THIÊN TỐNG

Chương trình học kế tiếp là học lễ nghi, vốn là Lễ bộ Thượng thư tới dạy bảo đi Sử Lễ Tiết, nhưng mới nói vài câu đã bị Âu Dương đá qua một bên. Cái gì mà quân tử đức hạnh chứ? Vô nghĩa. Âu Dương nói:

“Kiêng kị có khách đến nhà ngươi làm khách, các ngươi đương nhiên hoan nghênh. Nhưng nếu như khách nói làm phạm vào việc kiêng cử của các ngươi, sợ rằng các ngươi cũng sẽ không nhiệt tình hoan nghênh nữa. Ví như các ngươi ăn cá, muốn ăn nửa mặt kia, các ngươi sẽ nói: ‘Đảo cá qua đi’, nếu có người không hiểu chuyện nói ‘Lật cá qua đi’, chỉ sợ tâm lý của các huynh đệ sắp rời bến sẽ có chút không thoải mái. (2)”

(2) Những người đi biển rất kiêng việc ăn xong một mặt cá thì lật cá qua để ăn tiếp. Thông thường ăn xong một bên mình con cá thì họ rút xương con cá lên ăn tiếp chứ không có lật mình con cá lại vì lật mình con cá theo những người làm thủ sẽ có điềm gở, lật xuồng, lật tàu…

“Nghe ** kiêng kỵ nhất. Tỷ như nghe người khác thu nhập bao nhiêu, nghe cùng hắn so sánh quan hệ với thân mật phụ nữ thế nào, nghe cha mẹ đang đợi ở đâu. Rất nhiều lễ nghi thoạt nhìn giống như cách ứng xử có lễ nghĩa của chúng ta, nhưng đối với các quốc gia Địa Trung Hải mà nói lại là không lễ phép. Đương nhiên, chúng ta còn phải qua nước Phật Thiên Trúc, không nên tiệc tùng linh đình quá, phong tục các nơi đều không giống nhau. Không phải ta dọa các ngươi, nếu các ngươi lúc dự tiệc mà kéo khăn che mặt của phụ nữ xuống, sẽ bị coi là có ý đồ xấu xa. Đương nhiên tôn trọng dân tộc người ta nhưng đồng thời cũng đừng làm thấp đi địa vị của dân tộc chúng ta.”

. . .

Âu Dương dạy học vất vả, bọn học sinh cũng học đến mệt mỏi. Do vì toàn viên tập kết, ở Hàng Châu hai tháng, Âu Dương thậm chí cũng không có cơ hội cùng Lương Hồng Ngọc hẹn hò. Không chỉ có triều đình, báo Hoàng gia cùng bách tính đều rất quan tâm chuyến đi xa lần này. Quy mô chuyến đi biển phỏng vấn cùng trao đổi buôn bán lớn như thế, tuyệt đối là lần đầu tiên trong lịch sử. Nếu thuận lợi, đem mở ba đến bốn cảng thường trú ở Đại Tống cùng Địa Trung Hải, rồi sẽ phát triển trở thành con đường tơ lụa trên biển, phát triển huy hoàng vô cùng. Đương nhiên đằng sau huy hoàng cũng phải có chuyện máu tẩy cảng biển.

Tỷ như Đạm Mã Tích sau thế kỷ tám chính là địa bàn của hải tặc. Rồi sau đó triều đại Tống tạo thành một nhóm bộ lạc gọi là ‘Long Nha Môn’ đến sinh sống. Cư dân mấy vạn người, trông trọt thực vật, cũng có bộ phận đi làm hải tặc. Theo nghiên cứu, cho dù đến hiện đại, hải tặc của Đông Nam Á so với hải tặc địa phương trên thế giới còn hung tàn hơn, bọn họ cướp sạch tài vật mà không đòi tiền chuộc, một khi bị bắt được, chó gà không tha.

Sau khi bốn ngàn người của hạm đội vận chuyển Hàng Châu lên đất liền, lợi dùng ưu thế vũ khí, chiến đấu rèn luyện hàng ngày, đem Đạm Mã Tích huyết tẩy lần thứ nhất, giết sạch đàn ông trai tráng. Đoạt được tài vật, toàn bộ binh sĩ đều được chia phần. Rồi sau đó sửa chữa trùng tu lại bến cảng, làm nơi thường trú của quân đội. Nhưng việc này cũng không phải là triều đình bày mưu đặt kế, mà là thương nhân thông đồng quân đội. Quân đội giữ tài vật cũng chẳng chỗ phi tang, nhưng thương nhân có biện pháp đổi thành tiền Tống. Mà thương nhân phải có được đất đai ở đây, có thể khai phá,mở rộng vận tải đường thuỷ, cũng có thể khai phá,mở rộng trồng trọt, bóc lột dân lao động bản địa, cùng cướp đoạt nhân khẩu.

Tư bản nghị luận qua, ích lợi gấp trăm lần thì sẽ như thế nào . Ngày nay Đạm Mã Tích đã hoàn toàn ở dưới sự khống chế của Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Bởi vì tội xứng tới của người Tống có thể ngay tại chỗ nữ tính trong tự đi chọn lựa bầu bạn, mà chút tội phạm của địa vị cao hơn bản địa bất luận kẻ nào. Như có người đã nói, Đạm Mã Tích xứng đáng là nơi sung quân tốt.

Âu Dương đương nhiên cũng biết Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam dùng biện pháp gì khống chế Đạm Mã Tích. Hắn còn nghe nói Đạm Mã Tích tiến hành cướp đoạt nhân khẩu với các đảo nhỏ xung quanh. Triều đình cũng biết, còn cố ý phái Ngự Sử đi thăm dò chứng thực. Nhưng đến Đạm Mã Tích lại chẳng thấy gì ngoài hải cảng cả.

Đương nhiên Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam không phải đầu đất, bởi vì ảnh hưởng của thuỷ triều và khí hậu,, rất nhiều đội thuyền của các quốc gia phụ cận đều dừng chân tại Đạm Mã Tích. Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam còn đặc biệt thiết lập bến thuyền buôn bán. Các quốc gia xung quanh đối với những người Tống đã chiếm lĩnh Đạm Mã Tích vẫn tương đối tán thưởng. Mà bộ phận thương gia từ con đường tơ lụa trên biển lụa đến Đại Tống, những lời tán thưởng này tất nhiên cũng rơi vào tai triều đình. Vì vậy một màn huyết tinh lại bị che giấu.

Binh sĩ đóng tại cảng, không chỉ có quân lương Đại Tống, hơn nữa còn có thể có được hồng bao của Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam. Như một tên binh sĩ nói, tiền của triều đình cho chỉ có thể cho mèo ăn, tiền của thương nhân cho có thể cho hai con cọp lớn ăn. Chuyển ra đây ở được tám năm vừa chuyển sau khi, đến khi bọn họ trở lại Tống đất là đã đủ tiêu chuẩn trở thành người giàu có.

. . .

Sau khi chuẩn bị đầy đủ hết các mặt, giữa tháng 8, hạm đội đầu tiên đi xa sắp rời cảng. Thành Hàng Châu muôn người đều đổ xô ra đường, tề tụ Tiêu Sơn. Từ trên bờ nhìn lại, chừng trăm con thuyền chỉ chi chít phủ kín biển rộng trước mắt, trật tự điềm tĩnh. Trên tất cả thuyền đều dựng một lá cờ ‘Đại Tống’. Thái Kinh đại diện Triệu Ngọc đọc một thiên hịch văn, sau lưng đi theo mấy chục quan viên nhị phẩm đến ngũ phẩm trong kinh. Cuối cùng tiếng pháo vang lên, thuyền chính hiệu lệnh nhổ neo rời cảng. Mặt trời mọc bên dưới, vô cùng uy vũ.

Trương Tam vừa cảm thán:

“Rốt cục không cần chạy đôn đáo tới lui Dương Bình Hàng Châu rồi.”

Lý Tứ hỏi:

“Quan hệ của ta ở Hàng Châu phải tính sao?”

Âu Dương nhìn đội tàu biến mất giữa không trung, trong lòng vẫn có chút phiền muộn. Lần này rời bến, Lương Hồng Ngọc làm chủ tướng, Lý Bảo là phó tướng, còn có trăm người khác mạo hiểm đồng hành cùng tiểu thương. Trạm thứ nhất là tiểu đội phỏng vấn Xiêm La, đội thuyền chính thì thẳng tiến đến Đạm Mã Tích. Trạm thứ hai là phân hai đội đến Thiên Trúc và Đại Thực. Trạm thứ ba là tiểu đội của Đại Thực. Ở châu Phi tìm kiếm cảng nghỉ ngơi và hồi phục chờ tiểu đội phỏng vấn Đại Thực. Tiếp theo liền đi lên Địa Trung Hải ở phương bắc, hành trình này sẽ rất vất vả, dự tính phải dừng lại chừng nửa năm. Trạm cuối cùng chính là Ngọc Châu.

Chu An nói:

“Âu đại nhân, chuyến đi này quả không thể thiếu công đại nhân.”

Âu Dương cười khổ:

“Chu chưởng quỹ, phải đợi tát cả về rồi mới biết được là công hay họa.”

Chu An nói:

“Đại nhân quá lo rồi. Chứ như ta nghĩ, cho dù không đến được Địa Trung Hải, có thể đến được đường biển lớn, hiệp hội thương nghiệp ắt sẽ kiếm được lợi không nhỏ.”

Âu Dương cười hỏi:

“Chu chưởng quỹ của Hiệp hội thương nghiệp Đông Nam có phải là đọng lại quá nhiều hàng, muốn để những quốc gia này giúp tiêu thụ hàng hóa không?”

Âu Dương cũng không phải là không thối tha. Sức sản xuất của triều Tống vốn đã cao, lại thêm mấy năm này không nhận thức được của nặng thương nhẹ nông, cùng tư nguyên chỉnh hợp làm lũng đoạn sản xuất, hàng hóa sung túc.

Bình luận

Truyện đang đọc