắt sắc nhìn ra, Ngô Minh đang dùng chiêu thức một bên công kích một bên khác.

Hơn nữa đây chỉ là cảm giác lúc vừa mới bắt đầu, lại đến lúc sau, rất nhiều người còn thầm cảm thấy, thật giống như nàng đang lấy chiêu thức Bi Thu ông lão phòng thủ vừa học được tại chỗ đem ứng phó một bên khác Tàn Đông ông lão.

Vừa học vừa hành! Rập* theo đó mà dùng! (*rập khuôn)

Có thị vệ ở dân gian nghe nói nội dung 《 Thiên Long Bát Bộ 》, không khỏi kinh ngạc nói: “Lấy chiêu thức của người, còn muốn chuyển ngược về thân đối phương? Đấu Chuyển Tinh Di!”

Bình luận

Truyện đang đọc