TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Làm sao vậy? Ngô Minh chú ý tới sắc mặt của mọi người biến hóa, liền vội vàng hỏi: “Các người quen biết Tô Tô?”

“Ách… Nên nói như thế nào đây…” Biểu tình trên mặt Bạch trưởng lão rất là lúng túng.

Tề phi cười nói: “Để người liên quan tự nói, nếu chúng ta nói cho nàng, nhưng là phải gặp phiền toái.”

Phật soái đã ở cạnh cười nói: “Tiêu Nhược Dao vốn có thân phận biết chuyện này, nhưng tốt nhất hãy để cho bản thân đương sự nói cho nàng biết tương đối thuận tiện hơn.”

Bạch trưởng lão khó có được lộ ra biểu tình chê cười: “Không sai, ta trái lại rất chờ mong được thấy bộ dạng hắn khi cùng Tiêu Nhược Dao nói chuyện này. Hắc hắc, đến lúc đó ta nhất định phải chứng kiến tận mắt.”

Ngô Minh hoàn toàn bị làm cho hồ đồ.

Không phải là nàng suy đoán không được lanh lẹ, mà là căn bản khuyết thiếu tình báo sung túc để phán đoán sự tình.

Nàng làm sao có thể dự đoán được chân tướng tại sao Thiên Yêu Cung và Trượng Kiếm Tông lại đối lập, lại làm sao biết thân phận đặc thù vô cùng phức tạp của Tô Tô?

Ngô Minh sau đầu nổi lên dấu hỏi nhìn bọn họ.

“Bộ dạng không giải thích được của nha đầu kia, thật là nhận người ưa thích.” Tề phi nhìn biểu tình không hiểu ra sao của Ngô Minh kia mà che miệng cười.

Cái tiếng cười của nàng liền rất có cảm giác nghiêng nước nghiêng thành.

Tề phi vốn chính là số một số hai mỹ nữ trong chốn giang hồ, lại có khí chất cấp bậc bá vương cùng trang phục xa hoa lộng lẫy, mặc dù đã có tuổi nhưng cũng không giảm đi nhiều vẻ phong vận*. (*thuỳ mị thướt tha)

Cắm ở Tề vương khúc cây khô này thật là lãng phí, Ngô Minh thầm nghĩ trong lòng.

Bạch trưởng lão cười nói: “Tề phi nếu là ưa thích, còn không lĩnh đi về nhà?”

Tề phi lại hé miệng cười cũng không đáp lời.

Phật Soái minh bạch Tề phi là ngại vì Tiêu Nhược Dao ở đây, sợ ảnh hưởng việc thế tử tán gái mới không lên tiếng, vội vã nói sang chuyện khác: “Được rồi, cái nữ hài kêu Tô Tô kia, không giống như ngươi ăn đan dược sau, mới bạo phát nguyệt giai huyền khí?”

Ngô Minh đem tình huống lúc đó nói một chút. Nội dung tường thuật bỏ bớt đi chi tiết máu huyết cùng hôn môi của mình, chỉ nói là nhét đan dược cứu mạng của Phục Linh trưởng lão.

“Nghĩ không ra đan dược của Phục Linh luôn có thể tạo nên kỳ tích.” Bạch trưởng lão vui mừng nói.

Ngô Minh ngạc nhiên nói: “Hả? Nghe ý tứ ngươi, nàng không chỉ là được các ngươi quen biết, lại càng là người một nhà với chúng ta?”

Nha đầu kia đầu óc suy đoán quá mau, tốt hơn là đừng nói nữa. Bạch trưởng lão vội vã câm miệng.

“Bạch trưởng lão. Ngươi đề cử cho Tông chủ đồ nhi thật là tốt, lần này thế tử thoát hiểm cũng đều là nhờ vào công của nàng.” Phật Soái tương đối lõi đời, lập tức lần nữa hỗ trợ nói lảng sang chuyện khác.

“Hiện tại Tề vương đã quyết định tiến hành kế hoạch của ngươi, chúng ta ở đây thương nghị một phen.” Tề phi nghiêm mặt nói: “Định sơ bộ ra tới, thỉnh Tiêu cô nương bảo hộ thế tử, cùng Tông Trí Liên tiến nhập nước Tấn cảnh nội, giúp đỡ nước Tấn khôi phục trật tự cơ bản.”

Trật tự cơ bản? Ngô Minh vừa nghe liền minh bạch cảnh nội nước Tấn quả nhiên là xảy ra đại loạn.

Tề phi nói sách lược cơ bản xong. Lấy ra một xấp công văn điệp báo đưa cho Ngô Minh: “Từ hôm qua, liên hoàn điệp báo truyền đến, nước Tấn xảy ra biến cố thật lớn. A, được rồi, từ bên kia còn mang về một chồng công văn phát lỗi, là một vị kêu Mục Thanh Nhã cô nương viết cho ngươi.”

Thư Mục Thanh Nhã viết cho mình? Ngô Minh đại hỉ. Không để ý tới điệp báo, trước đem thư Mục Thanh Nhã phía dưới cùng mở ra đến xem.

Phong thư còn hoàn chỉnh, chắc là chưa có mở ra a? Ngô Minh trong lòng phán đoán đến.

Nàng chuyển tới bên cạnh, tự nhìn thư tín.

Còn lại Tề phi ba vị này hai mặt nhìn nhau.

Bạch trưởng lão cùng Phật Soái không khỏi hít sâu một hơi. Trong thiên hạ còn có người chẳng phân biệt được công và tư như vậy a? Dĩ nhiên đem thư bằng hữu đặt ở trên đầu…

Ở trong mắt bọn họ, tự nhiên lấy quốc sự làm trọng. Nếu là mình nhận một cái xấp công văn này, tất nhiên xem điệp báo quốc gia trước, làm xong công sự mới tại xem thư riêng sau khi hồi phủ.

Trong lòng Tề phi nhưng là đối với Ngô Minh càng tăng thêm hảo cảm.

Bởi vì nàng từ trên người Ngô Minh càng thêm thấy được bóng dáng của mình lúc còn trẻ.

Đồng dạng y phục. Đồng dạng bội kiếm, chỉ là tướng mạo bất đồng, hành vi phong cách làm việc lại hầu như ở trọng điệp báo giống nhau.

Mình năm đó, cũng là đầu tiên xem thư Tề vương viết, sau đó mới lo lắng giang hồ đại sự.

Ngô Minh phơi nắng ba vị đại lão, ở trong một góc riêng tách biệt không nhận biết thời gian trôi qua mà nhìn lá thư trong tay.

Lá thư bởi vì gửi đi đường dài, hao tổn khá lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng việc nhận biết chữ viết.

Trong lúc đó mặt trên mình đã từng thấy chữ viết thanh tú của Mục Thanh Nhã viết: ( thấy chữ như mặt. Mỗi ngày nhớ ngươi. Lúc đó đọc sách, có câu nói một ngày không gặp như cách tam thu mà từng nghĩ nó quá khoa trơng, nhưng hôm nay mới biết lời ấy thật không có nói ngoa…)

Ngô Minh càng xem càng vui vẻ, phần thư tín này quả thực liền có chút mùi vị thư tình a.

Đến sau cùng, Mục Thanh Nhã tại trong thư còn căn dặn Ngô Minh phải mặc quần áo nhiều, nhiều chú ý an toàn, nhiều… Ừ. Đều là những lời lẽ quan tâm ấm áp a, Ngô Minh đem bức thư nhìn liền ba lần, mới thu lại hảo hảo giữ thật tốt.

Mục Thanh Nhã thế nào không cùng mình nói lên chuyện này đây? Đoán chừng là tin tức không linh thông, cho rằng đột nhiên mình trở về còn không có thu được.

Ngô Minh quay người lại. Đã nhìn thấy Tề phi nghiền ngẫm mà nhìn mình, Bạch trưởng lão cùng Phật Soái lại là vẻ mặt lúng túng chờ.

“A, thật là ngại quá.” Ngô Minh lúc này mới ý thức tới bản thân thả bồ câu.

Tề phi trêu đùa: “Nếu không phải biết chủ nhân bức thư là một nữ tử, tất sẽ cho rằng nha đầu ngươi là đang xem thư tình đây.”

Ngô Minh mặt cũng không đỏ, không cho là nhục ngược lại cho là quang vinh mà hất càm kiêu ngạo nói: “Tùy tiện bọn họ nghĩ đi.”

Đụng phải da mặt dày, ba vị đại lão không khỏi nhất thời không lời chống đở.

“Nhược Dao, ngươi nhìn lại điệp báo xem.” Tề phi phải nhắc nhở Ngô Minh quay lại vấn đề chính.

Ngô Minh lúc này mới vỗ ót một cái, lại có thể đem chuyện đứng đắn bỏ sang một bên.

Ba người càng không nói gì.

Nhìn điệp báo, Ngô Minh cũng không quá giật mình.

Tin tức trong điệp báo truyền đến, lại có thể hầu như ăn khớp suy đoán của mình. Chẳng lẽ là nhờ hiệu quả hào quang vai chính long ngạo thiên?

Tấn đô tao ngộ loạn quân tạo phản, trong một đêm liền thất thủ.

Phong trào cần vương vội vã đuổi tới cứu viện, nhưng nước Tấn Hữu quốc sư Phật Sư lâm trận làm phản, quay giáo đâm một kích tạo thành các lộ viện quân nước Tấn nguyên khí đại thương.

Tiếp tục xem tiếp, quốc nội nước Tấn lòng người bàng hoàng, chiến hỏa theo bại quân khuếch tán thành lửa cháy lan rộng ra bốn phía.

“Chờ một chút, nguy hiểm như vậy, các ngươi còn dám để thế tử tiến nhập nước Tấn?” Ngô Minh ngẩng đầu hỏi Tề phi.

Tề phi cười: “Thế đạo sắp loạn, nơi nào mà không nguy hiểm?”

“Không có nhân vật cấp cao theo quân, Tông Trí Liên thật đúng là khó có thể thét ra lệnh với quân đội.” Ngô Minh còn thật không biết làm sao phản bác, chỉ có thể tán thành: “Dù sao cũng là con trai ngươi, ta mặc kệ.”

“Ngươi sẽ quản.” Tề phi hỏi ngược lại: “Ngươi nói có thể cho hắn không bại lộ thân phận mà theo sát tại trong quân, vậy đó là cách nào?”

“Cái này…” Ngô Minh gãi gãi đầu, ha ha cười nói: “Thế tử nếu không bại lộ thân phận, quân đội làm sao chịu nghe theo lệnh đây?”

Tề phi nói: “Chỉ tướng lĩnh biết thế tử theo quân là được. Đương nhiên ở những nơi khác an bài thế thân che mắt. Chỉ cần ẩn dấu có thể bảo an toàn bộ là được, cần phòng bị thích khách.”

Bạch trưởng lão khuyên hỏi một câu: “Nhược Dao, ngươi có thượng sách gì, cứ việc nói ra. Trong quân ẩn dấu thế tử, còn thật không dễ dàng.”

Ngô Minh nhìn đám người Tề phi chờ đợi mà nhìn mình, cười hì hì le lưỡi một cái: “Phái ra một vị huyền vũ nữ tướng, tỷ như Ngụy Linh mang huyền vũ binh sĩ xuất chinh. Lại để cho thế tử ra vẻ như sủng nữ đi theo hầu nàng! Ha ha, không sai, khiến thế tử giả gái!”

Bình luận

Truyện đang đọc