THIÊN TỐNG

Trương Huyền Minh rất nhẹ nhàng đã tìm được nhà tranh trên núi, một thư sinh đang nâng ly rượu ngon. Trương Huyền Minh đi đến bên cạnh hắn, mà hắn cũng chẳng biết. Trương Huyền Minh thấy trên bàn còn có một vài bản thảo, cầm lên nhìn xem thử, ngôn ngữ kết cấu gần như giống với Mộng Du ký. Trương Huyền Minh thu bản thảo, thét ra lệnh đem người mang đi.

Vì để cẩn thận, Trương Huyền Minh ở Hàng Châu thêm ba ngày, mua được một tập Mộng Du Ký mới, rồi sau đó đem bản thảo trong tay so sánh, quả nhiên là giống như nội dung trong Mộng Du Ký tập mới. Trương Huyền Minh vẫn là không yên lòng, bảo thư sinh viết mấy chữ, sau khi xem xét bút tích, có thể xác nhận bản thảo này do thư sinh viết. Hết thảy không tiếp tục nghi ngờ gì nữa, Trương Huyền Minh lập tức mang thư sinh Thượng Kinh phục mệnh.

...

Thư sinh ở trước mặt Triệu Ngọc thỉnh thoảng si ngốc, thỉnh thoảng hồ ngôn loạn ngữ, thỉnh thoảng cầm bút tốc ký. Triệu Ngọc nhìn một hồi lâu hỏi:

"Đây chính là Mộng Sinh sao?"

" Chính là người này."

Trương Huyền Minh nói:

" Người này tên thật là Phùng Sinh, nhà vốn giàu có và đông đúc. Cha mẹ hắn đã qua đời khi hắn mười tuổi, gia sản bị thúc thúc hắn chiếm lấy. Hắn phẫn hận không thôi, hướng lên trời mà mắng, kết quả bị sét đánh. Dù chưa chết nhưng người lại điên. Trên đường đi thường nói với ty chức, mộng tùy tâm mà sinh, đại mộng tỉnh giấc càn khôn trống rỗng."

" Đại mộng quy hề..."

Thư sinh cầm bút vẽ trên tường, Triệu Ngọc nhìn chữ rất không tệ. Hiển nhiên có năng lực tương đối thâm hậu.

Triệu Ngọc hỏi:

" Mộng Sinh? Ngươi là Mộng Sinh sao?"

" Mộng Sinh? Ta không phải là Mộng Sinh"

" Vậy ngươi là ai?"

Triệu Ngọc hỏi.

" Ta là ai?"

Thư sinh ngẩn người nói:

" Đúng vậy, ta là ai?"

Cửu công công nói:

" Bệ hạ, xem ra người này bị điên khùng rồi."

" Người có thể viết ra tình cảm nam nữ tinh tế như vậy, không ngờ lại là một người điên."

Triệu Ngọc có chút không tin cầm lấy Mộng Du Ký hỏi:

" Vương Sinh vì sao lại bị quan phủ bắt rồi lại được thả ra?"

" Vương Sinh.... Vương Sinh là người tốt."

Thư sinh đột nhiên thương tâm, ngã xuống đất gào khóc. Triệu Ngọc mơ hồ nghe thấy hắn khóc nói:

" Quan phủ bất công, đưa ta gia sản."

Khóc xong nói:

" Ta là Vương Sinh, đưa ta gia sản."

" Dẫn đi đi."

Triệu Ngọc thở dài nói:

" Trẫm vẫn không tin, một người không tỉnh táo lại có thể viết ra sách hay như vậy."

" Bệ hạ, Lý Bạch đấu rượu viết ba trăm bài thơ."

Trương Huyền Minh nói:

" Lúc thanh tỉnh, thơ Lý Bạch viết ra không có tác phẩm nào xuất sắc. Say rượu thì một chữ trị giá ngàn vàng."

Cửu công công gật đầu:

" Bệ hạ, chúng ta cũng thường nghe nói dân gian có một vài truyền thuyết. Một số người bị sét đánh mà không chết, sau đó sẽ có một chút năng lực thần thông, còn có thể nhìn thấy quỷ hồn du đãng."

"Ừ"

Triệu Ngọc gật đầu nói:

" Để hắn nghỉ ngơi một hai ngày, đừng làm khó dễ hắn, đưa hắn trở về đi."

"Dạ"

...

Âu Dương bên này dở khóc dở cười, Triệu Ngọc lại rảnh tay căn dặn hắn, bảo hắn tra rõ ràng về lai lịch của Mộng Sinh này. Tra người Âu Dương chắc chắn so với Trương Huyền Minh có bản lĩnh hơn, đừng nói nghề nghiệp của Âu Dương, riêng nhân mạch ở Hàng Châu đã vô cùng rộng lớn. Triệu Ngọc không có bổ nhiệm lầm người. Nhưng Triệu Ngọc không ngờ, người khởi xướng chuyện này chính là Âu Dương.

Người điên này đương nhiên không phải là Mộng Sinh, vậy người kia là ai? Người này thật là một kẻ điên. Lai lịch so với Trương Huyền Minh điều tra không có gì khác nhau. Một chiêu này chính là thay mận đổi đào, tại sao lại có bản thảo đây? Biện pháp cũng không phức tạp, chính là Trương Tam giả thần giả quỷ, ở ngoài nhà tranh đọc bản thảo, kẻ điên điên mười tỉnh một này dĩ nhiên là cho rằng đó là thần hoặc quỷ, gia tăng ấn tượng trong đầu hắn. Mặc dù không phải là thuộc toàn bộ, nhưng một số tình tiết đã được hắn viết xuống, trở thành bằng chứng hắn là Mộng Sinh. Chiêu này của Âu Dương không phải là đánh cuộc vào vận khí, mà là một loại thôi miên ý thức tương đối đơn giản.

Âu Dương không có hi vọng chiêu này có hiệu quả quá lớn, nhưng bảo đảm an toàn. Kẻ điên cũng đã sớm được chọn, rồi sau đó dùng bao tải lôi đi, không để cho hắn nhìn thấy bất luận kẻ nào. Người phụ trách ở xưởng in ấn biết một số nội tình, đều đã được điều động đến nơi khác. Hoàn toàn xóa sạch nhân chứng và vật chứng.

Âu Dương còn suy nghĩ đến Triệu Ngọc khôn khéo, chưa chắc sẽ tin tưởng, còn lưu lại kế hoạch B. Duy chỉ có không ngờ Triệu Ngọc sẽ sai mình đi điều tra. Âu Dương chỉ có thể tự mình đi một chuyến đến Hàng Châu che dấu tai mắt người. Rồi sau đó sau khi về Dương Bình, viết một bản báo cáo điều tra đưa vào đại nội.

Triệu Ngọc sau khi nhìn, bởi vì tín nhiệm Âu Dương, cảm giác không có gì để nghi ngờ, vì vậy đã bỏ qua chuyện này.

Âu Dương bên này đấu trí đấu dũng, chiến sự tiền phương hừng hực khí thế. Nhạc Phi mang binh từ Tô Châu lên đất liền, liên hiệp với quân Hà Bắc bao bọc phủ Liêu Dương. Phủ Liêu Dương di chuyển, hai quân giao chiến nhiều lần, quân Tống thắng nhiều bại ít. Nhưng nguyện vọng muốn cùng chủ lực Nữ Chân quyết chiến của quân Tống vẫn không có thực hiện được. Hơn nữa địa hình chiếm lĩnh phức tạp, đa số các tộc Nữ Chân không muốn thần phục, có nhiều đợt tập kích rải rác, khiến quân Tống có chút nhức đầu.

Ở trên chiến trường Liêu quốc, quân Tống vững chắc Cẩm Châu, rồi sau đó không đến Thông Châu quyết chiến với chủ lực Khiết Đan, mà là đi đường thủy đổ bộ đánh Đại Định phủ. Mà còn phủ Lâm Hoàng đã di chuyển Đô thành đến Đông Kinh.

Ở chiến trường Nữ Chân, bởi vì mùa đông đã tới, không cách nào quyết chiến với chủ lực Nữ Chân. Quân Hà Bắc bắt đầu thu hẹp phòng tuyến, lui về ba huyện Trường Bạch Sơn, chuẩn bị phòng ngự qua mùa đông. Nhạc Phi vừa rút khỏi Tô Châu. Trương Tuấn đã nghĩ cách dẫn quân vào hũ, hấp dẫn chủ lực Nữ Chân trở về, rồi sau đó sau đầu xuân tiến hành hội chiến Liêu Dương, tiêu diệt chủ lực tinh nhuệ của Nữ Chân.

Thủy đạo của Liêu quốc trở thành công phòng chiến mà hai quân vô cùng coi trọng, bên này không bởi vì mùa đông mà thả lỏng công kích. Quân Cơ xứ yêu cầu, phải dưới lúc tuyết rơi thật nhiều tiến đến công chiếm Đại Định Phủ, như vậy mới có thể sau đầu xuân bức bách Thiên Tộ Đế trốn về bắc. Một đường chiến đấu này vô cùng kịch liệt. Da Luật Thuần biết thực lực chỉnh thể không phải là đối thủ của quân Tống, liên tiếp chống cự, cố thủ vững thành, tiêu hao năng lượng tiến công của quân Tống, kéo qua mùa đông này.

Vào thời gian này còn có một chút trận chiến tương đối mấu chốt, chẳng hạn như Nữ Chân đánh lén lương đạo, chẳng hạn như người Liêu tập kích... Nhưng Đại Tống bên này cũng đều là đại danh tướng, từng bước có kết cấu, không chỉ có không để kẻ địch thực hiện được mưu đồ, còn tương kế tựu kế mở rộng thành quả chiến thắng.

Mục tiêu của giai đoạn thứ hai trong chiến lược là quân Hà Bắc hoàn toàn chiếm lĩnh phía nam Trường Bạch. Quân Tây Bắc với quân Vĩnh Hưng chiếm lĩnh Lâm Hoàng. Dựa theo dự tính, có hi vọng hoàn thành vào mùa hè sang năm. Một khi hoàn thành, chủ lực Nữ Chân với Khiết Đan rất có thể sẽ tiến hành quyết chiến với quân Tống.

Bình luận

Truyện đang đọc