TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Thật sự thì Du Du quận chúa đã khá đói bụng.

Trước đó bởi vì cảm giác mới mẻ khi đi dạo phố chiếm cứ toàn bộ tâm tư, lúc này ngồi ở trong quán nghe hương vị chung quanh, còn có hình ảnh mọi người ngồi bên cạnh ăn mì, không khỏi làm cái bụng nàng kêu réo không ngừng.

Chén mì được bưng lên, Du Du quận chúa chưa từng thấy qua mì có nhiều sợi như vậy.

Chén thật là lớn a, hơn nữa còn bị mẽ.

Nhiều sợi mì thật, thế nhưng lại chỉ có mỗi mì không?

Không thêm miếng thịt hươu, hải sâm, củ từ sao? Du Du quận chúa ngốc ngốc nhìn chén Mì Dương Xuân nghĩ kỳ quái. Đương nhiên bên trên mặt bát mì nóng có bỏ một ít hành lá còn coi như chấp nhận được.

Ngô Minh trái lại lấy đũa ra trước, cộc cộc gõ ở trên bàn, giơ tay lên kéo chén mì qua sẵn dịp há to miệng vừa thổi vừa ăn.

Du Du quận chúa nhìn chén mì phần mình kia, lại cách mép bàn mình có hơn nửa cánh tay, sửng sốt một lát, mới biết đưa tay đi lấy.

May là chén lớn, mà định lượng cho một phần nhỏ không nhiều, cho nên thành chén còn tạm thời không tính là quá nóng, không thì cái tay nàng đã bị bỏng.

Muốn ăn, trong tay lại trống không, Du Du quận chúa nhìn Ngô Minh, hồi lâu thấy nàng chỉ lo bản thân, lúc này mới nghĩ tự đi lấy đũa.

Du Du quận chúa từ nhỏ chỉ gặp qua đũa ngà voi, cẩn thận từng tí từ trong ống lấy ra một cặp đũa, đặt ở trong tay sờ sờ.

Nguyên lai chiếc đũa cũng có thể dùng gỗ làm? Thật hiếm lạ.

Nàng học Ngô Minh đem đầu đũa đảo lại tại trên bàn gõ cộc cộc hai cái.

Lạch cạch ——

Gõ bay mất một cây.

Ngô Minh vui vẻ thiếu chút nữa đem mì phun…

Du Du quận chúa mặt đỏ tới mang tai, vội vàng cúi người đi lấy.

Ngô Minh giúp nàng nhặt lên, thay đổi một chiếc khác cho nàng.

Du Du quận chúa có chút ngượng ngùng một lần nữa nhẹ nhàng gõ đầu đũa hai cái, đem khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến miệng bát mì.

Vừa cúi xuống miệng bát mì xong, một trận gió lạnh thổi tới, trên mặt nàng đã bị nhiệt khí xông một chút.

“Ai nha, thật là nóng!”

“Ngươi không biết mì mới đem ra sẽ nóng sao, thổi thổi một cái.”

“… Thổi thổi một cái?”

Cho tới bây giờ Du Du quận chúa đều là được người phục vụ, thậm chí không biết chuyện thức ăn nóng phải thổi mới ăn được…

Nháo không ít chuyện cười sau. Du Du quận chúa cuối cùng cũng cho được mì vào miệng.

“Ăn ngon không?”

“Ừ —— phù phù —— ”

Lúc này Du Du quận chúa cũng giống như Ngô Minh vậy, căn bản không chú ý cái gì mà tư thế thục nữ nữa, húp mì sùm sụp.

Thơm quá, chưa từng có ăn qua đồ ăn ngon như thế.

Du Du quận chúa vốn là người yếu, đi dạo phố một buổi chiều hầu như đã tới tình trạng kiệt sức, lại chưa từng có nếm qua món ăn bình dân, lúc này ăn mì tự nhiên ngon đến nước mũi phập phồng.

Như vậy cũng giống như siêu cấp quan nhị đại ở thế giới kia. Sau khi ăn quen món ngon vật lạ, đổi lại ăn một lần món ăn bình dân liền sẽ cảm thấy phi thường ngon miệng vậy.

Ngô Minh hơi khống chế tốc độ một chút, hai người hầu như ăn xong chén mì trong cùng một lúc.

Tiểu loli ngay cả nước mì đều uống cạn sạch. Bởi vì Ngô Minh sau cùng còn cầm bát mì lên húp, nàng cũng học theo.

Cau cùng bên môi Du Du quận chúa đều là nước lèo, mặt bên còn dính một cọng hành lá mới tuyên cáo dùng cơm hoàn tất.

Ở chỗ này, cũng không có người giúp nàng chú ý hình tượng. Ngô Minh càng không quản mấy chuyện này.

“Ăn no chưa?”

“Ăn no muốn bể bụng!”

“Ăn no là tốt rồi, như vậy…” Ngô Minh đối với Du Du quận chúa nói: “Ta không mang theo bao nhiêu tiền, vừa mới thuê phòng trọ đều xài hết, ngươi tới tính tiền a.”

Ta muốn bẫy ngươi nữa.

“Hả? Tính tiền.” Du Du quận chúa chớp mắt một cái.

“Chính là trả tiền a, vừa nãy lão bản không phải nói hai đồng lớn một bát sao?”

“Hai đồng tiền lớn?”

Du Du quận chúa nghe như lọt vào trong sương mù.

Nhưng dần dần hiểu được, giống như mua đồ ăn phải cần đến tiền, bên trong sách đã từng đề cập tới.

Thế nhưng. Bản thân giống như không có tiền aa… Du Du quận chúa nhất thời đổ mồ hôi.

Đây không phải đơn giản là vừa mới ăn mì nóng xong, mà là vẻ sợ hãi cả kinh, bị dọa tới đổ mồ hôi.

Trong sách nói qua, không có tiền lại đi lừa cơm, hình như kêu là cơm tặc?

A —— Du Du quận chúa một tay bịt miệng, suýt nữa gọi ra.

Bản thân lại có thể làm cơm tặc?!

Trời ạ! Ta làm sao có thể làm cơm tặc a?

Du Du quận chúa trước tiên không nghĩ Ngô Minh bẫy mình, mà là nghĩ tới lấy thân phận của mình lại đi ăn quỵt trước, làm ra sự tình ăn quỵt trái với đạo đức pháp luật và kỷ cương như vậy. Chẳng phải đã làm cha mẹ thất vọng rồi sao?

Cái này sẽ dẫn đến việc cha mẹ chịu sự chỉ trích, đây là đại sự khiến vương thất nước Tề hổ thẹn a. Tiểu loli càng nghĩ càng nghiêm trọng.

Ngô Minh thấy sắc mặt nàng rất thảm, cũng sợ hù dọa hơi quá, vội vàng nói: “Đừng sợ đừng sợ, chúng ta tuy rằng không có tiền trả, nhưng cũng có thể xin lão bản ký sổ.”

Còn có thể ký sổ a? Du Du quận chúa nghe xong sắc mặt hơi hoãn lại, không phải cơm tặc là được. Chuyện kia cũng không thể làm.

“Hả? Chờ đã? Ký sổ? Không được a!” Du Du quận chúa rất nhanh phản ứng kịp.

“Thế nào?”

“Ngươi vậy còn không nghĩ ra sao? Không thể nói ra thân phận của ta a…” Du Du quận chúa trong lúc hoảng loạn cũng không có suy nghĩ nhiều, vội vã ngăn cản Ngô Minh mở miệng gọi lão bản tới ký sổ.

“Như vậy trên người ngươi có vật gì đáng tiền sao?”

“Vậy những thứ ta đeo ở trên người kia được không? Ai nha… Đã không có…” Du Du quận chúa lúc này mới nhớ tới thời điểm thay quần áo, đồ trang sức đều bị tháo ra đặt ở nhà trọ.

“Được rồi, lão bản mời tới một chút.” Ngô Minh đột nhiên kêu lớn.

Du Du quận chúa quả thực bị dọa tới muốn khóc.

Xong. Danh tiếng của mình, danh tiếng của phụ mẫu, danh tiếng vương thất nước Tề, đều bị hủy ở trong tay mình chỉ vì tham ăn…

Ngô Minh cười đối với lão bản nói: “Hai tỷ muội chúng ta đã quên mang tiền, lão bản, có thể hay không…”

Vừa nghe câu nói đầu, mặt lão bản liền đông lại.

Lúc vừa mới nghe cái tỷ tỷ này muốn gọi mì rẻ nhất, đã cảm thấy có điểm không ổn, thật đúng là không có tiền trả a? Ta vốn là làm ăn nhỏ sao có thể chơi đùa ta như thế?

Ngô Minh thấy sắc mặt lão bản biến hóa, vội vã đổi thành vẻ mặt áy náy nói.”Lão bản, có thể giúp ngươi rửa chén tới hoàn lại hay không?”

“Rửa chén?” Lão bản sửng sốt.

Loại tình huống này trái lại hiếm thấy, bá vương ăn cơm quỵt không phải là không có, nhưng đều là lau miệng len lén chạy đi hoặc là ỷ vào thân thể cường tráng cứ thế chạy thoát, lại chưa từng có người đưa ra điều kiện muốn rửa chén.

Ngẫm lại mới tổng cộng có bốn cái đồng tiền lớn tiền mì, hay là nhượng hai tỷ muội này rửa chén, cũng là biện pháp tốt.

“Ừ, các ngươi không những phải rửa chén, còn phải dọn nền đất!” Lão bản chỉ tay xuống mặt quán.

Lúc này mặt quán, đều là gạch đá xanh. Thực khách không có chú ý giữ vệ sinh môi trường xung quanh, thường hay làm đổ một ít nước mì lên trên mặt đất. Cho nên mỗi ngày đều phải thu dọn, đây chính là so với rửa chén còn muốn tốn sức.

Ý định của Ngô Minh là muốn làm chuyện khổ cực, tự nhiên đáp ứng.

Du Du quận chúa không biết thế đời thâm hiểm, còn liên tiếp mà đỏ mặt cảm tạ lão bản rộng lượng, ngược lại làm lão bản có chút xấu hổ.

Vì vậy sau khi sắc trời tối đen, đường đường quận chúa nước Tề, đang ở trước quán mì rửa chén lau sàn…

Thế tử ở nơi kín đáo nhìn thấy toàn bộ quá trình, không khỏi hít sâu một hơi: “May là cha mẹ không có lưu lại, không thì khẳng định không nhìn nổi.”

Thu Buồn ông lão đứng phía sau thế tử thâm dĩ vi nhiên*. (*cho rằng Du Du quận chúa cần phải nếm trải sự đời, ở đây là có lao động mới có ăn là việc là cần thiết)

Nhưng một đêm này khổ cực làm công trả tiền mì, lại làm cho Du Du quận chúa lòng tràn đầy vui vẻ.

Tại nhà trọ trên giường, nàng như con mèo nhỏ vậy dán tại trong lòng Ngô Minh.

Tiểu loli phát sinh tiếng ngáy nho nhỏ mà trước đến giờ chưa từng có, ngủ được mộng đẹp như dệt cửi

Bình luận

Truyện đang đọc