TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ



“Chu cô nương bị thương rồi!” Tê lão kêu lên.
Mãng lão đại nộ: “Độc Cô Lạc ngươi ra tay quá ác rồi!”
“Chỉ Nhược!” Nguyên Liệu điện chủ ở phía xa cũng nhìn thấy, theo một tiếng kêu sợ hãi, lập tức thả người hướng về trong sân xung đến.
Thời điểm khi gặp phải tình huống nguy cấp, tiến hóa khung máy móc đều sẽ làm ra động tác né tránh nguy hiểm bảo đảm an toàn.
Không thể nói là không có sơ hở nào, nhưng chưa từng có xảy ra sai lệch.
Khi kiếm thứ hai của kẻ xấu xí A Lạc vung ra, thân hình Ngô Minh gấp động né tránh.
Bất quá cái mũi kiếm này cũng là rất nhanh.

Ngô Minh chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, còn đến không kịp nghe được giọng kẻ xấu xí A Lạc phát ra mấy từ Nhân Đố Kiếm, cũng đã rơi vào bên trong nguy cơ mũi kiếm.
Kiếm khí không có thực chất, nhưng có sức thương tổn, khiến cho nàng khởi động chín sao huyền khí trong thân thể cũng hầu như khó có thể né qua.

Trong lúc nguy cấp Ngô Minh dựa vào một phần năng lực tiến hóa khung máy móc, thân hình đột nhiên uốn một cái.
Mũi kiếm theo cánh tay nàng cùng vị trí dưới sườn xẹt qua, nhưng dính tới một chút ở phần eo.
Phốc xuy ——
Phần eo của nàng phát sinh âm thanh bị cắt tổn nho nhỏ.
Ngô Minh sợ hết hồn, bất quá nhưng không có cảm giác đau đớn.
( hiện đang tiến hành học tập kiếm ý, tiến độ… Không biết!)
Tiến hóa khung máy móc tiếng âm thanh kim loại ở trong đầu Ngô Minh vang lên, nhưng không có nhắc nhở che đậy cảm giác đau cái gì.
Là tiến hóa khung máy móc che đậy cảm giác đau thần kinh sao? Độc Cô Lạc loại kiếm thuật đặc thù này hóa ra là kiếm ý a.

Tiến hóa khung máy móc vừa nãy ở thời điểm nhát kiếm lần thứ nhất đã làm ra nhắc nhở như vậy, thế nhưng hiện tại vẫn không có cái cảm giác đau gì phản lại.

Thân hình Ngô Minh ngừng lại, đề phòng kẻ xấu xí A Lạc truy sát, đồng thời mau mau quan sát tình huống phần eo bị tổn thương của bản thân.
Không có cái cảm giác thương gân động cốt gì.

Thật giống như phần bị thương tổn chính là…
Vào lúc này, trong tầm mắt roi da quấn ở bên hông loạt soạt rơi xuống, biến thành vài đoạn rơi xuống đất.
Hóa ra là một hồi hữu kinh vô hiểm.
Xiêm y bên hông đều còn chưa có bị phá, chỉ là roi da bị hao tổn mà thôi.
Mũi kiếm kẻ xấu xí A Lạc cắt đi chỉ là một đoạn roi da quấn bên hông, kết quả làm roi da quấn vài vòng đứt gãy thành vài đoạn.
Mấy vị trưởng lão đã chắn ở chính giữa Ngô Minh cùng Độc Cô Lạc.
“Chỉ Nhược!” Lúc này Nguyên Liệu điện chủ cũng đã vọt tới, lôi kéo Ngô Minh mau mau xem thương thế.
“Sư phụ, ta không có chuyện gì.” Ngô Minh vỗ vỗ phần eo, đem phần roi da còn lại đều kéo bỏ.
Các vị trưởng lão cảnh giác Độc Cô Lạc, đồng thời cũng nhìn thấy chân tướng.
“Khá lắm.

Doạ chết ta rồi.” Mãng lão ô dài một hơi.
“May mắn may mắn.” Long lão thầm kêu một tiếng, lau mồ hôi lạnh.
Nhưng ánh mắt các vị trưởng lão còn là sẽ có chút phẫn nộ cùng trách cứ tìm đến phía Độc Cô Lạc.
“Độc Cô Lạc, ra tay cũng quá không biết nặng nhẹ.”
“Chu Chỉ Nhược không phải là nhân vật tầm thường, các ngươi luận bàn không thể đem tính mạng ra cược.”
“Ngươi là nguyệt giai thánh giả.


Làm sao đối với chín sao võ giả ra tay nặng như thế?”
Mãng lão có loại tính tình tương đối nóng nảy, đã bắt đầu răn dạy.
Kẻ xấu xí A Lạc nhưng vẻn vẹn là khẽ mỉm cười.
Ta đã lĩnh ngộ kiếm ý, các ngươi chẳng lẽ còn không biết sự tiến bộ của ta sao? Làm sao còn muốn coi trọng Chu Chỉ Nhược như vậy? Độc Cô Lạc trong lòng xem thường.
Có thể là hữu tâm, có thể là vô ý, hắn bắt đầu hết sức thôi hóa lòng đố kỵ của bản thân.
Bởi vì cái này cũng là cội nguồn kiếm ý của hắn.

Hắn tựa là dựa vào điểm này kích phát bản thân ngộ đạo.
“Chỉ Nhược.

Con thật không có bị thương?” Nguyên Liệu điện chủ ở bên hông Ngô Minh cẩn thận tra nhìn một chút, còn muốn đưa tay vỗ vỗ, kinh dị nói: “Bên hông ngươi cảm giác là lạ, làm sao?”
“Ách… Kỳ thực bên trong còn có một tầng vải buộc eo.” Ngô Minh nhỏ giọng thầm thì.
Nguyên Liệu điện chủ đưa tay nặn nặn, cảm giác thật là có cảm giác vải vóc, càng thêm kinh ngạc nói: “Nhưng là eo của con làm sao mảnh như thế a?”
“Cái này… Trời sinh đi…” Ngô Minh thuận miệng ứng phó nói.
Hạt lão đã chạy tới vừa vặn nghe được câu này, không khỏi bật cười: “Con dâu, câu nói này của ngươi không biết muốn làm bao nhiêu người tức chết.”
Mấy vị trưởng lão đều vọt tới, nàng làm mẹ của người gây ra họa, không có cách nào chỉ có thể chạy tới.

Nói thực sự.

Nàng là sợ con trai của chính mình chịu thiệt mới là nguyên nhân chủ yếu.

Có thể chưa kịp Ngô Minh châm biếm lại, Nguyên Liệu điện chủ giành trước trợn mắt quát lên: “Hạt lão không nên trêu đùa.”
Hiếm thấy Nguyên Liệu điện chủ luôn luôn ôn hòa lại lớn tiếng nói chuyện như vậy, đừng nói Ngô Minh, liền ngay cả Hạt lão cũng sợ hết hồn.
“Khà khà, Chu Chỉ Nhược không phải không có chuyện gì sao?” Hạt lão cười làm lành nói.
Nguyên Liệu điện chủ đem Ngô Minh ngăn ở phía sau, thái độ hung dữ nói: “Hắn đối với Chỉ Nhược như vậy, ngươi còn muốn cho rằng có thể có cái duyên phận gì sao? Mặc dù có, đã sớm bị hai kiếm này chém đứt đi?”
Xem ra Nguyên Liệu điện chủ đối với Độc Cô Lạc có hành vi vung kiếm hướng về đồ nhi là ghét cay ghét đắng.
Liền ở dưới sự quan tâm của mọi người, Ngô Minh sẽ không lại cùng Độc Cô Lạc đánh, khiến cho trong lòng nàng cảm thấy tiếc nuối.
Nguyên Liệu điện chủ kéo mạnh lấy nàng đến bên sân.

Chỉ thấy Độc Cô Lạc trong sân thì đã khiêu khích mấy vị trưởng lão.
Mãng lão đã bị khiêu khích đến phát hỏa: “Hạt lão, ngươi có thể nghe rõ, là Độc Cô Lạc nhà ngươi bốc lên sự tình.

Hắn muốn cùng ta đấu, mặc dù là trưởng bối.

Nhưng cũng không tiện cự tuyệt.”
“Cái này…” Hạt lão nhìn hướng về phía nhi tử.
Độc Cô Lạc mỉm cười nói: “Nhiều lời vô ích, nếu như trong tay Mãng lão không có binh khí, chỉ sợ là muốn ăn thiệt thòi.

Cẩn thận rồi…”
Hắn ngưng trọng lại tâm thần, trong lòng loại cảm giác huyền ảo kia lần thứ hai bay lên, lập tức ra tay tựa là một chiêu: “Nhân Đố Kiếm!”
Mãng lão tuy rằng trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng đột nhiên nhìn thấy chiêu này kéo tới.

Rõ ràng cũng tránh né cực kỳ chật vật.
Cái gọi là vọng sơn chạy chết ngựa, vừa nãy ở đây nhìn thấy chiêu này không mấy ghê gớm, nhưng là thời điểm chính mình đối mặt với thức, mới cảm thấy chiêu này kỳ thật đúng là khủng bố.
Đây là một loại cảm giác nói không được, hoàn toàn khác với tiếp chiêu bình thường.

Thật giống như có một loại âm trầm ác ý hướng mình kéo tới, mặc dù là muốn chống đối cũng sẽ sởn cả tóc gáy vậy.
Mãng lão từng thấy thiết thương của Ngô Minh bị chém đứt, không dám bất cẩn dùng bàn tay bằng thịt đã vận dụng hết huyền khí cứng rắn đi bắt, mau mau lắc thân hình né tránh một cái.
Nhưng là góc tay áo đã bị mũi kiếm xẹt qua, kéo ra đến một mảnh góc tay áo rớt xuống.

Mãng lão đại nộ, tìm sơ hở phản công.
Các trưởng lão còn lại đã tránh ra lùi tới bên mép sân, lẳng lặng mà nhìn hai người so chiêu.
Bên sân, Hạt lão vui mừng: “Ha ha, Lạc nhi chúng ta quả nhiên là thiên tài.”
“Độc Cô Lạc đã hiểu rõ kiếm đạo.

Thực lực càng trên một bậc, có thể khiêu chiến vượt cấp huyền nguyệt cao thủ!” Long lão khen một tiếng.
Nguyên Liệu điện chủ nhẹ giọng nói một câu: “Tên gọi chiêu thức thật cổ quái.

Là Nhân Đố Kiếm sao?”
Nàng đối với việc Độc Cô Lạc nỗ lực thương tổn tới đồ nhi của mình thì có ấn tượng xấu tới cực điểm.
Ngô Minh nhưng là hiếm khi thấy không có hé răng.
Chẳng lẽ tựa là đố kị? Độc Cô Lạc dùng đố kị trong lòng, coi như nguyên nhân khiến trong lòng hắn ngộ đạo?
Có Hỗ Vân Thương ở đằng trước, Ngô Minh rất dễ dàng đã nghĩ đúng ngọn nguồn rồi.
Trong đầu như có ngộ ra, thế nhưng là có chút không rõ cái loại cảm giác kia.

Thật giống bất cứ lúc nào cũng có thể chạm đến, nhưng giống như lại thiếu một chút xíu vậy.
“Ngộ ra kiếm ý sau, mỹ nữ thiên hạ chọn theo Lạc nhi chúng ta rồi!” Hạt lão rõ ràng không cần mặt mũi phấn khích nói rằng.
Ngô Minh nghe vậy, nhưng trong lòng là hơi động.
Độc Cô Lạc mở ra hình thức Long Ngạo Thiên sao? Thật làm cho người ghen tỵ a….


Bình luận

Truyện đang đọc