THIÊN TỐNG

Âu Dương lấy ra công văn của Đại Nội, nội thị vệ đưa hai cung nữ rời đi, Trương Tam và Lý Tứ ra ngoài cửa đứng hầu. Âu Dương thấy Hoàn Nhan Lan không thèm để ý đến mình, nên cười nói:

Thanh Phong Các là nơi ở của kỹ nữ, Thanh Phong Các là nơi ở của công chúa, kém một chữ thì đã là sự khác biệt giữa trời và đất.

Nhìn hai bên một chút, uhm, vẫn có uống nước.

......

Hoàn Nhan Lan không trả lời.

Âu Dương nói:

Thực ra ta rất không hiểu một điểm. Nếu người Nữ Chân thực sự nghĩ cho con dân của mình, đương nhiên sẽ liên Tống đối Liêu. Sau đó lại tiếp nhân điều kiện mà Đại Tống đưa ra, biến đất của Nữ Chân thành đất của Đại Tống... Đương nhiên là có ngoại lệ, ví dụ như với một người ở vị trí cao như ngươi đây thì chẳng có lợi ích gì rồi. Nhưng ta nghĩ mãi mà không hiểu được, nhiều người Nữ Chân liều mạng giết địch như vậy, lẽ nào lại là vì không chịu được áp bức của người khác để có thể có được một cuộc sống tốt đẹp hơn sao? Thái độ của Đại Tống đã rất tốt rồi, nhưng vì sao đám người các ngươi vẫn không hài lòng? Không thành Vương thì thành kẻ xâm lược, các ngươi vì cái gọi là hùng tâm tráng khí của bản thân mà khiến sinh linh lâm vào cảnh lầm than, thậm chí xem thường sự sống chết của người mình. Ta không hiểu, một chút cũng không hiểu, rốt cuộc thì người Nữ Chân các ngươi muốn cái gì? Tống có câu nói thế này: ăn no thì dửng mỡ. Trước đây người Nữ Chân không thể sống nổi thì kháng cự, có ăn rồi thì lại muốn có nhà để ở, có nhà để ở rồi thì lại muốn có nữ nhân. Có nữ nhân rồi thì lại muốn có đầy tớ, có đầy tớ rồi thì lại muốn có ruộng có tiền.

Cuối cùng thì Hoàn Nhan Lan cũng mở miệng:

Cũng giống như lời ngươi từng nói. Câu hỏi này ta có thể trả lời cho ngươi, nguyên nhân chính là ta muốn dân tộc ta là người thượng đẳng.

Người thượng đẳng? Có thượng đẳng tất phải có hạ đẳng.

Âu Dương lắc đầu:

Người được chia làm ba bảy loại, chính là vì có những suy nghĩ của mấy người như các ngươi. Sao? Rất mong muốn ta ở trước mặt ngươi học tiếng cho sủa, làm đầy tớ của ngươi sao?

Hừ!

Hoàn Nhan Lan nói:

Chuyện đã đến bước này, ngươi muốn nói thế nào cũng được. Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi, có thể khiến chuyện lớn như vậy trở thành vô hình. Cũng là ta đánh giá quá thấp sức mạnh của báo Hoàng Gia. Ta nghĩ Triệu Ngọc chắc chắn cũng đã đánh giá thạp uy lực của báo Hoàng Gia. Nếu không nàng ấy sẽ không dám để ngươi nắm giữ nó. Xem ra, kết quả của ngươi ngày sau chưa chắc sẽ tốt hơn ta.

Thực ra chúng ta đều cùng một hạng người. Chỉ có điều lập trường của mọi người lại không giống nhau.

Âu Dương ngắt một chiếc đùi gà, vừa gặm vừa nói:

Ngươi vì muốn tốt cho người Nữ Chân, ta vì muốn tốt cho người Hán. Còn tính mạng của mình thì lại xem nhẹ.

Ngươi vẫn còn lòng dạ để ăn sao?

Hoàn Nhan Lan nói:

Triệu Ngọc đã biết chuyện của ngươi và Lương Hồng Ngọc.

Hờ, ngươi muốn mang ta tuẫn táng cùng ngươi.

Âu Dương nói:

Đáng tiếc, ngươi không hiểu người Hán. Ta với vợ ta gọi là một mối tình si. Có lẽ ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ kiêng kị sức ảnh hưởng của ta, nhưng ngươi quên mất một điều, không ai có thể đuổi kịp với uy danh của Hoàng Thượng hiện này. Ngươi vẫn còn chưa biết, việc Hoàng Thượng luôn canh cánh trong lòng là không biết người như ta có sở thích gì, bây giờ biết vợ ta là nhược điểm của ta, nàng ấy chưa chắc sẽ không vui mừng, ta vẫn nên cảm ơn ngươi.

....Thực ra là ta nói dối đấy. Ta chưa nói gì với Triệu Ngọc cả.

Uhm... Thực ra ta cũng nói dối đấy, Hoàng Thượng biết chưa chắc sẽ vui.

Âu Dương cười nói:

Ngươi có lý trí thì sẽ không mật báo, nếu không ta mà gặp xui xẻo, người Nữ Chân các ngươi cũng không được sống dễ chịu.

Ngươi.....

Hoàn Nhan Lan thở dài nói:

Biết trước thì năm đó ta nên giết chết ngươi.

Ta rất cảm tạ ơn cứu mạng của ngươi, cho nên ta mới đến khuyên người đừng tuyệt thực.

Lương Hồng Ngọc cứu ngươi thì trở thành phu nhân của ngươi, ta cứu ngươi thì trở thành tù nhân.

Hoàn Nhan Lan hỏi:

Vì sao chứ?

Câu hỏi này của ngươi khá là sâu sắc rồi.

Âu Dương hỏi:

Rót giúp ta ly rượu, Ngự tửu đấy, không ăn chay đâu.

Hoàn Nhan Lan phối hợp xuất kỳ, bước qua giúp Âu Dương rót rượu:

Sâu sắc ở chỗ nào?

Chuyện tình cảm nam nữ có rất nhiều xuất phát điểm. Tình cảm yêu mến trong lúc hoạn nạn, nhất kiến chung tình, lâu ngày nảy sinh tình cảm, thanh mai trúc mã.

Âu Dương nói:

Ngươi với ta là tình cảm yêu mến trong lúc hoạn nạn, loại tình cảm này lúc đến thì mãnh liệt, nhưng nếu không chuyên tâm yêu mến thì sẽ không vượt qua được thử thách của thời gian. Nhất kiến chung tình cũng giống như vậy. Chỉ có hai loại sau là được thời gian từ từ bồi dưỡng, thời gian bảo đảm đương nhiên sẽ dài hơn. Tất nhiên lúc bắt đầu, hai loại sau không có mãnh liệt như hai loại trước, nhưng mưa dầm thấm đất.... Ngươi nghe có hiểu được không?

Ngươi đang nói bậy!

Hoàn Nhan Lan nói:

Những gì ngươi nói đều có lý cả. Nếu là ta thắng, lời ta nói cũng chính là đạo lý. Kẻ mạnh làm vua, đây chính là nguyên nhân vì so người Nữ Nhân luôn tranh đấu không ngừng.

Oa, ngươi trở nên thông minh rồi.

Âu Dương hỏi:

Cùng ăn một chút chứ?

.......

Hoàn Nhan Lan không nói lời nào.

Bình luận

Truyện đang đọc