THIÊN TỐNG

Hai nữ tử dáng người hai lớn một nhỏ, trước sau lồi lõm hoàn toàn phù hợp thẩm mỹ quan của hiện đại, làn da hơi đen, càng có vài phần sắc thái khỏe mạnh, cộng thêm sau khi dây thừng buộc chặt, thân thể càng có đường cong. . . Chỉ có điều, mình chính là trạng nguyên gia, giám quân gia, quan phụ mẫu, nói lời này liền không đúng lắm. Âu Dương tự cảm thấy mình nói lỡ lời, chú ý xung quanh thoáng cái, không ai giễu cợt mình. Ừm. . . Là không dám. Âu Dương ho khan một tiếng đi đến cự ly tình nhân sau lưng hai nàng hỏi:

"Ngươi là con gái thứ tư của tù trưởng bộ lạc Nhật Lợi - Tử Sắt, ngươi là con gái thứ hai của tù trưởng bộ lạc Nguyệt Lợi - Huyễn Ngọc. Đúng không?"

"Dạ"

Chỗ khác nhau duy nhất của hai nữ tử với người khác là, một là không chịu quỳ, hai là Âu Dương vệ đội phụ trách.

"Nguyệt Lợi và Nhật Lợi kể từ khi theo Lý Kế Thiên khởi binh phản Tống dường như chết không ít người. Lại thêm trăm năm chiến tranh với Tống, hai bộ lạc vốn cộng lại có hơn tám nghìn người, đến bây giờ ngược lại chỉ hơn năm ngàn người phải không?"

". . ."

Hai nữ tử không đáp.

Âu Dương hỏi:

"Có hứng sống chung cùng Đại Tống không?"

Huyễn Ngọc không nói chuyện, Tử Sắt liền nói:

"Hồi bẩm đại nhân, tổ tiên ta vốn là quan viên tứ phẩm do Tống thái tổ tứ phong. Sau đó bất đắc dĩ mới quy thuận Tây Hạ. Phụ thân ta thường nói, người Đảng Hạng hoang dâm vô độ, cực kì hiếu chiến. Vào năm Chính Hòa sớm có ý rời khỏi. Nhưng lúc chuẩn bị dâng thư đồng đại nhân, hai bên lại giảng hòa bãi binh. Nếu đại nhân có thể thả chúng ta, chúng ta tất nhiên thuyết phục bộ tộc đầu hàng Tống."

Lý Hán một bên ung dung nói:

"Nhật Lợi này thì ta tin được, nhưng Nguyệt Lợi theo Tống ghi lại cùng người Đảng Hạng họ Thác Bạt vẫn có quan hệ rất gần."

"Có chuyện này sao?"

Âu Dương hỏi.

"Dạ, nghe nói thông gia nhiều đời."

"Người đâu."

Âu Dương căn dặn:

"Đem người kia bán vào kỹ viện đi, trong ba ngày nàng không chết, liền tịch biên kỹ viện, bắt chủ kỹ viện hỏi tội."

"Dạ"

Huyễn Ngọc trực tiếp bị bắt đi, sắc mặt Tử Sắt trắng bệch. Âu Dương vẻ mặt ôn hoà nói:

"Không cần lo lắng, chúng ta là bằng hữu, hắn là kẻ địch của chúng ta. Người đâu, mở trói cho Tử Sắt cô nương."

Sau khi Tử Sắt mở trói quỳ xuống đất nói:

"Đại nhân yên tâm, ta tất thuyết phục phụ thân mang bộ tộc tới đầu hàng."

"Âu mỗ thay mặt sinh linh thiên hạ cảm tạ cô nương. Triệu Lục, mang Tử Sắt cô nương xuống thay váy, thay ta mở tiệc khoản đãi."

"Dạ"

. . .

Một gian dân cư, Tử Sắt sau khi đổi Tống phục, khuôn mặt sau khi trang điểm vẫn đỏ rừng rực, miệng Triệu Lục há to vẫn chảy đầy nước miếng. Tử Sắt cười nói: "Đại nhân quý danh?"

"Không quý không quý."

Tử Sắt cười vũ mị rót rượu cho Triệu Lục:

"Đại nhân là người ở đâu?"

"Dương Bình"

Hai tay Triệu Lục nâng ly, tay chụp lấy bàn tay nhỏ bé của Tử Sắt.

"Đó là địa phương tốt."

Tử Sắt rút tay về nói:

"Vậy đại nhân nhất định là thân tín của giám quân Âu đại nhân?"

"Không thể nói thế được."

Triệu Lục thở dài:

"Phía trước còn Trương Tam Lý Tứ Vương Ngũ ấy."

"Ồ? Sao chưa từng thấy bọn họ?"

Triệu Lục nói:

"Đều điều động lên tường thành."

"A? Các ngươi không phải người bên cạnh Âu đại nhân sao?"

"Haizz. . . Chính là đại nhân không may, dính phải chuyện xui xẻo này. Ngươi nói thủ một huyện nát, không ngờ chỉ có vệ đội sáu trăm giám quân. . ."

Triệu Lục đột nhiên ngưng bặt.

Tử Sắt làm như không nghe thấy nói:

"Nhưng thấy Âu đại nhân tựa hồ hiểu rõ trong lòng."

"Tất nhiên, ba ngày sau điều hai vạn cấm quân từ Tây Bắc ra."

Móng vuốt Triệu Lục sờ Tử Sắt hữu ý vô ý ngã đến trước mặt mình nói:

"Đều nói Tây Bắc lạnh, lại không nghĩ cô nương vẫn có một đôi tay đẹp."

"Chân cũng không tồi."

Tử Sắt cười khúc khích, chân nâng lên cọ vào đùi Triệu Lục.

. . .

Huyễn Ngọc của Nguyệt Lợi được người dẫn về, không chỉ như thế còn ban thưởng tiệc rượu miễn phí. Âu Dương nâng chén nói:

"Đa tạ cô nương."

Huyễn Ngọc cười tự giễu:

"Muốn tạ ơn liền tạ ơn đại hình của ngươi."

"Những hạ nhân kia không hiểu chuyện, ra tay nặng, bên Âu Dương ta không phải bồi cho cô nương rồi. Nếu không phải vì cô nương, chúng ta tuyệt đối sẽ không biết Tử Sắt này không ngờ là vị hôn thê của Lý Hoan."

Âu Dương nói:

"Ta là thương nhân, kể chính là chữ tín. Cô nương nếu muốn về Nguyệt Lợi, Âu mỗ tặng trăm lượng bạc. Cô nương muốn đi Đại Tống, Âu mỗ tặng cô nương một tòa nhà lớn cộng thêm mười mẫu ruộng tốt."

Huyễn Ngọc hỏi:

"Bây giờ có thể về nhà chưa?"

"Cái này. . . phải ủy khuất cô nương ba ngày."

"Báo"

Triệu Lục trở về báo cáo:

"Đại nhân, tiễn nàng kia đi rồi."

Âu Dương hỏi:

"Nàng hỏi rồi?"

"Hỏi rồi."

Triệu Lục nghi hoặc hỏi:

"Đại nhân, biết rõ nàng có vấn đề, sao còn nói cho nàng biết tình hình thực tế?"

Lý Hán một bên nói:

"Kiếm công chứ gì."

Âu Dương nói:

"Ngươi nghĩ ta muốn à, thánh chỉ triều đình đưa tới hết cái này tới cái khác, hỏi có thu hoạch hay không. Hơn nữa phân phối nhiều hỏa khí như vậy, lại còn thủ thành. Sáu trăm người đối phó bọn họ vậy là đủ rồi."

"Hừ"

Lý Hán không nói gì, tự uống rượu.

. . .

Sau khi tiệc rượu kết thúc đêm đó Triệu Lục báo lại:

"Đại nhân, Huyễn Ngọc chạy trốn thành công."

"Tốt lập tức bảo các huynh đệ vùng ngoại ô phía nam trở về."

Âu Dương sờ mũi:

"Không chơi chết ngươi, không ngờ kết phường tới lừa ta."

Triệu Lục hỏi:

"Đại nhân làm sao biết các nàng lừa gạt?"

"Nhật Lợi và Nguyệt Lợi kia có thể không giả. Nếu nhìn không sai, Huyễn Ngọc này là vị hôn thê chính thức của Lý Hoan. Mà người tên Tử Sắt kia chắc là vệ binh của Huyễn Ngọc. Lý Hoan là hoàng tộc, mà Tử Sắt lại không biết chữ, vậy quá giả. Nếu là hôn nhân chính trị, biết chữ là tiêu chuẩn thấp nhất. Lại thêm, còn có xâm lược dị tính. Lúc Tử Sắt bị sờ đến vị trí cánh tay, có vẻ khá chết lặng. Mà Huyễn Ngọc thì không như vậy, có nam tử lạ lẫm tiếp cận sau lưng nàng thì nàng sẽ hô hấp nhanh hơn. Ngươi nói thân phận như Lý Hoan sẽ lấy một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng sao? Điểm trọng yếu nhất. . ."

Âu Dương cười nói:

"Cho dù tất cả phán đoán của ta đều sai, đưa một tin tức như vậy cho Lý Hoan, hắn tất sẽ không bỏ qua cơ hội lần này."

"Tâm tính dân cờ bạc, ở dưới tình huống không biết phía vẫn muốn đánh cuộc. Huống chi là nắm giữ manh mối như vậy chứ?"

Âu Dương nói:

"Đưa ví dụ: Có một thương nhân cầm một đám thương phẩm đi Giang Nam buôn bán, người trung gian nói dối, sau khi đến Hàng Châu hắn thiệt ba xâu. Sau đó lại có một người trung gian nói, nếu bây giờ hắn đi Dương Châu, bảy thành thương phẩm còn thừa có thể bán được 20 xâu. Ngươi nghĩ thương nhân này sẽ đi Dương Châu không?"

"Sẽ đi"

Triệu Lục nói:

"Dù sao cũng thiệt rồi, hơn nữa hồi báo gần gấp ba, thà rằng tin là có, không thể tin là không."

"Đúng vậy. Bây giờ ta chính là người trung gian kia, dùng tiền cọc là Long huyện. Không sợ bọn họ không đến."

Triệu Lục lại nghi ngờ:

"Vậy sao đại nhân nói cái mạnh của hỏa khí? Không sợ hù chết bọn họ sao?"

"Đây là một đoạn của lừa gạt. Nếu Lý Hoan hoài nghi đó là một âm mưu, cũng sẽ xem xét đến điểm suy nghĩ của ngươi. Mà điểm này lại xác minh tính chân thật trong lời nói của hai nữ nhân. Còn một điều, nhắc đến hỏa khí liền hạn chế hành vi của bọn hắn, bởi vì bọn họ phải nghĩ biện pháp giảm bớt tổn thất do hỏa khí mang đến. Cứ vậy, phương pháp tiến công của bọn họ liền cực hạn, chúng ta sẽ càng dễ dàng ứng phó."

Triệu Lục tiếp tục hỏi:

"Vậy kẻ địch sẽ dùng biện pháp gì?"

Âu Dương nói:

"Vấn đề này phải hỏi Chương tướng quân cùng Chu Tướng quân, bọn họ đối mặt tình huống này sẽ ra công kích như thế nào?"

Chương Lan nói:

"Vấn đề này mạt tướng cùng Chu Tướng quân đã nghiên cứu qua. Có Hàn Tướng quân sử dụng hỏa khí, sau đó chúng ta cũng đã lộ sạch ở trước mặt kẻ địch, cho nên không thể nào lại bí mật sử dụng. Muốn phá hỏa khí biện pháp đầu tiên là hỗn chiến cận thân, khiến hỏa khí không có đất dụng võ. Nhưng thám báo quân ta tứ xuất, hơn nữa trên tường thành vừa nhìn liền thấy, kẻ địch muốn trà trộn vào ban ngày, gần như là không thể nào. Duy nhất có thể chính là đêm tối, phái ra nhóm nhỏ nhân mã trèo lên thành đến đầu tường quân ta kịch chiến, sau đó chủ lực đuổi kịp, toàn quân thận trọng áp sát dây dưa, làm trăm cách để quân ta không dám sử dụng hỏa khí. Sau khi chiếm được tường thành lập tức tiến hành truy kích đối với quân ta, hình thành trạng thái giằng co. Với chiêu này thì khuyết điểm lớn nhất của kẻ địch chính là bỏ ngựa chiến. Nếu như là bộ chiến, cấm quân Đại Tống ta không sợ quân hạt nhân gì cả."

Chu Đạt nói:

"Biện pháp thứ hai là mật thám, phái ít người lẻn vào thành phóng hỏa. Hai núi xung quanh Long huyện mặc dù hiểm trở, nhưng người vẫn có thể đi. Nếu mật thám vây cửa nam mà vào, sẽ phóng hỏa khắp nơi. Chỉ cần lửa cháy, quân ta tất không dám dùng hỏa khí, không cẩn thận liền có thể dẫn nổ, còn lâm vào trong hỗn loạn. Biện pháp này có thể khiến kỵ binh quân địch giữ đoàn đội, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ, phải đem hi vọng ký thác lên trên người một hai mật thám."

Chương Lan nói:

"Biện pháp thứ ba, quyết tử công kích. Thê đội thứ nhất thê đội thứ hai tất cả đều là tử sĩ, sau khi xông vào thành không đếm xỉa hỏa khí quân ta sát thương, phóng hỏa bốn phía, bức bách quân ta bỏ hỏa khí."

Chu Đạt nói:

"Biện pháp thứ tư, mã trận. Kẻ địch bây giờ phân phối là một người ba ngựa. Hai ngàn thớt ngựa là một đơn vị, tiến hành công kích hai lần, quét sạch đường, kéo ra khoảng cách hỏa khí công kích, sau đó chủ lực đi vào theo. Biện pháp này là đập nồi dìm thuyền, một khi quân địch thất bại, kỵ binh quân ta tứ xuất, ngựa địch mỏi mệt, tất bị quân ta đánh tan, tuyệt không có may mắn."

Bình luận

Truyện đang đọc