TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Trong lúc hưởng thụ mỹ thực bánh nướng kẹp nhân thịt, Ngô Minh lặng lẽ cùng Tông Trí Liên trao đổi một chút chuyện.

“Ta dự định để Ngả Nha Đầu đảm nhiệm chức chuyên viên trang điểm cho Trường Hận Các. Một là muốn giúp nàng tìm cái việc làm, để tránh bận lòng chuyện có thể bị Nguyên Liệu Điện đào thải. Hai là dựa vào Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều hai người không gánh nổi, mọi người phải vừa tu luyện huyền khí vừa đi làm nhiệm vụ, kiếm tiền chỉ là phụ trợ.”

“Được, không thành vấn đề.” Tông Trí Liên vỗ ngực bảo đảm: “Để cho nàng nhập cỗ đều không có ai chú ý. Nàng nếu là đồng hương bạn tốt của ngươi lại đối với ngươi có ân, cũng cùng lúc trước chúng ta liền đã từng nói muốn cân nhắc dẫn nàng gia nhập đội ngũ, vì lẽ đó ngươi không cần lo lắng bọn ta sẽ có ý nghĩ thế nào.”

Ngô Minh lại thăm dò hỏi: “Còn có, ta nghĩ muốn đem cha mẹ ở quê nhà ta nghênh đón lên đây.”

“Thu Diệp Viên vốn là tài sản của ngươi a, khách khí với chúng ta làm cái gì?” Tông Trí Liên cười nói: “Cũng đem cha mẹ nàng nghênh đón tới đi, trang viên lớn lắm đây. Liền để mấy lão nhân ở bên này an dưỡng tuổi già, dù không có thu nhập thì lo cái ăn cho họ cũng không có vấn đề gì. Ta còn muốn đem bà vú của mình đón tới nơi này đây, đến lúc đó ngươi cũng đừng đuổi ra ngoài.”

“Liền biết các ngươi thấu tình đạt lý.” Ngô Minh giơ ngón tay cái.

Nàng cũng rõ chuyện hắn tiếp vú em đến đây ở hầu như không tồn tại, chỉ là vì để cho bản thân mình cảm giác tiếp người nhà đến đây ở cũng không hề đường đột.

Tông Trí Liên khoát tay áo một cái: “Hỗ Vân Thương bọn họ ngươi cũng không cần hỏi, ta nói một tiếng là được rồi.”

Ngô Minh rất vui mừng vì mấy vị đồng bạn không hề để ý khi có người mới gia nhập.

Buổi tối ngủ, Ngả Nha Đầu nâng cái bụng ăn đến tròn vo, ở dưới sự dẫn đường của Ngô Minh tiến vào phòng ngủ.

“Mấy tháng?” Ngô Minh đùa giỡn nàng.

Hỗ Vân Kiều nhưng giành trước cười nói: “Chờ sinh ra, để hài tử nhận ngươi làm mẹ nuôi.”

“Nếu là nàng mỗi ngày ăn bụng lớn đây?”

“Vậy ngươi liền thành lão vú em rồi.”

Vậy thì thành lọ sốt cay* rồi, Ngô Minh chảy mồ hôi. (*nghĩa là đỡ đẻ nhiều thành lão vú em, mà Dung Ma Ma là lão vú em, người ta hay gọi Dung Ma Ma là lọ sốt cay)

Ngả Nha Đầu mặt đều không hồng, không có tim không có phổi kêu lên: “Ngày mai còn có thể tiếp tục ăn sao? Ta còn muốn ăn năm cái!”

“Ngươi thật không lo lắng ăn mập đến không ai thèm lấy?” Ngô Minh cảm thấy Ngả Nha Đầu sớm muộn cũng muốn ăn mập.

“Ngươi không phải dạy ta cái gì gọi là thuật hoá trang sao? Ta cảm thấy thật thần kỳ, phỏng chừng không lo ăn mặc. Thêm nhiều đồ cưới vẫn luôn có thể gả đi.” Ngả Nha đầu thuộc về loại hình tiểu phú vừa mới nổi.

Ngô Minh nghe trong giọng nàng đã đối với việc lập gia đình cũng không chống lại. Phỏng chừng đối với tiếc nuối khi không thể tu tập nguyên liệu thuật chính đang từ từ hạ thấp.

Bên trong gian phòng Ngô Minh chỉ vào giường mình nói rằng: “Ngả Nha Đầu, ngươi ngủ ở đây được chứ?”

“Đây là chỗ ngươi thường ngày hay ngủ sao?” Ngả Nha Đầu hỏi: “Được, đêm nay chúng ta ngủ chung một cái giường. Điều này làm cho ta nhớ tới khoảng thời gian khi còn bé ở quê nhà. A, nhưng ngươi đừng có tiếp tục đái dầm a.”

Hỗ Vân Kiều phía sau vừa nghe, nhất thời thổi phù một tiếng bật cười.

Mục Thanh Nhã ở bên cũng cười đến mi nhãn cong cong. Một bộ biểu cảm nguyên lai ngươi còn có loại khứu sự này.

“Ta mới không có!” Ngô Minh giơ quả đấm lên biện giải.

“Từng có! Ngươi còn sợ cha ngươi đánh ngươi, lừa gạt ta ngủ bên chỗ của ngươi đây.” Ngả Nha Đầu kiên quyết khẳng định vì khi còn bé chịu đến lừa dối.

Cái đó thật sự không phải là ta… Trong lòng Ngô Minh âm thầm rơi lệ.

Cái nỗi oan ức đeo trên lưng này vẫn không thể cãi lại.

Mục Thanh Nhã nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Ngô Minh, dùng tay ngữ khoa tay nói: “Ngươi cùng ta ngủ một cái giường đi, thế nào?”

Cầu cũng không được a! Ngô Minh liền cuống lên đáp: “Tốt, tốt, chúng ta ngủ cùng một cái giường.”

Ngả Nha Đầu nghe xong liền thấy ngại ngùng: “A? Để ta ngủ riêng? Lại để ngươi phải ngủ chung với người khác. Chuyện này làm sao được? Ta có thể ngủ dưới đất.”

“Không có chuyện gì, chúng ta thường hay ngủ chung.” Ngô Minh cười nói.

Ngả Nha Đầu ồ một tiếng, nhưng thật giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì vậy, nghiêng đầu nhìn Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã ấp a ấp úng nói: “Các ngươi là tương tự như các tỷ muội trong Nguyên Liệu Điện vậy bầu bạn với nhau sao?”

Hỗ Vân Kiều vừa nghe lỗ tai liền dựng đứng lên, bát quái chi tâm nổi lên, sượt một thoáng nhảy qua tới bắt Ngả Nha Đầu hỏi: “Cái gì bầu bạn? Nhanh nói một chút.”

Nàng từng nghe người nhắc qua tình huống đặc biệt của Nguyên Liệu Điện. Bởi vì không thể lập gia đình. Vì lẽ đó nữ tử Nguyên Liệu Điện thường hay có tỷ muội ở chung với nhau.

Ngả Nha Đầu giải thích: “Tựa là hai vị tỷ muội vô cùng thân thiết, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ chung, cùng đồng thời tu luyện, cùng tắm rửa…”

Hỗ Vân Kiều nhìn Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã, ánh mắt trở nên có chút ám muội: “Khà khà, có chút ý tứ như vậy a.”

Mục Thanh Nhã mặt đỏ lên, Ngô Minh nhưng lẫm lẫm liệt liệt nói: “Chúng ta liền bầu bạn thì sao? Các ngươi chỉ biết đứng đó nhìn mà ước ao đi thôi!”

Lại kéo tay Mục Thanh Nhã nói: “Ăn cơm, ngủ, tu luyện chúng ta đều đã từng làm qua, hiện tại đi tắm rửa!”

Đáng tiếc dự định YY của Ngô Minh không có thực hiện được.

Mục Thanh Nhã da mặt mỏng. Bị Ngả Nha Đầu nói như vậy trái lại thật không tiện.

Lão mụ tử múc nước đến hầu hạ chà lưng cho mấy vị cô nương, nhưng Ngô Minh vẫn luôn bị ánh mắt của Hỗ Vân Kiều nhìn chằm chằm, cái chuyện xấu gì cũng không làm thành.

“Ai nha! Nơi này của các ngươi quả thật là thoải mái!” Ngả Nha Đầu sau khi được mát xa người xong, hướng mặt úp xuống ném người lên trên giường thả một cái, chỉ mặc áo lót cả người nằm sấp trực duỗi chân.

Rất nhanh, Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã cũng rơi vào giấc ngủ.

Cân nhắc đến Ngả Nha Đầu cùng Hỗ Vân Kiều đều ở đây, lúc này vẫn là không có tiện đốt ngọn nến ngủ.

Trong phòng hơi tối đen, Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã đan tay vào nhau đối diện mà ngủ.

Mùi thơm cơ thể thiếu nữ quanh quẩn ở trong mũi, Ngô Minh lại nửa đêm không ngủ.

Nàng muốn thử động đậy một chút, nhưng phát hiện Mục Thanh Nhã nắm thật chặt tay của mình. Căn bản không rút ra được.

Rõ ràng, Mục Thanh Nhã cũng không ngủ.

Qua hồi lâu, Ngô Minh thử lấy cùi chỏ đi chiếm tiện nghi, càng ngày càng tiếp cận bộ ngực dưới áo lót Mục Thanh Nhã…

“Tiêu Nữ, đừng đái dầm!” Ngả Nha Đầu đột nhiên kêu một tiếng.

Ngô Minh sợ hết hồn. Vội vàng rút cánh tay về vị trí.

“Ta còn muốn ăn!” Lời nói hàm hồ của Ngả Nha Đầu lại vang lên.

Ngươi có thể đừng nói mơ nữa hay không! Ngô Minh hận đến cơ hồ muốn nhảy lên mắng.

Chờ một lát, Ngô Minh lại muốn lặng lẽ hành động.

Một bên khác trên giường, Hỗ Vân Kiều đột nhiên lên tiếng nở nụ cười: “Hắc, Nhược Dao ngươi còn có thời điểm đái dầm a!”

Ngô Minh lại bị dọa cho giật mình một cái.

Nhưng điệu của Hỗ Vân Kiều có chút mơ hồ không rõ, tựa hồ cũng là nói mơ.

Ngô Minh lệ rơi đầy mặt, ta làm cái âm tặc dễ dàng sao?!

Sáng ngày hôm sau mặt trời vừa lên, Ngô Minh cũng là người tỉnh trước tiên rồi.

Mục Thanh Nhã nhưng khác với ngày thường muốn kéo dài thời gian ở trên giường thêm một chút, cầm lấy tay Ngô Minh không có buông ra.

“Ta phải mở cửa sổ rồi! Lại không đứng lên thì thái dương phơi tới cái mông rồi!” Biết Hỗ Vân Kiều hô hai người rời giường, Mục Thanh Nhã mới mở mắt ra.

Điểm tâm vẫn là Ngô Minh làm, ngược lại tiến hóa khung máy móc làm cơm tốc độ thật nhanh, nàng cũng không xem là một cái gánh nặng.

Mọi người ăn điểm tâm liên tiếp tán thưởng.

Ngả Nha Đầu kinh ngạc thốt lên: “Nhược Dao ngươi làm cơm thật là lợi hại, còn có thể làm điểm tâm? Ở quê nhà chúng ta đều không ăn điểm tâm, sau khi đến Tề đô ngươi học được không ít mà.”

Xác thực có không ít địa phương nông thôn chỉ có hai bữa cơm, không có khái niệm về điểm tâm.

Buổi sáng mọi người đều không có đi Trường Hận Các, trái lại bồi tiếp Ngả Nha Đầu cùng Ngô Minh đến trên đường mua không ít đồ vật.

“Đừng mua, cái này phải tốn bao nhiêu là tiền a.” Ngả Nha Đầu đều sắp bị doạ khóc.

Đặc sản Tề đô khó có thể kể hết, vốn là thủ đô của một quốc gia, còn có không ít món hàng từ tiểu thương các nước Tấn, nước Vũ. Bọn họ hiện tại cũng là người giàu có, mua đồ đều không cân nhắc giá cả.

Đương nhiên nữ hài nhi nhóm còn muốn phi thường tình nguyện ở khoản trả giá, đặc biệt Hỗ Vân Kiều, quả thực đem trả giá xem như là một sự hưởng thụ.

Ngô Minh khuyên nhủ: “Vân Kiều a, ngươi như thế nào đi nữa đều là một trong số những ông chủ mỗi cái canh giờ kiếm trên trăm lạng bạc ròng. Đồ vật có mấy văn tiền cũng đừng trả giá.”

“Ngươi làm sao có thể nói như vậy? Đây là món đồ trị giá mười mấy văn tiền đấy?” Hỗ Vân Kiều kêu lên, ngay tiếp theo sau đó mặt tràn đầy phấn khởi cùng chủ quán kéo giá xuống.

Hỗ Vân Kiều vừa ý mấy cái con cọp sứ bày trên xe bán hàng ở đầu đường, hỏi: “Nhược Dao, cái này đưa cho muội muội ngươi được chứ? Tuổi nàng chơi cái này được không?”

Muội muội ta đã bao nhiêu tuổi rồi? Trong lòng Ngô Minh cũng không biết chính xác, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

“Dù sao cũng nhỏ hơn ngươi, vui đùa cái này một chút sẽ không có cái vấn đề gì.” Hỗ Vân Kiều cũng không chờ mong Ngô Minh trả lời, tự mình nói với mình rồi lấy tiền ra thanh toán.

“… Muội muội ta không nhỏ* mà còn muốn lớn hơn so với ta thì sao a?” Ngô Minh lườm một cái. (*nhỏ và lớn ở đây là nói về mức độ hiểu chuyện, trưởng thành a)

Hỗ Vân Kiều trả giá một phen, cuối cùng lấy mười văn tiền mua một con cọp sứ mười hai văn tiền.

Nhìn dáng vẻ nàng vô cùng phấn khởi như vậy, Ngô Minh thầm kêu trong lòng: Mặc kệ là ở cái thế giới gì, một số ít nữ tử sẽ có tính tình tựa là giống hệt nhau…

Tông Trí Liên thì lại chủ định mua một ít vải vóc, Hỗ Vân Thương thì là mua một ít thịt khô lương khô bảo quản được lâu.

Mục Thanh Nhã là cẩn thận nhất, dùng tay ngữ hỏi Ngô Minh cha mẹ nàng cần cái gì.

Ngô Minh căn bản đáp không ra, chỉ có thể hàm hồ trả lời một thoáng.

Mọi người cũng không sinh nghi, chỉ cho rằng nàng là khách khí nên không muốn để cho mọi người hỗ trợ mua đồ.

Mặc kệ như thế nào, mới đi dạo một nửa cái Tề đô thành, đã lấy về hai cái xe ngựa chất đầy đồ.

Hơn nữa còn là đầy ắp, liền người đều không ngồi được.

Tông Trí Liên nhìn trạng thái xe ngựa nói: “Để mấy cái hạ nhân trong trang viên cùng đi một chuyến. Không phải vậy nơi nào có khí lực vận chuyển đến?”

“Thật sự rất nhiều.” Ngả Nha Đầu nhìn đều cảm thấy đáng sợ.

Hỗ Vân Thương hiếm thấy mở miệng: “Áo gấm về nhà, đồ vật có nhiều cũng không hề gì.”

Tông Trí Liên gật đầu: “Các ngươi muốn đem nhà chuyển tới nơi này, sợ là sẽ rất lâu không trở lại. Rời khỏi quê hương nhất định phải đưa hương thân ở quê một ít tặng lễ, bằng không trên mặt mũi thật không tiện.”

Hỗ Vân Kiều thì lại nói: “Chúng ta hiện tại có tiền, chúng ta áo gấm hồi hương liền có năng lực ngã mặt mũi! Yên tâm giao cho ta, nhất định phải cố gắng mua cho ngươi rất nhiều, rất nhiều thứ!”

“A?! Còn muốn chưa mua đủ?” Ngô Minh cùng Ngả Nha Đầu đồng thời kinh ngạc thốt lên.

“Ta còn mua chưa đã nghiền… Ách, ta cảm thấy vẫn không có mua đủ cho ngươi!” Hỗ Vân Kiều nói lỡ miệng, cuống quít cười ha ha che đậy.

“Nửa câu đầu của ngươi tựa là lời nói từ đáy lòng rồi!” Ngô Minh trợn lên giận dữ nhìn. Sau đó vỗ trán thở dài, cảm tưởng trước đó của mình quả nhiên không sai.

“Trong thôn các ngươi có bao nhiêu người?” Hỗ Vân Kiều mặc kệ Ngô Minh chất vấn, quay đầu hỏi Ngả Nha Đầu.

“Thanh Lĩnh Tân Phiên thôn tổng số các hộ là có bốn mươi hai miệng ăn. Trương thẩm ở cửa thôn năm ngoái lại mang thai, lúc đi cái bụng đều tròn vo, cũng không biết hiện tại đã sinh chưa.”

“Cái kia không tính…” Ngô Minh nói xen vào.

May mà Hỗ Vân Kiều không có hỏi mình a, không phải vậy làm sao trả lời.

Chờ đã, cái gì thôn? Tân Phiên thôn?

Ách... Thật dễ nhớ. Ngô Minh đổ mồ hôi.

Một đường chọn mua kéo dài đến quá buổi trưa, tất cả mọi người đều đói bụng, mới tuyên cáo kết thúc.

Cuối cùng, chọn mua được bốn chiếc xe ngựa chất đầy tặng phẩm.

Ngô Minh cảm thấy các thôn dân ở Tân Phiên thôn tuyệt đối phát tài rồi. (chưa xong còn tiếp…)

Bình luận

Truyện đang đọc