THIÊN TỐNG

“Huynh đệ, bọn họ đang làm cái gì vậy?”

Âu Dương hỏi một tên người Hán đang xem náo nhiệt.

“À, quan gia không biết đó chứ. Hai người này là người của bộ lạc Hắc Thủy thuộc tộc Nữ Chân. Người có thân thể cường tráng tên là Kim Nhị, còn người gầy gò kia tên là Kim Tứ. Kim Nhị cấm những người bổn tộc bước vào trong sòng bạc. Còn cho mấy người bổn tộc luân phiên nghỉ ngơi tuần tra sòng bạc. Thấy người của bổn tộc đang đánh bạc liền kéo ra ngoài và đánh người ta như điên.”

Tên người Hán giải thích:

“Hắn mắng: ngươi khổ cực thế nào mới kiếm được một chút tiền. vì sao lại đổ hết vào miệng người Tống? Phải nói tên Kim Tứ là người gian xảo nhất bộ lạc Hắc Thủy, mấy cái kiểu trộm gà trộm chó hắn đều biết hết. Tháng trước hắn bị thua hết tiền vào trong sòng bạc, nếu không phải Kim Nhị kiếm tiền chuộc hắn ra thì hắn sớm đã bị người ta đánh chết rồi. Thật không ngờ non sông dễ đổi, bản tính khó dời, hôm nay hắn lại đến đánh bạc nữa. Bị đánh là đáng lắm.”

Âu Dương hỏi:

“Vị nữ tử xinh đẹp đang kéo kéo Kim Nhị kia là ai?”

“Kim nương, người tình của Kim Nhị. * tử.”

Sắc mặt người Hán chìm trong mê đắm:

“Chính là rao giá quá cao, mỗi lần tiếp khách cần tới mười quan tiền, nghe người thuộc tầng lớp trên nói, nàng ta tuyệt đối là hàng thượng hạng khá đáng giá.”

Còn Kim Nhị lại là phần tử cực kì nguy hiểm. Đừng có dùng cách nói uy vọng gi đó với hắn. Nhìn tính cách lão đại ca của hắn cũng đủ biết là hắn cũng không có cách nào để tha thứ dễ dàng cho việc người tình của hắn lại thường xuyên lên giường với người Tống, thù sâu như biển rồi. Còn có một vấn đề khá hợp với logic nữa là, theo như rao giá của Kim nương, thì lẽ ra nàng ta sớm đã có thể chuộc mình và cùng Kim Nhị rời khỏi đây rồi. Còn có thể mau chóng mua được một hộ tịch nưã. Saolại còn ở đây làm cái nghề này chứ?

Hồ Hạnh Nhi kéo kéo y phục của Âu Dương, nói:

“Cha của ta.”

Mười mấy chú ngựa không nhanh không chậm tiến vào trong trấn, tất cả mọi người ở trên đường đều nhường đường cho họ. Trong đội kỵ mã này có một người trung niên cằm để râu nổi bật vô cùng. Sống lưng thẳng tắp, trên mặt không giận tự uy, quả đúng là Hồ Vạn Tam. Đội kỵ mã căn bản không nhìn thấy vụ gây gổ đang diễn ra trước cửa sòng bạc, cứ thẳng đường mà lao vụt qua. Đúng vào lúc Âu Dương cảm thấy người ta đã đi xa rồi thì hai người trẻ tuổi trong đội kỵ mã lại phi ngựa quay trở lại, chạy đến gần chỗ có người đánh nhau, dừng ngựa lại và nói:

“Kim nương, Hồ chưởng quỹ hỏi ngươi buổi tối có “bài” không? Hồ chưởng quỹ muốn mời ngươi đến tiếp rượu trong một bữa tiệc.”

“Vâng!”

Kim nương đáp.

“Uhm, vậy tối sẽ đến nhà ngươi đón ngươi.”

Một người thanh niên còn bồi thêm một câu:

“Việc gì phải đi theo tên tiểu tử này chứ, ngày ngày lấy tiền của ngươi đi cứu tế cho các huynh đệ. Kim lương à, trong lòng ngươi muốn gì thì ngươi cứ nói ra, chúng ta bảo đảm sẽ tìm cho ngươi một người thật tốt.”

“Hừ.”

Kim Nhị vừa nghe thấy câu này lập tức thu tay thành quả đấm, nhưng lại bị Kim nương gắt gao ngăn cản.

Kim nương chắn Kim Nhị đang ở sau lưng mình, khách khí nói:

“Ta tự biết phải làm gì, cảm tạ ý tốt của hai vị.”

“Thế thì thôi vậy, đi thôi.”

Đợi đội kỵ mã đi rồi, Kim Tứ vừa bị đánh liền nhân cơ hội này tẩu thoát, một màn náo nhiệt ở bên này cũng không còn gì đáng xem nữa. Kim nương kéo Kim Nhị vẫn đang còn tức giận đến phòng của mình rồi kéo rèm lên. Căn phòng cũng khá tốt, có thể thấy Kim nương vẫn có sự truy cầu vật chất nhất định. Lúc trước Âu Dương thấy rất bực dọc, Kim nương sao lại không chuộc mình ra khỏi đây chứ? Thì ra là yêu một tên nam nhân ưa giảng nghĩa khí theo chủ nghĩa nam tử hán, đại trượng phu.

Âu Dương thấy Hồ Hạnh Nhi vẫn đang cúi thấp đầu, vội nhắc nhở:

“Này, thì ra buổi tối cha ngươi thích chơi đùa với nữ nhân.”

Hồ Hạnh Nhi nghiến răng nghiến lợi:

“Ta biết.”

“. . . Mẫu thân ngươi chết cũng đã lâu rồi.”

“Ta cũng biết, ta tức giận mà cũng không được sao? Ta yêu tức giận, ta thích tức giận lại phải cần ngươi quản sao. Hừ, cái thứ hồ ly tinh, nghe nói mỗi lần cha ta đến đây đều bảo nàng ta bồi rượu. Một lần là kéo dài tới dăm bữa nửa tháng, việc buôn bán cũng chẳng thèm lo.”

Âu Dương chợt bừng tỉnh:

“Thì ra có người ghen tị vì bị người ta cướp mất thời gian quý báu của cha mình. Ngươi yên tâm đi, ngươi chỉ cần đứng trước mặt cha của ngươi, ta bảo đảm Kim nương Bạc nương gì ông ấy cũng không thèm liếc mắt dù chỉ một cái.”

“Ai ghen ghét, đố kị chứ, ngươi mới là kẻ ghen ghét, đố kị thì có.”

Hồ Hạnh Nhi giận dữ nói:

“Có phải người còn dự định đi mấy vòng đưa công văn gì đó không?”

“Đương nhiên là phải đi rồi, theo ta nào.”

Âu Dương nói:

“Ta muốn dò la một người.”

… . .

Ven sông có một nam một nữ lao công. Nam là Kim Tứ, nữ là. . . Không biết là ai đó nữa, có vài phần xinh xắn. Nữ đang dùng nước rửa sạch máu giúp nam nhân. Hai người thầm thì bằng ngôn ngữ của tộc Nữ Chân, thấy Âu Dương và một phu xe cũng đến bờ sông liền ngưng, không nói nữa, đồng thời dịch sang bên cạnh một cách rất khiêm nhường.

“Kim Tứ?”

Âu Dương chắp tay hỏi.

“Là ta.”

Kim Tứ đứng lên với dáng vẻ thận trọng, kéo người nữ tử kia ra phía sau mình.

Ái tình chân thật đâu đâu cũng có, cái gọi là ái tình không phải chỉ có người tráng kiện mới có, mà những kẻ hèn mọn, dung tục cũng có vậy. Đương nhiên loại như Cửu Công Công thì khỏi bàn rồi. Âu Dương nói:

“Ta nghe nói ngươi vì không muốn nữ nhân của mình làm kỹ nữ mà đi khắp nơi ăn trộm ăn cắp, thậm chí còn giả bệnh để lừa tiền của Kim Nhị, có phải không?”

“Hừ!”

Kim Tứ oán giận nói:

“Kim Nhị hắn đồng ý để cho người phụ nữ của mình đi bán thân, nhưng Kim Tứ ta thì không có hào phóng như vậy được.”

“Cho nên ngươi mới năm lần bảy lượt lừa gạt để lấy tiền đến sòng bạc kiếm vận may. Đánh thắng thì trả hết cho người ta, đánh thua thì lại bị người ta đánh cho một trận. Nhưng ngươi đều đem toàn bộ tiền lương và tiền ngươi thắng được khi đánh bạc giao cho người phụ nữ của ngươi giữ có phải không?”

“Ngươi. . . . Sao mà ngươi biết được?”

Kim Tứ hỏi trong hoảng hốt:

“Ngươi muốn làm gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc