TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ



Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Nhìn thấy song tiểu long đã bị võ giả cấp thấp của Ma Âm Cốc đánh bại, Ngô Minh cảm thấy thất vọng.
Không khỏi thua quá nhanh a, liền đến hai cái người cầm đầu gọi là Cầm thanh, Tiêu thanh còn chưa xuất đầu lộ diện, bọn tiểu tử liền nằm trên đất.

Ngô Minh âm thầm lắc đầu, oán thầm một câu nam nhân quá nhanh quả nhiên không dùng được.
Kỳ thực cái này thuộc về tầm mắt Ngô Minh quá cao, đã hoàn toàn xem thường trình độ võ giả cấp thấp.
Nhưng đối với song tiểu long loại vừa mới tiếp xúc võ kỹ không đủ một tháng này, hai, ba tinh võ giả bọn họ đã là tồn tại giống như núi cao vậy.
“Nhận thua đi.” Ma Âm Cốc võ giả lại một lần nữa nhắc nhở.
Nếu không phải sớm bị Tiêu thanh nhắc nhở tận lực không cần hạ sát thủ, bọn họ mới sẽ không có nhẫn nại như thế.
“Không, ta còn muốn đánh tiếp!” Khấu Tiểu Trọng giẫy giụa lên.
Trước ngực thằng bé đã bị đánh ra một chưởng ấn sâu hoắm, xương sườn cũng đứt đoạn mất một cái.

Đổi lại thiếu niên tầm thường, chỉ sợ là đã đau đến lăn lộn trên mặt đất.
Bên cạnh thương thế Từ Tiểu Lăng cũng không nhẹ, một cái cánh tay đã trật khớp, chính đang đầu đầy mồ hôi nghĩ muốn tự mình vặn lại, trên miệng tuy rằng không hề nói gì, nhưng trong ánh mắt tràn đầy cường hãn.
“Bọn họ khẳng định không phải là người tốt lành gì, ngàn vạn lần không thể đầu hàng!” Tống Tiểu Trí cùng Thạch Tiểu Tuyền chia ra nâng song tiểu long, líu ra líu ríu nói.
Hai cô bé vẫn chưa có làm quen với giang hồ, nhưng vào lúc này lại có thể nói rõ phẩm chất kẻ địch tốt xấu.


Kỳ thực cần phải nói sao? Đi công kích mình đương nhiên là kẻ địch a.
Hai tên võ giả Ma Âm Cốc chặn đường hướng đến bên trong rừng cây liếc trộm một chút, không nhìn thấy đầu lĩnh bọn họ phản hồi lại, cảm thấy trong lòng hơi bất an.
Nơi này dù sao cũng là địa giới của đối phương, mấy ngàn quân Vũ quốc đóng dọc theo thành lũy trên vùng ngoại vi bình nguyên.

Vạn nhất bị người phát hiện dị thường, đột nhiên vây công tới, tuyệt đối sẽ để mọi người lãnh đủ.
“Tiểu gia hỏa! Còn không chịu thua, còn chờ đến khi nào!” Một tên võ giả Ma Âm Cốc quát lớn một tiếng.

Thân hình nhoài đến trước ra chưởng lại muốn công kích Khấu Tiểu Trọng.
“Phi!” Từ Tiểu Lăng thét một tiếng, nỗ lực đề khí che ở trước mặt huynh đệ mình.

Cánh tay mới vừa khôi phục nỗ lực giơ lên, hay tay vung lên hướng về phía trước đón đỡ.
Võ giả Ma Âm Cốc cười hì hì, biết huyền khí đối phương thấp bé, căn bản không phải là đối thủ của mình, không hề để ý mà chuẩn bị đối chưởng.
Tiếng chưởng đối chưởng vang lên.

Từ Tiểu Lăng lại là phun ra một ngụm máu.
Ma Âm Cốc võ giả đang đắc ý, đột nhiên một cái bóng người nhỏ bé lóe lên, lại là Khấu Tiểu Trọng ngay sau đó vọt lên, bù đắp một quyền.
Võ giả trong lúc đó sơ ý, nhất thời phản ứng không kịp nữa, mạnh mẽ ăn trọn một cú đấm này.


Nhất thời ngũ tạng đau nhức, chỉ cảm thấy huyền khí của đối phương tựa hồ hoàn toàn không phải nhất tinh đơn giản như vậy, cư nhiên tại bên trong cơ thể mình không ngừng xoay tròn, phá hoại kinh mạch.
Thân hình hắn đột nhiên loáng một cái.
Lúc này.

Tống Tiểu Trí cùng Thạch Tiểu Tuyền lại công tới.
Loạch xoạch
Hai thiếu nữ lại mỗi người một bao bột phấn ném ra ngoài, đem võ giả đầy đầu đầy mặt toàn là bột trắng.
Tuy rằng không phải là kịch độc, nhưng đây là phấn gây tê, nhất thời làm khí mạch võ giả hỗn loạn, làm cho kình khí xoắn ốc mới vừa xâm nhập kinh lạc tạo thành phá hoại càng to lớn hơn.
Tên võ giả xui xẻo này thấy yết hầu ngòn ngọt, khóe miệng thấm máu, lảo đảo lùi về phía sau ngã xuống đất.

Đồng bạn của hắn mau mau xông đến, một túm kéo về sau mười mấy bước.
“Ha ha ha.

Ngươi bất cẩn rồi.” Khấu Trọng mừng lớn, cùng Tống Tiểu Trí và Thạch Tiểu Tuyền đồng thời thụt cùi chỏ.

Còn làm ra động tác oh yeah.
Ẩn núp trong bóng tối Ngô Minh cười trộm, không nghĩ tới trước kia tùy ý dạy cho bọn nhỏ một ít tiểu động tác, dĩ nhiên liền học được.
Bất quá câu nói tiếp theo của Khấu Tiểu Trọng khiến mặt Ngô Minh xụ xuống: “Nhất định là tiểu vũ trụ của nữ thần làm chúng ta trong nháy mắt tràn ngập lực lượng!”

“Không sai, vừa nãy trong nháy mắt, ta còn coi chính mình sẽ phải chịu trọng thương không dậy nổi.” Từ Tiểu Lăng cũng đã nhanh chóng chạy tới, thằng bé mới vừa bị thương ói qua máu mà bây giờ đang phi thường nhanh chóng khôi phục thương thế: “Không nghĩ tới ói ra miệng máu sau.

Thật giống như không có việc gì.”
“Không biết nữ thần ở nơi nào a…” Tống Tiểu Trí thẫn thờ cảm khái vô hạn.
Thạch Tiểu Tuyền kiên định nói: “Nữ thần luôn luôn không xuất hiện ở trên chiến trường, nàng sẽ ở trong bóng tối chỉ dẫn chúng ta hướng đi thắng lợi!”
Thương thế trên người bọn nhóc, ở mức độ rất lớn là bởi vì máu Ngô Minh cải biến thể chất.

Tuy rằng song tiểu long bọn họ không biết chi tiết này, nhưng là càng thêm xúc tiến khiến cho bọn nó cảm thấy trong thân thể đang được thần lực của nữ thần rót vào.
“Được, tại tiểu vũ trụ nữ thần chiếu rọi xuống.

Chúng ta còn lại một cái kẻ địch.” Bốn cái tiểu gia hỏa hăng hái mà chuẩn bị tiêu diệt tên võ giả tiếp theo.
Ở trong mắt bọn chúng, kẻ địch thân mang hắc y dạ hành chỉ có hai người.

Một người trong đó bị thương, tên còn lại cũng không phải là vấn đề.
Đương nhiên tên không bị thương kia chính đang cứu trị đồng bạn của mình, một đòn vừa nãy dĩ nhiên so với dự đoán của hắn có vẻ trầm trọng hơn.
“Khoan đắc ý!” Tiêu thanh cùng Cầm thanh đột nhiên đem thân người nhảy ra.
Lần này, bốn cái tiểu gia hỏa há hốc mồm.
Kẻ địch một thoáng tăng thêm gấp mấy lần, chừng mười cái võ giả hiện thân vây quanh xúm lại lại đây.
Ở trong bóng tối Ngô Minh khe khẽ lắc đầu, trong lòng thầm than: Tên số một số hai đánh không lại, lần này liền muốn vây đánh a.
Lúc này, chín sao thị vệ lặng yên lẻn vào bên trong nhiều chỗ nghỉ ngơi trên bình nguyên quan sát đã trở về, lặng yên hướng Ngô Minh báo cáo: “Bẩm báo Chu thống lĩnh, những người này dùng chính là mê hương.


Không có cái gì quá đáng lo, hai ba canh giờ sau liền đều có thể tự nhiên tỉnh dậy.”
“Cực khổ rồi, bọn chúng đang vây quanh mấy đứa nhỏ của ta, chúng ta liền ăn miếng trả miếng đi.” Ngô Minh vung tay lên, chín sao thị vệ cùng Mãng lão đều tản ra.
Trong rừng trên đất trống, bốn cái tiểu gia hỏa bắt đầu tính toán.
“Phong khẩn xả hô?” Thạch Tiểu Tuyền thấp giọng nói.
Hiếm thấy nàng học vài câu tiếng lóng, ở chỗ này dùng đến.
“Thánh đấu sĩ đối mặt cường địch cũng không có lùi bước.” Từ Tiểu Lăng không đồng ý: “Chí ít đánh xem sao.”
Khấu Tiểu Trọng đầu óc linh hoạt hơn một chút, lên tiếng nói: “Các ngươi bắt chúng ta làm cái gì?”
Nó đã nhìn ra, đối phương không có ý nghĩ để mấy đứa trẻ bọn nó vào tử địa.
Bọn nó đoán không sai, Tiêu thanh cùng Cầm thanh đám người tự nhiên là không muốn giết người, dù sao nơi này xem như là địa bàn Vũ quốc, càng là người tâm phúc Chu Chỉ Nhược trực tiếp bố trí ở nơi đó.
Tiêu thanh khách khí chắp tay nói: “Nghe nói mấy vị tiểu huynh đệ có mấy quyển kỳ thư, mỗ chỉ nghĩ muốn mượn đọc một phen.”
Đám nhóc Khấu Tiểu Trọng vừa nghe trong lòng liền rõ ràng.
“Các ngươi nói cái gì, ta không hiểu a.” Khấu Tiểu Trọng hành động không tồi.
Cầm thanh không có tốt tính như vậy: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Khấu Tiểu Trọng nghe xong lập tức rõ ràng, bĩu môi nói: “Các ngươi xem như là người lớn bắt nạt con nít sao?”
“Huyền khí bất luận tuổi.” Tiêu thanh cười nói: “Mỗ đây bất tài, chỉ là lấy vũ lực cao bắt nạt vũ lực thấp.”
“Này còn nói được ra ư? Ta không còn lời nào để nói.” Khấu Tiểu Trọng vận khí chuẩn bị đánh nhau lần nữa.
“Không cần phí lời, bắt lại rồi nói!” Cầm thanh thân hình như gió, đột nhiên vọt tới, hai tay giương một cái trực tiếp cầm hướng hai cái nữ hài.
Đáng tiếc, một bóng người màu trắng như điện chắn trước hai nữ hài.
Không có một chút lực phản kháng gì, thân hình Cầm thanh liền cứng lại ở giữa không trung.
“Vũ lực cao bắt nạt vũ lực thấp?” Ngô Minh xông lại cười hì hì: “Nói rất có lý a, cứ làm như vậy đi!” (chưa xong còn tiếp…).


Bình luận

Truyện đang đọc