THIÊN TỐNG

Quân trung ương của Liêu quốc ở những nơi này lại rất ít, đa phần binh sĩ Liêu quốc chiến đấu ở đây đều là người thuộc chính sách "Toàn dân giai binh*" do đám chủ nô xây dựng.

Xem xong bản tin, Âu Dương thở dài, sao phía Thái Hư Tử vẫn chưa có tin tức chứ? Hàn Thế Trung không phải là kẻ làm chuyện tiểu nhân, nhưng hắn cũng không phản đối chuyện người khác làm trò hèn hạ, đây chính là ưu điểm lớn nhất của hắn.

Âu Dương nghĩ thấy cũng phải, bây giờ mới nhận được bản tin chiến sự của Lai Châu thì sao có thể nhận được thành quả phía Thái Hư Tử nhanh như vậy được. Từ sau chuyện lao động Nữ Chân bạo loạn, người Nữ Chân đều án binh bất động.

Không xuất chinh, cũng không phái sứ giả. Phải biết binh lực trước mắt của Liêu quốc ở Thông Châu đang rỗng tuếch, người Nữ Chân có thể chỉ cần một động tác là lấy lại được Thông Châu, thậm chí có thể lấy lại được phủ Lâm Hoàng. Nhưng bọn họ đều không có ý đó, cứ yên lặng mà xem náo nhiệt.

"Đại nhân."

Huệ Lan gọi lớn.

Âu Dương vội khoác áo vào và hỏi:

"Huệ Lan? Sao ngươi lại đến đây rồi?"

"Tất nhiên là vì có tin tốt rồi, hạm đội viễn hành trở về rồi, hai mươi ngày trước đã tới Tuyền Châu."

Huệ Lan trình lên một bản thảo. Âu Dương xem qua liền mừng rỡ, nói nhóm đầu tiên đến được Tuyền Châu có hai mươi chiến thuyền của hạm đội Hàng Châu và gần năm mươi chiếc thuyền của thương thuyền, chủ tướng Lương Hồng Ngọc cũng ở trong số đó.

Theo bản tin, hạm đội sẽ gặp nhau khi đến Hải Châu, sau đó thương nhân của các quốc gia ở Địa Trung Hải sẽ triệu kiến Triệu Ngọc. Việc khoanh vùng thị trường mua bán sẽ do Triệu Ngọc quyết định. Sau khi thống nhất thuế lợi và hóa tệ mua bán, các thương nhân có thể chính thức tiến hành trao đổi, mua bán hàng hóa với người Tống.

"Không biết sẽ chọn Hàng Châu, Dương Châu hay là Tuyền Châu đây?"

Tuyền Châu là nơi có cảng khẩu buôn bán với nước ngoài, nhưng việc trao đổi, mua bán lại quá hạn chế. Xa nhất cũng là buôn bán hàng hóa với Ả rập, sau đó Ả rập sẽ thông qua đất liền để đến Biển Đen, vận chuyển hàng hóa bán được đến Địa Trung Hải. Với quy mô hiện nay thì Tuyền Châu không thể đáp ứng nhu cầu của hai bên.

"Có lẽ là Hàng Châu!"

Huệ Lan nói:

"Thương nhân nước ngoài vẫn muốn mua hàng hóa bản địa. Tơ lụa, gốm sứ, trà, những mặt hàng này Hàng Châu đều có số lượng lớn. Xem ra lần này thật sự là vạn quốc lai triều rồi."

"Chẳng còn cách nào khác, ai bảo chúng ta mở ra việc giao thương bằng đường biển làm gì."

Âu Dương cười và nói:

"Không biết hướng mà Lý Bảo đi theo thế nào rồi."

Lý Bảo đi đến Bắc Băng Dương, qua eo biển Berling. Trong lúc đó còn có thể ở lại thăm hỏi và giao lưu với nước Nga. Nhiệt độ ở vùng này khá thấp, không biết những người này có thể thích ứng hay không. So với việc tiêu diệt Tây Hạ, Âu Dương chú ý đến cuộc viễn chinh lần này hơn.

Trong đó bao gồm cả các mục đích chính trị, kinh tế, văn hóa vv, không thể lấy việc kiếm được bao nhiêu tiền, chiếm được bao nhiêu đất để mà đánh giá. "Lý tướng quân cát nhân tự có thiên tướng. Đại nhân yên tâm đi. Ta đi chuẩn bị bản thảo, ngày mai phát hành."

"Uhm!"

Âu Dương gật đầu:

"Viết hay một chút, chuyện này không chỉ có thể cổ vũ dân khí, mà còn có thể cổ vũ sĩ khí nữa."

"Vâng!"

Huệ Lan rời đi.

Âu Dương hét lớn:

"Âu Bình, hôm nay nhớ làm thêm vài món ngon, mời mọi người đến uống một chén."

Cầm tờ báo, xem một lần nữa, tuy là vô vị nhưng ít nhất cũng có thể giết thời gian.

"Vâng!"

Âu Bình đang luyện chữ liền nói với người hầu gái:

"Hôm nay làm thêm vài món."

Người hầu gái cười và nói:

"Nghe thấy rồi!"

"Âu Dương?"

Một tiếng gọi lớn vang lên.

Ai mà lại không có lớn nhỏ gì hết như vậy? Âu Dương không cần nhìn cũng biết là Hồ Hạnh Nhi. Nàng ta đến làm gì? Tất nhiên là đến để khóc rồi. Đúng là kỷ gia hoan lạc kỷ gia sầu*.

*Kỷ gia hoan lạc kỷ gia sầu: một câu trong bài dân ca lưu hành ở Giang Nam thời Nam Tống: Nguyệt nhi loan loan chiểu cửu châu- Kỷ gia hoan lạc kỷ gia sầu- Kỷ gia phu thê đồng la trướng- Kỷ gia phiêu lưu tại ngoại đầu. Trang này của viện Hán Nôm có dịch thơ như sau: Ấy vành trăng khuyết chiếu chín châu- Bao nhà vui vẻ bấy nhà sầu- Bao cặp vợ chồng trong màn lụa- Bấy kẻ lênh đênh tận đâu đâu. Hai câu đầu hay được ngâm lên để cảm thán sự đời sự người này nọ.

"Phải bồi thường đến chết rồi."

Hồ Hạnh Nhi hỏi ngay:

"Ngươi xem báo ngày hôm nay rồi chứ?"

"Đang xem lần thứ ba."

Thiếu trò tiêu khiển thì có thể thêm cơ hội biết chữ.

Hồ Hạnh Nhi nói:

"Ngươi nói xem chúng ta sẽ lỗ bao nhiêu tiền?"

Âu Dương không thèm để ý đến lời của nàng ta, tiếp tục lật báo và hỏi:

"Ngươi có biết vì sao sắt đá, than đá, dầu hỏa loại mạnh mà triều đình dùng năm nay lại ưu tiên chọn mua ở chỗ cha ngươi không?"

"Hử? Cái này thì có liên quan sao?"

"Sao lại không có liên quan?"

Âu Dương nói:

"Dù sao thì tiền này của triều đình cũng để cho người ta kiếm cả. Nếu Hồ gia nguyện ý bỏ tiền ra để bồi thường cho tướng sĩ, triều đình đương nhiên sẽ chiếu cố Hồ gia một chút. Bằng không Hồ gia các ngươi bồi thường đến cháy túi rồi, tìm ai mà lấy tiền bảo hiểm nữa đây? Điểm này thì ngươi không bằng cha ngươi rồi. Cha ngươi sớm đã biết đây là cuộc làm ăn lỗ vốn, cho nên mới bảo ngươi đến lo liệu. Đương nhiên nếu chuyện làm ăn lỗ vốn được xử lý tốt, chưa tất đã tán gia bại sản."

"Nói vậy là sao?"

"Nói thế là sao? Lẽ nào sản nghiệp của các ngươi gần đây không có tăng trưởng gì sao?"

Đại Tống thành lập bốn cơ sở bảo hiểm, Hàng Châu, Dương Bình, Đông Nam, phủ Thái Nguyên. Âu Dương nói:

"Phần ngươi phải bồi thường không nhiều, nhưng lại có được chút danh tiếng. Tin tức chiến tranh thu hút sự quan tâm của nhiều người như vậy, chút tin tức này mọi người đều có hứng thú, huống hồ là nghiệp bảo hiểm của ngươi? Ta cho ngươi bản kế hoạch bảo hiểm hải vận, hà vận, hậu cần, vv, cũng nên khởi động đi là vừa, ngươi còn có thể liên hệ với bưu cục Nam Bắc, thành lập bảo hiểm bảo đảm, chính là một bức thư gửi qua đường bưu điện sẽ thêm bao nhiêu tiền đó, bảo đảm sẽ giao đến tận tay, nếu không sẽ bồi thường bao nhiêu đấy, một là có thể nâng cao tín dự của bưu cục, hai là có thể kiếm được một khoản thu nhập nghiệp vụ."

"Ngươi giỏi lắm, ngươi cứ ngồi yên một chỗ, khua môi múa mép là xong chuyện sao."

"Nếu ngươi không làm được thì bảo cha ngươi đổi người, ngươi đến cái miệng cũng không chịu động đậy, còn dám nói ta."

Âu Dương bỏ tờ báo xuống và nói:

"Ta phải đi bơi rồi, mời cô nương nhường đường."

"Đức hạnh gớm."

Hồ Hạnh Nhi nói một câu rồi vội vã rời đi. Nàng ta không muốn bị người khác xem thường. Chiến tranh với Liêu quốc vẫn tiếp tục, đại nguyên soái Da Luật Đại Thạch gặp phải rắc rối. Có tin đồn là hắn với người Tống ngầm cấu kết với nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc