THIÊN TỐNG

Ở Lai Châu lại có được một trận đại thắng. Vương Ngạn, Tiết Bính dẫn theo một vạn người giả mạo quân Liêu, nhân lúc trời tối trà trộn vào quân Liêu, nói dối là bại binh của châu Phụng Thánh, được thu nhận và bố trí vào hậu quân.

Tiêu Phụng Tiên lực bất tòng tâm, nghe nói châu Phụng Thánh bại trận, lòng đầy lo lắng, vọng tưởng một tay lấy lại Lai Châu, thu nhận đồng loạt bại binh từ phía Nam tới. Trương Tuấn vì nhận được tin tức này mới quyết định đánh cược một phen.

Buổi tối ngày hôm sau, ai cũng không ngờ được kỵ binh mà quân Tống trước giờ chưa từng dùng đến lại xuất chinh. Hai vạn kỵ binh chiếm được hai doanh trại Đông Tây.

Quân Liêu còn chưa chống cự, thì lời đồn đã nổi lên bốn phía, nói Tiêu Phụng Tiên đã bị giết, binh mã của quân Tây Bắc và quân Vĩnh Hưng đã truy sát tới nơi rồi. Do vậy mà quân Liêu liền phá doanh trại.

Trên lịch sử Trung Quốc từ cổ chí kim đã từng xảy ra việc phá doanh trại, chủ yếu là do tinh thần của binh sĩ và quan viên cơ sở đã quá sa sút. Ý định ban đầu của việc phá doanh trại chặc có sự can thiếp của các thế lực bên ngoài, mà do bản thân binh sĩ hoảng sợ mà tự lừa gạt mình gây ra.

Chuyên gia tâm lý gọi đây là thôi miên tập thể, cũng có người gọi đó là sự kiện linh dị. Lần phá doanh trại gần chúng ta nhất là chiến dịch Hoài Hải, một bộ phận nào đó gồm mấy vạn người của Quốc Dân Đảng vì tiếng gào thét của một binh sĩ khi tên này quá hoảng sợ dẫn đến việc toàn quân tự tàn sát lẫn nhau, cuối cùng tan đàn xẻ nghé.

Nếu có tin đồn gian tế thâm nhập, lại thêm lửa cháy tứ phía, thì nghiêm chỉnh mà nói không thể gọi là phá doanh trại nữa mà phải gọi là gạt doanh. Bất kể có thế nào thì quân Liêu cũng đã loạn, một khi chủ tướng chết, quân sẽ như rắn mất đầu.

Lại thêm chuyện ngày xưa còn chưa có truyền thanh truyền hình, việc truyền tin vốn dĩ dựa vào kêu gào, Tiêu Phụng Tiên căn bản không thể kiểm soát được loạn doanh với quy mô lớn như vậy, dưới sự bảo hộ của thân binh, Tiêu Phụng Tirn đã tháo chạy về Cẩm Châu.

Trương Tuấn thấy việc có khả năng thực hiện liền để một phần nhỏ binh lực ở lại đóng giữ, số còn lại đều xông ra trận. Nhạc Phi nhận được tín hiệu, lệnh cho thủy binh trên các chiến thuyền lên bờ truy kích.

Vào một đêm khuya, lần thứ hai người Liêu bị tổn hại nghiêm trọng ở đồi Hộ Bộ Cáp. Gần hai mươi vạn quân chủ lực bị cấm vệ quân Đại Tống xua đuổi hơn trăm dặm. Người chết vô số kể, vật tư, hàng hóa mà quân Tống sở đoạt cũng không sao kể hết. Sau trận chiến này, quân Tống hoàn toàn kiểm soát cục diện phía Nam sông Địch.

Giai đoạn thứ hai, Tống tiếp tục toàn thắng, bắt đầu bước vào giai đoạn thứ ba, công chiếm Cẩm Châu, mở ra cửa ngõ. Bắc Cẩm Châu nối liền Thông Châu, Tây giáp Đại Định đến Lâm Hoàng.

Chính là yếu địa quân sự. Trương Tuấn vốn muốn nhất cổ tác khí, nhưng tình hình Lai Châu đã quá loạn rồi, lại vì đêm tối nên trừ một phần nhỏ, phần lớn binh sĩ đều không tiến hành truy kích theo sự phân công, lại chẳng có ai mang theo vũ khí hạng nặng, cho dù đến được Cẩm Châu, e cũng không trụ được lâu, sẽ chỉ hao binh tổn tướng. Do vậy Trương Tuấn không tiếp tục tấn công nữa, thu quân trở về Lai Châu chờ cứu viện.

Các chiến lược đều đạt được thắng lợi, nhưng Âu Dương thì lại thất bại nặng nề. Thái Hư Tử từ bên ngoài vùng họa hoạn về đến Dương Bình, câu đầu tiên hắn nói khi thấy Âu Dương chính là:

"Không làm được."

Âu Dương nghi hoặc hỏi:

"Sao lại không làm được? Không phải Da Luật Đại Thạch bị ngươi đánh ngã rồi sao?"

"Nhưng Kim quốc người ta vẫn còn Tông Hàn."

Thái Hư Tử hỏi:

"Với tình hình trước mắt, chỉ cần Liêu quốc không phải kẻ đần, đều sẽ không nghĩ đến chuyện sẽ chủ động tấn công Kim quốc. Nhưng ta lại không có cách nào khiến Kim quốc xuất binh."

Âu Dương ngẫm nghĩ:

"Hay là cứ trông bầu vẽ gáo, ly gián Tông Hàn?"

"Lúc tên tiểu tử ngươi làm Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi chính là giả làm tên Hoàng Đế ngu ngốc kia của Liêu quốc sao?"

Thái Hư Tử nói:

"Ta nhận được tin, con trai thứ tư của A Cốt Tá là Hoàn Nhan Tông Bật đang chỉnh binh ở Tô Châu, Thần Châu, hình như là muốn ứng chiến với sự tấn công từ trên biển của quân Tống ta. Nhìn thái độ này của Kim quốc, rõ ràng là đã xem chúng ta là kẻ thù số một rồi."

Âu Dương hỏi:

"Hoàn Nhan Tông Bật là người nào, sao trước giờ ta chưa được nghe qua."

"Người này rất được việc, đến Hoàn Nhan A Cốt Tá cũng khen hắn là hữu dũng hữu mưu. Hắn lại biết ngột thuật..."

"Ta biết rồi."

Kim ngột thuật, người Trung Quốc trên trái đất này không biết đến nó cũng không nhiều, là kiểu phối hợp bị Nhạc Phi tổng xỉ vả không thương tiếc.

Nhưng... Âu Dương cho rằng Bình Thư và lưu truyền hậu đại có rất nhiều điểm không đáng tin, kiên trì thỉnh giáo:

"Kim ngột thuật này rất lợi hại sao?"

"Cũng là gặp quỷ thôi, phía người Nữ Chân thì muốn mưu tướng có mưu tướng, muốn dũng tướng có dũng tướng. Nhưng nếu kể đến văn võ song toàn thì chỉ có hai cái, một là Tông Hàn, một là Kim ngột thuật này."

Thái Hư Tử nói:

"Nếu cứ như ngày trước thì ta còn có thể khiêu khích Liêu tấn công Kim, nhưng với tình hình trước mắt, ta không có cách nào khiến hai nước này tuyên chiến với nhau. Nói với ngươi một tin đồn."

"Tin đồn?"

"Chính là tin tức chưa qua chứng thực."

Thái Hư Tử hỏi:

"Ngươi có biết Liêu quốc có một truyền thống là tất cả Hoàng Hậu phải mang họ Tiêu."

"...Cái này hình như là..."

Âu Dương ngẫm nghĩ, đúng là có chuyện như vậy thật, Hoàng Hậu của các triều đại hầu như đều mang họ Tiêu, giống như tất cả Hoàng Đế đều mang họ Da Luật vậy.

"Người Liêu có một đặc điểm, nữ Tiêu gia đều là nữ cường nhân."

"Nói một lần cho hết đi."

Cứ không đầu không đuôi mãi.

"Thiên Tộ Đế có một đệ đệ tên là Da Luật Thuần, tên Da Luật Thuần có một bà vợ cường thế tên là Tiêu Đức Phi, là một nữ nhân hết sức quyết đoán. Hơn nữa còn có tài năng quân sự không hề thấp."

Thái Hư Tử nói:

"Khởi nguyên của mọi việc nghe nói chính là Da Luật Đại Thạch. Nói đơn giản một chút chính là Da Luật Thuần vì có sự giựt dây của vợ mình, còn có Da Luật Đại Thạch là nguyên nhân nữa, chuẩn bị tiến đến Đông Kinh tự lập."

Âu Dương hỏi:

"Nói tới điểm phức tạp chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc