Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Nghe được lúc rời đi Huyền Vũ Vương nói ra lời như vậy, Độc Cô Mặc thở dài một hơi.
Huyền Vũ Vương liền thuộc về loại nhân vật không giận tự uy kia. Không có cái gì Kim Loan điện, không có trọng giáp binh, chỉ là trên sân vắng hồ cá một lần nói chuyện, liền khiến Độc Cô Mặc hầu như tiêu hao hết thảy tâm trí.
Hắn nếu là sai một bước, vào lúc này đã muốn chuẩn bị tự sát.
Nước Tấn công lược hoàn toàn thất bại, Tuyên vương tử đã bị phế thứ dân, nước Vũ căn bản không có ý chuộc lại hắn. Xét đến nhiệm vụ quân sư của hắn, ngoại trừ để hữu quốc sư ở bên Tấn vương thả lời gièm pha ra, căn bản là chưa từng có chiến đấu.
Mà chính mình thì sao đây? Tuy rằng bại so với Tuyên vương tử không kém. Nhưng cũng là đứng đúng ở trên mưu tính cơ sở của Huyền Vũ Vương hơn mười năm, chiếm lĩnh Tấn đô. Nhưng sau đó lại chôn vùi tình thế tốt đẹp công chiếm thành đô kẻ địch, đem bao nhiêu điệp báo, thủ đoạn chảy về bi*n đ*ng.
Độc Cô Mặc một thân vệt nước, từ từ theo bên trong dịch trạm đi ra.
Báo lão lập tức chạy tới, Khâu nữ tướng cũng sốt sắng mà nhìn hắn.
Độc Cô Mặc dáng vẻ thật là làm cho người ta bất ngờ. Hắn cả người đều ướt đẫm, theo góc áo còn muốn nhỏ nước. Ngoại bào dính lấm ta lấm tấm bùn nhão đến biến sắc, thậm chí còn quải không ít rong rêu.
Ngưu lão mọi người, thậm chí hoài nghi là Huyền Vũ Vương giận dữ, một cái tát đem hắn đánh tới trong ao cá rồi.
Độc Cô Mặc xem vẻ mặt của bọn họ, đều nghĩ tới là chuyện gì xảy ra, đối với Báo lão hơi cười: “Là chính ta muốn yên tĩnh một chút.”
“Huyền Vũ Vương ra quyết định thế nào? Bọn ta có cần phải đi vào không?” Báo lão cẩn thận từng li từng tí một hỏi.
Khâu nữ tướng cũng bước lại đây thầm cắn răng nghe.
“Huyền Vũ Vương có triệu các ngươi đi vào?” Độc Cô Mặc không trả lời mà hỏi lại.
Báo lão mờ mịt nói: “Không có, chỉ nhìn thấy từ bên trong đi ra xe ngựa rồi rời đi, cũng không biết quân thượng có đi rồi hay không.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Ha ha ha a.” Độc Cô Mặc vỗ vỗ vai Báo lão: “Đi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong câu này, hắn hướng Khâu nữ tướng chắp tay nói: “Lần này xuất chinh. Bởi tại hạ tính sai liên lụy nữ tướng, trước tiên nói tiếng xin lỗi. Ngày khác lại cảm tạ.”
Khâu nữ tướng đáp lễ lại.
Độc Cô Mặc lại hướng đám người Ngưu lão từng cái từng cái khom người chào: “Đa tạ mọi người phối hợp, chọn ngày cũng phải đến từng cái cảm ơn chư vị.”
Trước hắn là khí chất cao ngạo, trải qua sự kiện lần này đã thu liễm lại rất nhiều. Tăng thêm một phần đạo lí đối nhân xử thế thân cận cảm giác.
Mọi người nghe hắn nói như thế. Nhưng trong lòng vẫn có suy đoán riêng, không dám tự ý rời.
Độc Cô Mặc cũng không miễn cưỡng mọi người. Chính mình lảo đảo đi giao tiếp binh quyền trả bại quân, cũng là cực kì hào hiệp.
Báo lão, Khâu nữ tướng, Ngưu lão mọi người vẫn ngốc chờ ở cửa dịch quán.
Mãi đến tận sau nửa canh giờ, Độc Cô Mặc phái người đến thông báo bọn họ một tiếng: Vũ đô bắc môn ban chỉ.
Mọi người vội vã đến bắc môn vừa nhìn, đã sớm người đông tấp nập.
Bọn họ thuộc về giai tầng đặc quyền. Tùy tiện phái người tới vừa nhìn, sau khi biết nội dung rồi quả thực không thể tin được.
Huyền Vũ Vương công khai tuyên bố, Độc Cô Mặc là con trai hắn. Nói là năm đó để lại ở bên ngoài, gần đây tìm về, phong hào tức Mặc vương tử.
Cho tới sự tình bại quân cái gì, hoàn toàn không nhắc lại.
Mọi người kinh ngạc. Vốn tưởng rằng Độc Cô Mặc không chết cũng mang vạ khó tha, nói không chắc cũng bị trọng phạt đây. Không nghĩ tới lại là nhân họa đắc phúc?
Một đám người còn không dám tin tưởng tự mình gạt mở đám đông xông qua, đến nơi cửa thành thấy tận mắt công văn chiếu cáo thiên hạ sau mới xác nhận là sự thật.
Đêm đó, Huyền Vũ Vương ở xử lý quốc vụ sau, lại triệu Độc Cô Mặc đến cùng tiến vào dùng thiện*. (*bữa ăn)
Người hiểu biết không ai không ồ lên.
Chuyện gì xảy ra? Bại trận còn được sủng? Cái Độc Cô Mặc này không đơn giản a.
Bọn họ là không biết Huyền Vũ Vương đến cùng vừa ý cái vương tử này ở điểm gì.
Thân vệ nhiều năm qua theo Huyền Vũ Vương cũng là biết. Chỉ là sẽ không nói thôi.
Cái Độc Cô Mặc này, tính tình quả quyết mạnh mẽ, đặc biệt vì đạt đến mục đích để cá chép ăn ngư lương, đặc biệt không thể để sót lại. Hắn chỉ thấy lợi trước mắt không hề sợ hãi, sử dụng thủ đoạn bóp chết cường nhét, loại phong cách này, cực kỳ giống Huyền Vũ Vương lúc còn trẻ.
Cái đôi cha con đủ tàn nhẫn, lại trò chuyện với nhau thật vui. Có người nói trong cung truyền ra tiếng cười lớn hiếm thấy từ Huyền Vũ Vương.
Không phải cái loại nói cười khách khí ở trong lúc thảo luận quốc sự kia, vì ở bên trong tiếng cười này không hề có cái ý vị xã giao gì.
Chưa từng có một vị vương tử có thể ở trước đó phạm lỗi sau chiếm được Huyền Vũ Vương hài lòng. Thị vệ biết gốc biết rễ sự việc, trong lòng đều kinh ngạc không thôi. Không nghĩ tới Độc Cô Mặc lại ở sau khi đại bại lại còn chiếm được quân thượng ưu ái.
Ngày thứ hai, Huyền Vũ Vương tham nghị quốc chính, lại dẫn theo Độc Cô Mặc ở bên người. Mà Độc Cô Mặc cũng hóa thân học trò khiêm tốn, đi theo ở bên người Huyền Vũ Vương cúi đầu học tập.
Từ đây, bên trong chư vị vương tử danh tiếng của nước Vũ, đột nhiên xuất hiện một vị tân tinh.
Không biết Tuyên vương tử còn bị giam cầm ở nước Tề xa xôi, nếu là biết tình huống như thế, liệu sẽ ước đập đầu vào tường sự sát không đây.
Tấn đô, dịch trạm quan gia tiếp đón sứ thần.
“A… Ta không có nằm mơ đúng không?” Một vị huyền vũ binh sĩ vừa đang khuân đồ, vừa hỏi đồng bạn của chính mình.
“Không có, tuyệt đối không có.” Đồng bạn của hắn đều nghe đến nhàm chán.
“Thật sự mới có huyền…”
“Không sai, tuyệt đối là sự thật. Huyền vũ nữ tướng mới là Tiêu Nhược Dao, Tiêu nữ tướng của chúng ta, nàng là cấp năm huyền vũ nữ tướng, còn là vị huyền vũ nữ thần đánh đâu thắng đó.” Đồng bạn của hắn đã không biết lần thứ mấy nói những lời này, thẳng thắn một lần đều nói ra.
“Khà khà, ta trước sau sợ đây là một giấc mộng, cũng không dám ngủ.” Cái vị huyền vũ binh sĩ đặt câu hỏi kia vuốt sau gáy lúng túng cười ha ha.
Không chỉ là một mình hắn có nghi vấn như thế, rất nhiều huyền vũ binh sĩ đều là như vậy.
Bọn họ mỗi khi bừng tỉnh lúc hừng đông sẽ cảm thấy cái này giống như là một giấc mộng, vì là tất cả phát sinh quá tươi đẹp.
Ngụy Linh bạc ân nhạt nghĩa, ở bên trong huyền vũ binh sĩ không hề tích lũy cảm tình. Thậm chí bởi vì cùng Ngô Minh xung đột cùng với vấn đề chỉ huy lực bản thân giảm xuống, đối với những huyền vũ binh sĩ này có bao nhiêu chỉ trích. Tỷ như Cát Lượng liền bị nàng làm cho tiến thoái lưỡng nan trước mặt mọi người, càng hàm chứa tính chất khi nhục.
Những đều này cũng còn hảo nói, nhưng tội không thể chịu đựng được chính là, Ngụy Linh lại cấu kết Báo lão người của Tam Thánh Tông nước Vũ, bất thình lình phản bội nước Tề rồi!
Sự phản bội của nàng khiến hết thảy huyền vũ binh sĩ dưới trướng bị liên lụy hổ thẹn. Bởi vì lời bàn tán truyền đi đều sẽ là huyền vũ binh đoàn của Ngụy Linh phản quốc.
Ở vào lúc ba trăm huyền vũ binh sĩ rơi vào tiến thối lưỡng nan, thậm chí theo việc Ngụy Linh bỏ mình trở thành phế nhân sau, Ngô Minh khác nào chúa cứu thế giáng lâm.
Theo thống suất tuyên cáo từ đầy hào khí thô bạo kia, Ngô Minh đem vầng sáng chỉ huy mở rộng đến dưới chân mỗi một vị huyền vũ binh sĩ, khiến cho bọn họ rực rỡ tân sinh. Một khắc đó, bọn họ cũng đã đem Ngô Minh cho rằng là nữ thần mà sùng kính.
“Khà khà, đạp hoàn của nữ tướng chúng ta thật là lợi hại, thật giống căn bản cũng không có hạn chế thời gian nào.”
“Đúng nha, vừa nãy chúng ta chuyển những hòm vàng đó, thật giống như đều không nặng.”
“Là hiệu quả tăng cường của nữ tướng lợi hại. Ta từng thử, trong ngày thường nâng không lên nổi khối đá một trăm năm mươi cân, hiện tại lại đang thoải mái cần lên đến rồi. Ta tính toán sức mạnh chí ít tăng cường gấp đôi.”
Các huyền vũ binh sĩ tràn đầy phấn khởi, vừa làm việc thu thập quân bị, vừa tán gẫu.
Chiến đấu một ngày một đêm, bọn họ vẫn cảm giác tinh thần phấn chấn, đây là vì duyên cớ huyền vũ nữ tướng. Ở bên trong lĩnh vực, bọn họ cảm giác mình lại như là ăn lão sâm ngàn năm cả người đều là sức lực. Hơn nữa hiệu quả lĩnh vực của Tiêu nữ tướng phi thường trác việt, ở huỷ bỏ sau cũng sẽ không để binh sĩ có cảm giác tiêu hao thể lực, thật giống như là ở bên trong lĩnh vực chiến đấu đều là do nữ tướng cung cấp năng lượng vậy.
Binh sĩ bên trong lĩnh vực huyền vũ của Ngô Minh xác thực là có thể so với đánh thuốc kích thích, mà thần kinh phối hợp hành động của bọn họ tính cho tiến hóa khung máy móc siêu cao tốc tính toán hoàn thành, bởi trong nháy mắt sản sinh nhiều tuyến trình mệnh lệnh phối hợp cao độ, có thể phát huy ra sức mạnh trăm người đồng tâm.
“Chư vị nghỉ ngơi khỏe không?” Ngô Minh từ Tấn Vương cung vơ vét hai xe rượu ngon, để hạ nhân trong cung lôi ra đến, tìm được chính mình huyền vũ binh sĩ đội ngũ.
“Tiêu nữ tướng!” Các huyền võ binh sĩ cùng nhau quỳ một chân trên đất.
Ngô Minh làm ra vẻ khí phách nói: “Chư vị huynh đệ không cần đa lễ. Sau đó nhớ tới chỉ cần ngươi là người của huyền vũ binh đoàn, đối với ta chỉ cần chắp tay là tốt rồi.”
Cứ việc bề ngoài của nàng cùng bộ dáng khí phách kia hào hoàn toàn không ăn khớp, các huyền vũ binh sĩ cũng phi thường hùng hồn cảm tạ nàng.
Thậm chí có huyền vũ binh sĩ vội vàng nói: “Chúng ta sinh ra là người của nữ tướng, chết cũng là quỷ của nữ tướng!”
Ngô Minh như gặp phải chuyện gấp đưa tay lên miệng làm cái động tác cấm khẩu: “Xuỵt… Lời này cẩn thận bị lão bà các ngươi nghe được!”
Mọi người cười to.
“Mọi người đến uống rượu dùng bữa, sau đó thừa dịp mặt trời đứng bóng, vừa vặn là thời điểm ngủ ngon!” Ngô Minh bắt chuyện một tiếng, trước tiên ôm một vò rượu đi ra: “Ta đi tới một vò, các ngươi tận ý liền có thể a!”
“Hảo ————” Các huyền vũ binh sĩ đã sớm biết tửu lượng của nàng vô cùng lớn, ầm ầm kêu một tiếng, xông lên bắt đầu cướp tửu kính nữ tướng, sau đó mới bắt đầu chính mình chè chén.
Dù cho ba trăm người bày một hàng dài, ai chưa có kính đến nữ tướng không có lén uống trộm chút nào. Đây là một loại sùng kính xuất phát từ nội tâm.
Trong một buổi trưa, Ngô Minh uống năm cái bình rượu.
Ba trăm huyền vũ binh sĩ cảm giác say tận vui vẻ.
“Quá tốt rồi, đây chính là Tiêu nữ tướng của chúng ta a. Có thể ở dưới trướng Tiêu nữ tướng, đời này đều đáng giá.” Có huyền vũ binh sĩ uống nhiều rồi, vừa nói thầm vừa lau nước mắt.
“Năng lực mang theo lang nha bổng xông pha chiến đấu, có thể cùng chúng ta xưng huynh gọi đệ, thậm chí có thể bưng cái vò rượu theo chúng ta cụng rượu.”
“Trước đây Ngụy Linh cùng Tiêu nữ tướng có hiềm khích, nhưng sau khi nàng qua đời, Tiêu nữ tướng nhưng cũng không bỏ đá xuống giếng, thậm chí tự mình ôm thi thể nàng nhập liệm, phần nhân phẩm này cũng đủ để cho ta đào tâm can ra tới nói lời phục rồi!”
Các huyền vũ binh sĩ đối với Ngô Minh trung thành, ở trong mấy ngày ngăn ngắn liền đạt đến mức độ so với cha đẻ đều lợi hại.
Bác Nghiễm Hầu cùng Bác Thông đạo trưởng đều cũng hội quân ở vùng ngoại ô Tấn đô, vào đến thành cùng Tông Trí Liên gặp mặt.
Hai người ai cũng không nghĩ đến Tông Trí Liên cùng viện quân nước Tề, dĩ nhiên có năng lực ở trong mấy ngày công chiếm lại Tấn đô. Mà phản quốc đại nghịch Phật Sư, là bị Tông Trí Liên đuổi ra Tấn đô sau, rơi vào trong tay Bác Thông đạo trưởng liền bị trừ khử, càng là khiến Bác Nghiễm Hầu mọi người sảng khoái khó nhịn được.
Tông Trí Liên đã sửa sang lại sách lược trị quốc của mình, vừa vặn cùng Bác Nghiễm Hầu và Bác Thông đạo trưởng câu thông lên.
Bọn họ ở nơi đó thảo luận trị quốc, Ngô Minh nhưng chạy đi tìm Lục Hữu Dung.
Bất quá, nhưng là vì sự tình Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều.
Cái việc tìm Lục Hữu Dung này, nhưng là làm cho Ngô Minh tạo thành to lớn phiền phức.