THIÊN TỐNG

Âu Bình gõ cửa:

“Thiếu gia, Triển đại nhân tới rồi.”

“Cho mời”

Triển Minh vào, sau khi Âu Dương giới thiệu nói vài câu khách khí với nhau, Triển Minh nói:

“Đại nhân, ta vừa tiếp báo, thúc phụ đã qua đời. Dưới gối thúc phụ ta không có con, đối đãi với ta như con ruột. Ta muốn nghỉ phép nửa năm đầu đi xử lý hậu sự.”

Âu Dương nói:

“Gấp như vậy? Qua tết lại đi.”

Triển Minh lắc đầu:

“Tết mỗi năm đều có, chính sự quan trọng.”

“Ừm”

Âu Dương căn dặn:

“Âu Bình, ngươi lấy mười vạn xâu để Triển Minh trên đường xài.”

Con mắt Thái Hư Tử tinh quang chớp động.

Triển Minh vội nói:

“Đại nhân khách khí rồi. Bổng lộc của ta đã cao dọa người, cùng Huệ Lan tích góp phỏng chừng dư xài cả đời.”

“Ừm vậy thì thôi. Có điều có cần tiền đi ra tiền trang Dương Bình nói một tiếng. Danh tiếng của ngươi xuất mấy vạn xâu vẫn sẽ có.”

“Tạ ơn đại nhân.”

Triển Minh nói:

“Vậy ta liền cáo từ. Lúc không có ở đây, kính xin đại nhân cẩn thận hơn. Ta đã nói qua với bọn Trương Tam, nha dịch Âu phủ tăng một tốp, ra khỏi thành bốn người một tốp.”

“Ừm, biết rồi. Đi nhanh về nhanh, trên đường cẩn thận.”

“Dạ”

Triển Minh đi rồi, Thái Hư Tử ung dung nói:

“Thuộc hạ của ngươi thật thú vị.”

“Có ý gì?”

“Theo lão đạo thấy, hắn là đi làm một chuyện gạt ngươi. Thanh niên à, không biết nói dối là một khuyết điểm rất lớn.”

Thái Hư Tử cười nhìn Âu Dương:

“Yên tâm, ngươi có nhỏ hơn nữa cũng sẽ không có khuyết điểm này.”

Âu Dương không để ý tới nói:

“Nếu ta không tin Triển Minh, thì sẽ không có ai tin được nữa. Mặc kệ làm chuyện gì, dù sao sẽ không hại ta là được. Ta cần gì lại đi để ý nhiều như vậy chứ? Hơn nữa hắn có dũng có mưu, lại có ngư phù lục phẩm, ta cũng không cần lo lắng cái gì cho hắn. Lão đạo, chúng ta nên nói về chính đề, Tiết Bính có thể cứu không? Có thể đoán được đại khái là chuyện gì không?”

“Khó ”

Thái Hư Tử cau mày nói:

“Lão đạo thấy Tiết Bính luôn là người rất ổn trọng. Đột nhiên không tiếc bại lộ thân phận cũng phải lẻn vào trong cung. Chỉ sợ là cảm giác được chuyện trọng đại. Nếu Tiết Bính cũng cảm giác trọng yếu như vậy, lão đạo cho rằng có thể có quan hệ rất lớn với Tống quốc.”

“Không thể nào”

Âu Dương bấm đầu ngón tay làm thần tiên. Trước tiên là nói về quân sự, hạm đội, cùng độ trung thành của tướng lĩnh hai đường quân lộ Tây Bắc gần giá trị đầy, sức chiến đấu 100%. Đông lộ Hà Bắc quân lộ Vĩnh Hưng cũng không cường hãn bằng quân lộ Tây Bắc. Hơn nữa độ trung thành của tướng lĩnh bên kia với triều đình cũng rất cao. Làm phản quân sự căn bản là không thể nào, cho dù mười vạn cấm quân Đông Kinh bây giờ cũng không phải ngồi không.

Còn muốn ám sát Triệu Ngọc, việc này khó khăn rất lớn. Cho dù là thân tín Triệu Ngọc như Âu Dương có tâm ám sát, xác xuất thành công cũng khá thấp.

Người Nữ Chân ủng hộ Tống Huy Tông thượng vị, việc này càng khó, Tống Huy Tông bị người chướng mắt không nói, hơn nữa sau khi xuống đài, tướng lĩnh quân sự các nơi thay máu, ngay cả Đồng Quán bây giờ cũng là có chức không quân quyền.

Vượt biển tác chiến, đột kích trung nguyên? Nữ Chân có năng lực hàng hải mạnh như vậy sao? Thực có năng lực tạo thuyền như vậy, hạm đội Hàng Châu không thể nào không cảm giác, phải biết rằng lão đại hạm đội là Nhạc Phi.

Vậy còn gì nữa? Âu Dương nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra đại âm mưu của Kim quốc liên quan tới quốc vận Đại Tống này là thứ gì. Âu Dương buồn rầu nói:

“Lão đạo, ngươi thấy gì?”

Thái Hư Tử buông tay:

“Ta cũng thấy không thể nào. Nếu nói đồ Liêu còn có thể, nhưng đồ Tống không khác gì người si nói mộng. Triều Tống nhân khẩu nhiều, lương thực nhiều, nhiều tiền, vũ khí tốt, nữ nhân xinh đẹp, lại có rất nhiều danh tướng. Đối ngoại dân tâm lại đủ. Hoàng đế không chỗ thất đức. Trừ phi. . .”

Âu Dương vội hỏi:

“Trừ phi cái gì.”

“Trừ phi có đạo hạnh lão đạo, dẫn tới mười vạn thiên binh thiên tướng.”

Âu Dương cầm một chung rượu, mở miệng Thái Hư Tử rót hết.

. . .

Dựa theo chiến lược, triều Tống sang năm sẽ không đánh trận. Nhưng sang năm sẽ chính thức chuẩn bị bố trí chiến tranh với Liêu. Hơn nữa sẽ cùng Kim ký kết một loạt hòa ước. Xưởng quân Dương Bình sang năm chỉ cung cấp hỏa dược với triều đình, cấm dân gian buôn lậu hỏa dược. Đương nhiên, vẫn cách tầng cửa sổ, Tống không có kẻ ngu trực tiếp ồn ào như vậy: Năm sau chúng ta sẽ tới đánh các ngươi.

Quân đội công kích chủ yếu của quân Tống sang năm hoán trang đông lộ Hà Bắc toàn bộ, đã hoán trang quân lộ Tây Bắc cùng quân lộ Vĩnh Hưng. Còn cả hạm đội đi xa, hạm đội Hàng Châu một lần nữa mở rộng đến tám mươi chiếc chiến thuyền. Khai chiến với Liêu không giống với Tây Hạ, đến lúc đó chiến đoan vừa mở, bộ phận sương quân sẽ nhận bảo vệ địa phương. Đặc biệt tuyến vùng duyên hải. Mà sáu vạn cấm quân gần biên Thổ Phiên và Đại Lý cũng sẽ bảo vệ chặt biên cảnh, tránh phiền toái.

Đây là năng lượng của Quân Cơ xứ, mặc dù Đồng Quán đạo đức không cao, nhưng tài năng quân sự vẫn có. Bây giờ có thể làm ra bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy trừ hắn ra, cũng chỉ có một mình Hàn Thế Trung, tuổi của Nhạc Phi dù sao còn tương đối nhỏ, hơn nữa còn chưa trải qua chiến đấu chân chính.

Vây ba đánh một, tiến quân ba hướng, phóng mở tuyến Tây Liêu, khiến người Liêu có hướng tháo chạy. Liêu khác biệt với Tây Hạ, bản đồ quá lớn, hơn nữa Tây Liêu phần lớn là sa mạc, yêu cầu với tuyến hành quân và hậu cần rất cao. Ít nhất ở tình huống trước mắt, quân Tống không thích hợp viễn chinh đại quy mô. Nếu là chiến sự với Ngọc Châu, chủ lực vận dụng không nhiều lắm, nhưng hậu cần hao phí là con số thiên văn.

Âu Dương thật sự nghĩ không ra người Nữ Chân có âm mưu kinh thiên gì, nhưng nếu có năng lực vẫn phải cứu trợ Tiết Bính. Mặc dù đạo đức Âu Dương không cao thượng đến muốn đi Kim quốc một người đổi một người.

. . .

Ngày tết năm nay vẫn qua như vậy, khác biệt chính là thiếu Triển Minh, có thêm Thái Hư Tử. Năm trước nhận được tin tức, Lý Cương giới thiệu Tông Trạch làm Ngự Sử Trung Thừa, chính là chức quan tòng tam phẩm. Tin tức này khiến quan viên triều đình hai phái mới cũ cùng sợ hãi, Triệu Ngọc như cũ, vậy thì bỏ phiếu thôi. Nếu các ngươi nguyện ý đem vị trí đau đầu như vậy đặt ở lão đại ngự sử, vậy hậu quả các ngươi cũng phải gánh vác. Cho nên cơm tất niên năm nay còn có thêm Lý Cương.

Lý Cương vẫn chưa mở miệng, Âu Dương cũng không biết chuyện gì, nhưng vội lấy thủ dụ Triệu Ngọc để lại ra trước, chắn miệng Lý Cương. Nói thật, nếu Tông Trạch thực đi làm Ngự Sử, Âu Dương cũng chột dạ, nói không chừng một ngày nào đó liền kéo cả mình vào. Người này không vào liền xong, vừa vào tất nhiên là chứng cứ rõ ràng chịu đựng khảo nghiệm. Lúc Lý Cương tới là hai mươi tám tháng chạp, triều đình đã nghỉ phép, bản thân Âu Dương là phần tử ** tham ô, nhưng vẫn áy náy mình không giúp liêm chính công thự được, vì vậy mời Lý Cương lưu lại ăn cơm tất niên.

Bình luận

Truyện đang đọc