TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Thời điểm heo rừng nhỏ bị thương nặng, có thể phát sinh cũng chỉ là âm thanh lỗ lỗ.

Đáng thương a, chẳng lẽ đen lùn xấu điếu ti* chỉ có thể đối với tuốt a tuốt** có quan hệ? Thanh âm phát ra đều là gần giống như nhau***? Ngô Minh trong lòng cân nhắc. (*chỉ kẻ thất bại; tầm thường) (**thủ dâm) (***噜噜 – lỗ lỗ, một từ hot trên mạng Trung Quốc, mô tả cảm giác rất sảng khoái)

Tuy rằng heo rừng nhỏ tổn thương vị trí tinh thạch, nhưng Ngô Minh bên này không có chịu đến tổn thương. Cũng bởi vậy biết heo rừng nhỏ nơi đó xem như là cái tiểu nhược điểm. Tuy rằng sẽ không thật sự mổ nát tinh thạch, thế nhưng mức độ đau đớn tuyệt đối rất lớn.

Huyền vũ binh sĩ chết trận, hoặc là tinh thạch giữa trán bị hao tổn, mặc dù hơi có ảnh hưởng đến tâm tình đối với phương diện khống chế của huyền vũ nữ tướng, nhưng sẽ không tạo thành thương tổn thực chất. Nhiều nhất thì tương đương với hiệu quả [ rơi tuyến* ] mang lại vậy, không cách nào lại điều khiển hay truyền lời từ xa cái gì. Bằng không thời điểm huyền vũ nữ tướng đang chỉ huy chiến trận, bởi vì huyền vũ binh sĩ chết trận mà đau đớn, liền không cách nào chỉ huy chiến đấu. (*rớt mạng)

Ngô Minh thương xót nhìn kỹ heo rừng nhỏ lộn mấy vòng.

Đáng thương đen lùn xấu heo rừng nhỏ theo đuổi bạch phú mỹ Cắt Bắc Cực được đến kết quả như thế, coi quả thật là khiến người ta không khỏi thổn thức.

Heo rừng nhỏ bò lên sau, nước mắt lưng tròng một lần nữa vụng về bò lên trên bàn.

Dát —— Cắt Bắc Cực phảng phất như hừ một cái vậy quay đầu không nhìn nó.

Đây chính là chênh lệch a, Ngô Minh không phải không thừa nhận trong giới cầm thú cũng có quy củ khác biệt thân phận của chính mình.

“Nếu không phải là ngươi không có thương tổn được ta, không phải vậy liền thật sự sẽ đem ngươi nướng thành cánh gà KFC Orleans*.” Ngô Minh chỉ vào Cắt Bắc Cực nói rằng. (*肯德基奥尔良 – gà rán Kentucky vị New Orleans một thành phố của Mỹ, khá dễ nhầm với Orléans một quận thuộc tỉnh Loiret của nước Pháp)

Nếu là thông qua tinh thạch heo rừng nhỏ tổn thương bản thân Ngô Minh, nói không chừng nàng sẽ tức giận thu thập Cắt Bắc Cực một thoáng.

Nếu là thật cho nướng, liền thuộc về phung phí của trời.

Cắt Bắc Cực vốn là anh tài kiệt xuất bên trong dòng chim cắt, Cắt Bắc Cực trắng như tuyết càng là trân phẩm. Nếu không có tiểu hài tử bị bắt đi, cái thợ săn kia mới không nỡ vứt bỏ con Cắt Bắc Cực này đây. Cắt Bắc Cực được bảo tồn hoàn hảo không có bị thương như vậy, chí ít có thể bán ra hơn trăm lượng bạc.

Nhìn mà khó tránh khỏi kết quả càng nghiêm trọng hơn so với gà bay trứng vỡ là chim bay đi mất còn hài đồng thì chết, cái người thợ săn kia mới cắn răng lặng lẽ đào tẩu. Miễn cho chọc đến quan phủ. Kết quả bị Ngô Minh lượm cái tiện nghi, đạt không được cái con Cắt Bắc Cực này.

Mặc dù là cái thợ săn này lại chạy tới muốn đòi, nháo đến quan phủ đi, cũng không có ai sẽ chống đỡ cái gã thợ săn này. Về tình nói không thông, về lý cũng là như thế.

Cái con Cắt Bắc Cực kia bắt được đứa nhỏ bay cao sau. Thợ săn từ bỏ truy đuổi mà tự mình đào tẩu, đã bằng từ bỏ quyền sở hữu đối với Cắt Bắc Cực. Sau khi Ngô Minh lại bắt được, nhưng là hoàn toàn đổi chủ. Dù sao Cắt Bắc Cực hoang dã hai lần bị tóm, nên là đổi chủ đổi tay. Cho nên lúc đó mọi người trên chợ đối với Ngô Minh mang đi Cắt Bắc Cực không có nửa điểm dị nghị.

Đương nhiên coi như là thợ săn tìm quan phủ lên tòa án, cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ. Còn có Ngô Minh sẽ tiếc chừng trăm lượng bạc kia sao? Tùy tiện vẫy tay ném ra bạc đến đều có thể đem một cái hắc tâm thợ săn đè chết.

“Lỗ lỗ ——” Heo rừng nhỏ lắc thân thể xuẩn phì, phi thường vụng về một lần nữa đến gần thau thịt rồi. Đem nhánh thịt bò tươi ăn sạch sành sanh.

Thỉnh thoảng, heo rừng nhỏ trả đầu về coi trộm một chút, tựa hồ vẫn cứ hy vọng xa vời Cắt Bắc Cực có thể nhìn bản thân một cái.

Lúc này bạch phú mỹ không có cho nó bất cứ cơ hội nào, không thèm nhìn, con mắt trực tiếp liếc nhìn chỗ khác.

Ngô Minh nhìn hai con động vật thú vị này, trực tiếp thân hình lóe lên. Đã đến trước người Cắt Bắc Cực.

Cắt Bắc Cực cả kinh, vừa muốn làm ra phản ứng. Nhưng Ngô Minh đã thuận lợi nắm bắt lấy cổ của nó, một luồng nguyên khí rót đi vào.

Cắt Bắc Cực chỉ cảm thấy sức lực cả người cấp tốc biến mất, mệt nhọc thật nhanh hiện ra đến.

Đây là kết quả Ngô Minh tinh thông nguyên lý cơ năng thân thể mà ra tay.

Dùng nguyên khí tăng tiến sức sống của Cắt Bắc Cực, nhưng cũng đồng thời tăng cường lượng lớn loại vật chất khiến cơ đau nhức mệt nhọc. Như vậy Cắt Bắc Cực liền sẽ nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi.

Trạng thái bình thường, Cắt Bắc Cực làm một loại mãnh cầm cỡ trung, trạng thái khỏe mạnh không ăn đồ ăn cũng có năng lực duy trì chừng mười ngày.

Nhưng cái con Cắt Bắc Cực cũng không phải ở trạng thái khỏe mạnh. Chỉ có thể gọi là kém khỏe mạnh. Bởi vì trước đó bị thợ săn bắt được, cũng đã tuyệt thực đến hiện tại. Bị Ngô Minh khiến người ta dùng ám khí đánh xuống đến, tuy đã ở trong xe ngựa chữa khỏi vết thương, nhưng sức sống trong thân thể lại đã bị tiêu hao không ít.

Vừa nãy lại cùng heo rừng nhỏ bay nhảy lâu như vậy, vốn là thời gian dài chưa từng ăn đồ vật bạch phú mỹ Cắt Bắc Cực, ở Ngô Minh dùng cái chiêu này thân thể cũng lại chịu không nổi, móng vuốt mềm nhũn liền co quắp ở trên mặt đất.

Làm nó mệt nhọc còn chưa đủ, Ngô Minh lại dùng nguyên khí xâm nhập não bộ Cắt Bắc Cực kích thích sự thèm ăn của não và các tuyến tiết enzym tiêu hóa thức ăn, nhường nó sản sinh cảm giác hết sức đói bụng.

“Khà khà, ngao ưng thời gian quá dài. Chúng ta đi cái đường tắt.” Sau đó Ngô Minh mới cười ngồi xuống trên ghế, nhìn xem Cắt Bắc Cực sẽ làm ra phản ứng gì.

Đây là Ngô Minh linh cơ khẽ động ý nghĩ.

Ngao ưng yếu tố mấu chốt nhất là cái gì? Trạng thái chim cắt hết sức mệt nhọc, tiềm thức bắt đầu tiếp nhận đồ ăn của nhân loại. Do đó đối với nhân loại sản sinh một loại cảm giác ỷ lại.

Thợ săn bình thường ngao ưng, cần phải bỏ ra thời gian ba ngày ba đêm thậm chí còn năm ngày năm đêm không ngủ không nghỉ. Không ngừng kích thích chim cắt cũng không cho nó nghỉ ngơi, để van cầu được hiệu quả như thế này.

Nhưng Ngô Minh có siêu tuyệt khống chế lực, cực kỳ am hiểu tri thức về thần kinh cùng lực khống chế nguyên khí nghịch thiên, loại điều kiện tốt này không sử dụng, làm tuyệt thế lười biếng như nàng làm sao có thể buông tha loại phương thức lười biếng này?

Chỉ thấy hết sức mệt nhọc Cắt Bắc Cực bày ra trên mặt đất một lát, ngực trắng như tuyết chim cắt hơi chập trùng, ngược lại có chút cảm giác mỹ nhân giao hoan thở gấp.

Ngô Minh lại đưa mắt liếc nhìn đen lùn xấu.

Quả nhiên heo rừng nhỏ nhìn Cắt Bắc Cực, trong ánh mắt trư tròn xoe xoay chuyển tựa hồ cũng có chút dị dạng.

Ngô Minh quả thực hoài nghi nếu không phải là bởi vì chúng nó là khác loài, hơn nữa tuổi tác heo rừng nhỏ còn không đạt tiêu chuẩn, nói không chắc liền trực tiếp nhân cơ hội cho ngạnh lên…

Bất quá cái con heo rừng nhỏ này sẽ nhân cơ hội chiếm tiện nghi chứ? Ngô Minh phỏng chừng Lương Nha lại sẽ chui vào phía dưới cánh Cắt Bắc Cực cho làm chăn lông đắp.

Lúc này, Cắt Bắc Cực nghỉ ngơi đã lâu mới chậm rãi bật người dậy, miễn cưỡng lần nữa khôi phục tư thái đứng thẳng như một cây cột của loài chim cắt thượng đẳng.

Nó tựa hồ cũng là nhìn heo rừng nhỏ đối với mình nhìn chằm chằm, chỉ lo lại bị xem là chăn lông đắp hoặc là bị trả thù, giẫy giụa lên.

Nhưng lông vũ là hơi hiện ra vẻ run rẩy, còn có con ngươi có chút vô thần đã triệt để bán đi hình tượng của nó. Dù là ai đều nhìn ra đến trạng thái con điểu này là nỏ mạnh hết đà.

“Lỗ lỗ ——” Heo rừng nhỏ tựa hồ nhìn ra vẻ khốn quẫn của Cắt Bắc Cực, xa xa hướng về nó kêu hai tiếng, cũng không biết phải nói gì.

Cắt Bắc Cực nhưng giống như là có thể nghe hiểu vậy, đem cái cổ uốn một cái, chuyển đầu qua không nhìn tới nó.

Thế nhưng mâu mắt vị bạch phú mỹ này, lại bị một sợi thịt gà còn sót lại trong thau thịt trên bàn hấp dẫn.

Đối với một con Cắt Bắc Cực bị thôi phát tuyến lương thực, cái sợi thịt gà này nhưng là vô thượng mỹ vị, như [ độc miệng miệng miệng ]* đối với [ nhiều người ở ẩn ]** vậy hấp dẫn sự chú ý của nó. (*ý là chất độc ma túy) (**đám nghiện hút)

Muốn ăn sao? Ngô Minh cười vê lại một sợi thịt gà, quăng đến một chỗ không xa trước người Cắt Bắc Cực.

Thế nhưng con chim cắt này nhưng kiêu ngạo ngước đầu, kiên định không chịu đối với nhân loại ban tặng khuất phục.

“Xem ngươi có thể chịu bao lâu.” Ngô Minh trực tiếp lại nắm bắt một cái nhánh thịt gà, đến gần Cắt Bắc Cực. (chưa xong còn tiếp…)

Bình luận

Truyện đang đọc